Không khí ban đầu cũng qua trong sự miễn cưỡng, nhưng càng về sau, ánh mắt Bắc Minh Dục không lúc nào rời khỏi Lương Nặc, thận chí trong lòng còn chửi thầm Michelson sao không biết đường mà đi trước đi, sắc mặt Michelson đột nhiên khó coi.
“Tôi ăn xong rồi, tự nhiên lại nhớ ra trong công ty còn chút việc chưa giải quyết xong, vậy nên tôi đi trước đây.”
Michelson lau mồm, đứng dậy chuẩn bị bước đi.
Lương Nặc thấy vô cùng áy náy: “Xin lỗi, chắc là cậu chưa ăn xong đúng không...hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi, hay là để tôi đưa cậu về nhé?
“Cái này.....” Michelson liếc nhìn Bắc Minh Dục: “Thôi không cần đâu, cậu và anh nhà cậu khó khăn lắm mới gặp được nhau, hai người cứ từ từ ngồi ăn đi.”
“Thế nhưng....”
“Tạm biệt!” Bắc Minh Dục lúc này mới đột nhiên lên tiếng, gương mặt vui mừng nhìn Michelson.
Michelson với gương mặt lúng túng hơi ngượng ngùng, chỉ có thể kìm giận bỏ đi, Lương Nặc lập tức đứng lên: “Michelson đợi tôi với, tôi đi cùng cậu.”
Michelson đơ người ra: “Nhưng còn chồng cậu?”
“Anh ấy không phải chồng tôi!”
“Vậy hai người....”
Bắc Minh Dục cũng đứng lên, đưa cánh tay ra nắm lấy tay Lương Nặc kéo cô vào lòng, giữ chặt lấy eo cô, không ngần ngại véo vào eo cô một cái: “Ai nói rằng tôi không phải là chồng em? không phải chỉ là giận dỗi nhau chút thôi à? Có tới mức phủ nhận quan hệ được pháp luật công nhận của chúng ta không?”
“Anh căn bản....aaa!”
Cô đang định phản bác thì Bắc Minh Dục lại nhẫn tâm véo cho cô một cái đau điếng, anh nhếch mép lên cười lạnh lùng: “không biết ai hôm nay gọi điện cho tôi nói rằng hẹn gặp mặt, đến giờ thì lại bị người ta cho leo cây.”
Ánh mắt Michelson từ từ dịu xuống, nói: “Hai người cứ từ từ ăn nhé, tôi có việc nên đi trước, tạm biệt.”
“Đi thật à? Tôi còn chưa uống cùng anh cốc nào đấy, cảm ơn anh trong những ngày vừa qua đã chăm sóc vợ tôi nhé!” Bắc Minh Dục ôm chặt Lương Nặc hơn, nói giọng giả tạo.
Michelson chỉ cười: “Sau này nhất định còn nhiều cơ hội.”
“Vậy thì tốt, tạm biệt....cửa ở đằng kia kìa.”
Bắc Minh Dục giơ tay chỉ về hướng cửa ra vào, khuôn mặt vui vẻ, Michelson cắn môi quay người bước đi, người vừa đi khỏi, Bắc Minh Dục liền gọi nhân viên phục vụ tới: “Dọn hết bàn này đi cho tôi, đem lên một bàn thức ăn mới.”
“Tôi còn chưa ăn xong!” Lương Nặc thực lòng không chịu được nữa, dường như đang nghiếm răng vào để nói.
“không sao, dù sao thì thời gian tối nay của tôi đều dành cho em cả rồi, em muốn ăn gì cũng được, không vội!” Bắc Minh Dục đột nhiên cười lạnh lùng, gằn giọng xuống nói, dõng dạc từng từ một.
Lương Nặc nhớ tới viên kim cương màu xanh da trời, cô lấy ta đặt lên môi suy nghĩ, cô sẽ nhịn.
Trong bữa ăn, Lương Nặc lúc nào cũng muốn hỏi về việc viên kim cương, nhưng Bắc Minh Dục lại không nói lời nào, hai người cứ ai ăn của người lấy, chỉ cho tới khi 9 giờ đồng hồ hai người ăn xong, Bắc Minh Dục mới nói với giọng kiêu ngạo: “Sự việc về viên kim cương xanh da trời tôi vẫn chưa quyết định chắc chắn, nếu C&A phái em đến để đàm phán cùng tôi thì tốt nhất là em nên thể hiện chút thành ý cho tôi thấy.”
“Anh muốn thế nào?”
“Muốn có được khách hàng, em có biết phải dựa vào cái gì không?”
“Cái gì?” Lương Nặc thuận miệng hỏi.
“Ba cùng...” Bắc Minh Dục với tay lấy tờ giấy ăn, từ từ lau miệng rất thanh lịch, cười như không cười nhìn cô: “Cùng ăn cùng chơi cùng ngủ.”
“Phụt...”
Lương Nặc đang uống đồ uống thiếu chút nữa thì phụt cả ra ngoài.
Giận dữ nhìn anh, cô nói: “Đê tiện, anh đừng có tưởng tôi ngồi ở đây là nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu của anh!”
“Ồ!” Bắc Minh Dục nheo mày: “em có thể đổi thành ba cái dưới đây: cùng ăn cùng uống cùng chơi, như vậy tôi có thể sẽ xem xét.”
“Anh....”
Lương Nặc lườm anh, bị anh chọc cho tức giận đùng đùng, nhìn bộ dạng của cô Bắc Minh Dục thấy rất buồn cười, anh đứng lên: “Đi thôi!”
“Anh lại muốn thế nào?”
“Đi thanh toán, lẽ nào còn muốn tôi trả tiền?”
Anh với bộ dạng như đúng rồi, Lương Nặc tức giận, lồng ngực thở mạnh không ngừng.
Bắc Minh Dục với lợi thế thân hình cao lớn, anh nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, cảm thấy cổ áo ngực cô hơi thấp, anh bắt đầu thấy cơ thể nóng lên, kéo nhẹ cà vạt ra anh nói: “Tôi ở ngoài đợi em.”
Lương Nặc sau khi thanh toán xong, đúng lúc Bắc Minh Dục hút hết một điếu thuốc.
Anh đem đầu lọc vứt xuống đất lấy chân nhay nhay, Lương Nặc vừa lại gần đã ngửi thấy mùi thuốc, trước đây anh rất ít khi hút thuốc, kể cả có gặp phải trường hợp bắt buộc phải hút, cũng chỉ châm lửa cầm trên tay chứ không hút thật.
Nhưng mấy ngày này chỉ gặp mặt có hai ba lần mà cô liền phát hiện hanh hút thuốc hai lần.
“Sau này, ít hút thuốc thôi.” Cô nhắc nhở.
Bắc Minh Dục cho hai tay vào túi quần, nhìn đi chỗ khác: “Không chết được đâu, đi thôi, cùng tôi đi mua vài bộ quần áo với ít đồ dùng hàng ngày.”
“Hả?” Lương Nặc mới đầu muốn từ chối, lúc trước vì cô còn quan tâm tới vết thương của Michelson mà quên mất rằng mình cũng đã bị ngã xuống đất, lúc nãy ngồi ăn đồ nướng cô cảm thấy phần eo có chút đau nhức, cơ thể vừa đứng lên thì bắt đầu thấy đau mỏi khó chịu.
Cô nheo mày: “Tôi còn có việc muốn về trước, anh không thể tự đi mua đưuọc à?”
Bắc Minh Dục đột nhiên cười lạnh lùng: “Nếu không muốn có được viên kim cương quý giá kia thì em cứ về nhanh đi, coi như hôm nay chúng ta chưa gặp mặt nhau nhé, em chưa từng nói gì, tôi cũng chưa từng nghe thấy gì.”
Đây tuyệt nhiên là uy hiếp, dùng trò này để ép Lương Nặc.
Đi lòng vòng từ 9 giờ tới 10 giờ 30 phút, Bắc Minh Dục đi qua các trung tâm mua sắm, đa phần chỉ xem mà không mua, Lương Nặc bất lực chỉ có thể lẽo đẽo bước theo, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện viên kim cương anh đều lấy lí do đang là thời gian cá nhân nên anh từ chối trả lời.
Mua đồ xong, hai người rời nhau ai về nhà nấy, Lương Nặc về tới nhà mình lúc đó cũng đã gần 12 giờ rồi.
Tít tít tít.
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên ngoài cửa, Lương Nặc vốn dĩ chỉ muốn nằm im trên ghế sô pha không muốn động đậy nữa nhưng tiếng còi xe lại vang lên một hồi dài nữa mãi không ngừng, cô nheo mày bước ra cửa sổ, kéo rèm ra nhìn, người đứng ở cửa xe không phải Bắc Minh Dục thì là ai?
Cô ngạc nhiên, rút điện thoại ra nhắn cho anh một tin nhắn: :【Anh chẳng phải là đã về nhà rồi à? Sap lại tới đây làm gì? Tôi ngủ rồi, không mở cửa cho anh nữa đâu!】
Tít tít tít.
Trả lời cô chỉ là tiếng còi xe vang lên từng hồi.
Xung quanh càng lúc càng đông các hộ dân sáng đèn, lờ mờ còn có thể nghe thấy ai đó đang mắng, Lương Nặc đỡ lấy eo đang mỏi rã rời, thời dài: :【Anh đang làm phiền người dân nghỉ ngơi đấy, nếu vẫn không chịu đi, tôi báo cảnh sát cho cảnh sát đuổi anh đi.】
【Mở cửa cho tôi!】
Bắc Minh Dục chỉ nhắn lại đơn giản có bốn từ như ra lệnh, Lương Nặc nheo mày không muốn quan tâm tới anh, kéo rèm cửa lại chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt đi ngủ, nhưng bên ngoài tiếng còi xe vang lên còn lâu hơn lúc nãy.
Lương Nặc thấy ồn ào quá, lại sợ hàng xóm báo cảnh sát thật, cô không biết làm gì khác ngoài việc mở cửa để anh vào.
Thư ký Tôn xách một va li hành lý đi theo phía sau.
Lương Nặc thấy thế đầu cô như bốc hỏa, lẽ nào anh ta muốn ở đây?
“Chào thiếu phu nhân, dạo này cuộc sống có tốt không?” Thư ký Tôn cười cười chào hỏi cô, Lương Nặc cũng cười nhưng không vui vẻ gì, nói không khách sáo: “Trước khi thiếu gia nhà các anh tới tôi sống rất tốt, bây giờ thì ngược lại.”
“Cô nói vậy thiếu gia sẽ buồn đấy.”
Lương Nặc cau có: “Anh ta nửa đêm quầy rầy mọi người, nhớ bị người ta kiện thì tôi còn buồn hơn ấy.”
“Ha ha!” thư ký Tôn cười lớn: “Xem ra thiếu phu nhân thời gian này một mình sống ở nước ngoài cũng đã thay đổi không ít nhỉ!”
Bắc Minh Dục thấy vậy, đột nhiên giằng lấy va li hành lý trong tay thư ký Tôn, nói lạnh lùng: “Anh có thể đi rồi.”