Rất nhiều người đứng bên ngoài căn gác nhỏ, nào là bác sỹ, người giúp việc, thậm chí còn có một đạo sĩ Mao Sơn mặc áo choàng đứng đó, Lương Nặc chỉ biết từng bước đi theo thư ký Tôn đến cửa của căn gác nhỏ.
Bác sỹ và Bắc Minh phu nhân dặn dò người giúp việc phải đặc biệt chú ý tình hình, rồi quay ra nói chuyện với đạo sĩ, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn Lương Nặc, cô cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu vậy, đứng đó mà lòng không yên.
“Thiếu phu nhân.” Thư ký Tôn bỗng nhiên nói: “ Không phải sợ, cũng không cần giữ ý quá, sau này, đây chính là nhà của cô.”
Sắc mặt Lương Nặc bỗng nhiên tái xanh: “Tôi chỉ muốn vì Bác Thụy mà cố gắng làm gì đó mong thiếu gia đừng rút vốn khỏi tập đoàn.” Cô cảm thấy ánh mắt vị đạo sỹ nhìn cô không được lương thiện cho lắm, nếu cô ở lại đây chắc chắc sẽ xảy ra chuyện.
Đúng lúc đó, Bắc Minh phu nhân lại gần cô, nói: “Đi theo ta.” Đến đại sảnh, bà ta ném cho cô một tờ giấy cùng một chiếc bút: “Con dâu nhà Bắc Minh chúng ta từ trước tới nay đều là người ngoan ngoãn nề nếp, coi như là nhà ta không may, Minh Dục mới gặp phải cô!” Bà ta lạnh lùng nhìn Lương Nặc: “Ký vào đó!”
Lương Nặc mở tờ giấy ra và đọc nội dung được viết trong đó, mặt cô trắng bệch: “Tôi không bán thân cho các người! Tôi chỉ là...gả vào nhà Bắc Minh.”
“Gả?” Bắc Minh phu nhân cười lớn: “Loại con gái như cô chỉ xứng ở bên cạnh chăm sóc con trai ta, cô lại còn muốn trở thành vợ nó?”
Lương Nặc đặt chiếc bút Vạn Long Bảo xuống, đứng dậy và nói: “Kể cả tôi không còn trong sạch nữa nhưng cũng có phẩm giá của mình, tôi sẽ không ký, không kể sống chết mà bán thân cho các người.... thỏa thuận này quá là khắc nghiệt!”
“Nếu cô không chịu ký tên vậy tôi chỉ có thể đưa cô vào viện tâm thần, sau đó cưới cho Minh Dục một người vợ khác vừa biết nghe lời vừa là đứa còn trong trắng.” Bà ta nói nhẹ nhàng như nói hôm nay thời tiết đẹp quá vậy.
Lương Nặc ngồi sụp xuống dưới đất, sắc mặt như cắt không còn giọt máu.Đưa cô đến viện tâm thần?
Nói vậy khác nào cô chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, Bắc Minh phu nhân đúng là....mụ phù thủy già.
“Ký hay không ký?”
Lương Nặc cắn môi nhìn tờ thỏa thuận với nội dung từ nay về sau cô chính là người của nhà Bắc Minh, Bắc Minh Dục có thể tùy ý chi phối điều khiển cô, sống chết đều là người của nhà Bắc Minh, nhưng cô không được phép tham gia vào cuộc sống của Bắc Minh Dục, điểm có lơi duy nhất cho cô đó là nhà Bắc Minh sẽ nuôi cô học hết đại học.
Trong đó còn viết một điều khoản hết sức kỳ quặc, đó là mỗi tháng vào đêm trăng tròn, cô đều phải quan hệ với Bắc Minh Dục.
“Thế tiền đầu tư vào tập đoàn Bác Thụy?” Lương Nặc nắm chặt tay: “Tôi vì tiền đầu tư mới quay lại đây.”
“Hai tỷ đó sẽ coi là tiền cô bán thân.”
Bắc Minh phu nhân ra hiệu cho vú Hà cầm bút đến gần cầm tay ép cô ký, cô vội cầm lấy cây bút từ tay vú Hà, lạnh lùng đáp: “Đừng động vào tôi, tôi tự ký...”Vú Hà đem bản hợp đồng đã ký đưa cho Bắc Minh phu nhân, bà ta hài lòng nhìn bản hợp đồng cười, sau đó nói với thư ký Tôn việc đầu tư sẽ được tiếp tục, như vậy là Lương Nặc đã đạt được mục tiêu, có thể thở phào.
*
Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Lương phu nhân, xem xem tập đoàn Bắc Minh đã tiếp tục công việc đầu tư chưa.
Thông tin cô nhận được là tập đoàn Bắc Minh thực ra không hề rút vốn, hôm nay khi thị trường chứng khoán mở cửa, cổ phiếu của Bác Thụy vẫn đang lên giá, tập đoàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, cô thở phảo nhẹ nhõm, sau đó gọi điện cho Lương Bác Sinh để nói về thỏa thuận chuyển nhường 50% cổ phần sang tên cô.Lần này, điện thoại lại không liên lạc được.
Cô đang nghĩ hay là chú Hai nuốt lời hứa rồi thì bên tai đột nhiên là tiếng: “Tỉnh rồi đấy à?”
Lương Nặc quay đầu ra nhìn, âm thanh đó phát ra từ một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, lưng quay ra phía ánh trăng, phòng không bật điện nên cô không nhìn rõ mặt anh ta.
Anh ta từ từ quay người ra phía cô, trong màn đêm tối nhìn chằm chằm vào cô: “Từ ngày hôm nay, cô chính là người phụ nữ của tôi.”
Không ngờ, người phụ nữ không còn trong trắng cũng được giữ lại.