1001 Đêm Tân Hôn

Chương 161: Hoán đổi công việc



Bắc Minh Dục không còn cảm thấy ngon miệng như những ngày trước đây, anh đẩy bát đũa sang một bên.

Vú Hà thấy vậy vội tiến lên phía trước nói: “Thiếu gia, trước đây cậu thích nhất món ăn này mà? Trước đây phu nhân không cho cậu ăn cậu còn ăn giấu, vậy sao hôm nay lại....”

“Tôi ăn no rồi.”

Bắc Minh Dục đột nhiên đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra rời khỏi đại sảnh đi về căn gác của mình.

Trong phòng của căn gác có treo một chiếc chuông gió.

Khi anh đẩy cửa ra,làn gió lùa vào, chiếc chuông gió kêu lên thứ âm thanh nhẹ nhàng nhưng thánh thót, truyền tới tai anh, Bắc Minh Dục nhắm mắt lại, buồn bực gọi một số điện thoại quen thuộc.

“Tôi bảo cậu đi Pháp là để canh chừng Lương Nặc chứ không phải bảo cậu tới đó chơi gái.”

Lúc đó Lý Tranh Diễn đang ngồi trong một phòng đã bao của quán bar, Delia đang nằm gọn trong lòng anh ta, hai người cùng nhau xem những điệu nhảy bốc lửa gợi cảm, anh ta liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, nói: “Tớ đang giúp người phụ nữ của cậu quét vật trở ngại đối với cô ấy đi.”

“Cậu khẳng định không phải để thỏa mãn tư dục?”

“Tôi bây giờ giữ mình trong sạch nhé!”

“Lợn nái biết leo cây rồi à?”

“Cút.....” Lý Tranh Diễn cười nhếch mép nói nhạo báng: “Đợi tới ngày tôi kết hôn, tôi sẽ mời cậu tới uống rượu mừng.”

Ngày hôm sau.

Sau khi Lương Nặc pha cà phê xong, Delia vậy mà lại giúp cô quét dọn, Lương Nặc giật mình đơ người ra rồi nói: “Không cần đâu, tôi tự làm được.”

“Tớ giúp cậu!” Delia giằng lấy chiếc chổi trong tay Lương Nặc, lấy một tay vỗ vỗ vào vai Lương Nặc thân thiện: “Lý thiếu gia nói với tớ rồi, hai người từ nhỏ lớn lên với nhau, bây giờ anh ấy là người đàn ông của tớ, sau này tớ sẽ coi cậu như em gái tớ vậy! Yên tâm, sau này có người bắt nạt cậu, tớ sẽ giúp cậu xử lý.”

Lương Nặc vẫn không tin cô ta: “Cô không phải là rất coi thường người đông phương à?”

Ánh mắt Delia tỏ rõ sự xấu hổ ngại ngùng: “Ai mà biết được....người đông phương lúc trên giường lại đáng yêu như thế? Từ nay về sau, tớ nhất định sẽ không coi thường người đông phương nữa!”

Lẽ nào sự nhạo báng hay kính nể của cô ta đều xuất phát từ những công phu trên giường để đánh giá à?

Lương Nặc rất muốn hỏi cô ta câu đó nhưng cuối cùng cô không nói gì cả, tiếp tục làm những công việc của bản thân.

Đợi tới buổi trưa khi nghỉ làm, cô gọi điện thoại cho Lý Tranh Diễn: “Anh....anh thực sự đã cùng với Delia làm....làm chuyện đó rồi à?”

“Chuyện đó....?” Lý Tranh Diễn rõ ràng là hiểu cô muốn nói gì nhưng vẫn cố ý hỏi lại: “Chuyện đó là chuyện gì?”

“Thì là....chính là lên giường cùng cô ta?”

“Cô ta tới chuyện này cũng nói với em rồi?” Điều này nằm ngoài dự đoán của Lý Tranh Diễn, anh ta cười nhạt: “Em nghĩ thế nào?”

Lương Nặc trả lời dường như không do dự gì: “Anh có phải đi bệnh viện kiểm tra không? Tôi ....tôi thấy cuộc sống riêng tư của cô ấy không được tốt cho lắm, nhỡ ra có bệnh gì.....”

“Cho nên, em thực sự nghĩ rằng anh đã làm chuyện đó với cô ta?”

Lương Nặc đơ người ra, hỏi lại: “Lẽ nào không phải? Thế sao cô ấy lại nói, nói....” Lương Nặc hai tai nóng ran lên, câu cuối cùng vẫn chưa nói ra được.

“Nói anh làm sao?”

“Không, không nói gì cả, chỉ nói anh là....”

“Nói anh máy móc tốt hay có độ bền cao?”

Lương Nặc đỏ bừng mặt lên, nói thẳng: “Dù gì thì tự anh cũng cẩn thận!” Nói xong, cô cúp luôn máy, đi vào nhà vệ sinh dấp nước lên mặt, cùng một người đàn ông thảo luận về vấn đề này, đúng là....

Gan to mật lớn.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày, Lương Nặc vẫn cứ tiếp tục làm những công việc vặt chẳng đâu vào đâu, từ ngày bắt đầu tới bây giờ ngày nào cũng mệt rã rời, tới cuối cùng cô cũng đã có thể nhẹ nhàng ứng phó được.

Còn Delia, từ chỗ chỉ có thể giúp những việc đơn giản trong thiết kế cho Rio giờ đã có thể thay ông ta hoàn thành những bước đầu tiên của một bản thiết kế, Lương Nặc và Delia vì Lý Tranh Diễn tuy quan hệ không phải tốt đẹp gì nhưng cũng việc ai người đấy làm, yên bình không ai đụng tới ai.

Chỉ tới khi.....

Sau thời gian nghỉ trưa, Lương Nặc vừa bắt đầu công việc, Delia kiêu ngạo nói như ra lệnh: “”Này, Lý thiếu gia tìm tớ có chút việc, nhưng thầy Rio bảo tớ giúp ông ấy sửa bản thảo thiết kế, cậu giúp tớ làm!”

Lương Nặc đơ người ra: “Thế nhưng, đây là việc thầy Rio giao cho cô cơ mà, cô để tôi làm thay cô.....”

Nếu để Rio biết được, hai người các cô đều gặp phiền phức.

“Trời ạ! Sợ cái gì chứ? yên tâm đi, tớ tuyệt đối sẽ không nói gì cả, lại nói, tớ là vì nể mặt Lý thiếu gia nên mới chăm sóc cậu như thế, chẳng phải từ trước tới nay cậu rất muốn tham gia vào việc thiết kế à? Bây giờ, tớ tạo cơ hội cho cậu mà còn....ngộ nhỡ cô làm tốt biết đâu thầy Rio sẽ có cái nhìn khác về cậu!”

Cô ta với khuôn mặt đắc ý như thể đã ban cho Lương Nặc một ân huệ lớn lao.

Lương Nặc suy nghĩ một lát, cô cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hai ngày nay không nóng cũng không lạnh, vậy là đã đồng ý giúp cô ta.

“Được, để tôi làm nốt những việc dở tay đã, thầy Rio có yêu cầu gì không?”

“Ông ấy không nói cụ thể phải sửa thế nào, chủ yếu là thêm màu sắc vào những chi tiết nhỏ và chọn loại đá quý! Yên tâm đi, cuối cùng thầy Rio sẽ tự xem lại, kể cả cậu sửa không tốt cậu cũng có thể đổ lên đầu tớ!”

Lương Nặc nheo mày, cô không thể tin Delia lại có lòng tốt như vậy?

Lẽ nào.....

Lý Tranh Diễn lại làm gì khiến cô ta vui vẻ rồi?

Delia đem bản thảo bản thiết kế vứt lên bàn của Lương Nặc, lắc mông đi trang điểm lại sau đó bước chân như nhảy múa rời khỏi văn phòng, Lương Nặc làm xong công việc của bản thân cô mới bắt đầu tiến hàng tô màu vào những phần còn trống trong bản thiết kế.

Rio buổi chiều khi tới làm việc, phát hiện chiếc bàn làm việc vốn là chỗ để Delia ngồi thì nay lại biến thành Lương Nặc,không biết Delia đã đi đâu, đồng thời, Lương Nặc đang cặm cụi sửa bản thảo thiết kế mà buổi sáng đích thân ông giao cho Delia.

“Ở đây sao cô lại vẽ thế này?”

Rio đột nhiên chỉ tay vào một chi tiết trong bản vẽ trên giấy hỏi Lương Nặc.

Vốn dĩ ông ta là giúp một người khách hàng trung tuổi thiết kế, có điều về vấn đề màu sắc vẫn chưa quyết định dùng như thế nào, Delia thì tự giới thiệu mình có cảm nhận trời phú về các loại màu sắc nên ông để cô ta thử xem.

Lương Nặc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Rio, cô đơ người ra vài giây sau đó mới nói: “màu xanh lá cây bản thân nó có màu sắc của màu vàng và màu xanh da trời, màu vàng mang lại cho người nhìn cảm giác ấm áp, màu xanh da trời mang lại cảm giác lành lạnh, hai màu này có thể bù đắp cho nhau. Như vậy sẽ làm cho màu xanh lá cây đạt tới sự cảm nhận ổn định và yên bình, đó là sự hiền hòa, yên tĩnh, màu sắc thanh lịch tao nhã. Đồng thời, xét đến độ tuổi trung niên của khách hàng, trong màu xanh lá cây có hòa trộn thêm một lượng nhỏ màu đen sẽ thể hiện được sự trang trọng, lão luyện và trưởng thành.”

“Thế còn chỗ này? Cạnh mặt dây chuyền?”

“Lấy màu hồng làm điểm nhấn, thêm chút màu xanh lá cây nhạt cùng với màu sắc của mặt dây chuyền sẽ tạo sự in bóng phản quang vào nhau tạo nên màu sắc mới ở những góc nhìn khác nhau.”

“Vậy cô cảm thấy loại đá quý nào khá là phù hợp với những màu sắc này?”

“Dùng ngọc bích tỉ, nó còn được mệnh danh là ngọc điện khí, là một loại ngọc vô cùng đẹp, vì màu sắc được tạo ra bởi các ion, như vậy sẽ dẫn tới tính lưỡng sắc của loại ngọc này. Đồng thời, vì vấn đề độ tuổi của khách hàng nên chắc chắn cơ thể sẽ có những biểu hiện sức khỏe không như mong muốn, năng lượng của ngọc bích tỉ có thể chuyển hóa theo nhiệt độ, có lợi đối với sức khỏe, sự lưu thông máu, đặc biệt giúp ích rất nhiều đối với người có thân thể suy nhược, chân tay lạnh cóng.”

Rio nhìn Lương Nặc: “Xem ra, hình như cũng không tới nỗi nào, đã vậy sau này công việc của Delia sẽ giao cho cô.”

“Em?” Lương Nặc ngạc nhiên hỏi lại: “Vậy Delia thì sao?”

“Câu này đáng nhẽ phải tôi hỏi cô mới đúng! Đây vốn dĩ là công việc của Delia, nhưng bây giờ lại nằm trong tay cô, có phải cô nên giải thích cho tôi mới phải?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.