Lương Nặc với thái độ không hề vui vẻ chút nào, đỡ lấy chiếc cốc từ tay anh ta: “Quyết sách của công ty tôi cũng không rõ.”
“Vậy sao hôm nay em lại ở đây thế này?”
“Tôi tới tham quan buổi đấu giá!” Lương Nặc nói thêm một hai câu xã giao rồi lấy cớ đi tìm giám đốc để rời anh ta xa một chút, trong suy nghĩ của cô, Đổng Hàn Thanh không còn vô hại như trước kia cô vẫn nghĩ rồi.
Quả thật, tới cuối cùng, người cạnh tranh viên kim cương màu xanh da trời chỉ còn lại Đổng Hàn Thanh và công ty C&A.
Bọn họ đẩy giá viên kim cương lên cao ngất trời, vượt qua cả giá vốn có của nó trên thị trường gấp đôi, cuối cùng Đổng Hàn Thanh vẫn là không thể đấu lại được với cả một công ty có tiếng là C&A, chỉ có thể chịu nhận thất bại, anh ra có chút nuối tiếc thở dài: “Đáng tiếc thật đấy, viên kim cương đẹp như vậy!”
Lương Nặc nhìn rõ được sự bất lực thật sự chứ không phải giả tạo trong ánh mắt của anh ta, cô có thể đoán biết được anh ta muốn có được viên kim cương đó để “dành tặng” cho Tô Tư.
Buổi đấu giá diễn ra được nửa thì Bắc Minh Dục gửi tin nhắn tới: :【chụp cái ảnh gửi đây anh xem nào.】
Lương Nặc liếc mắt nhìn trộm xung quanh bốn phía, khi mà thấy mọi người không hề để ý gì tới cô cô mới khẽ cầm điện thoại chụp lấy hai bức, lại còn phải dùng camera 360 chỉnh qua rồi mới gửi cho anh, kèm theo một biểu cảm vô cùng đáng yêu trên khuôn mặt.
Bắc Minh Dục nhìn thấy bức ảnh của Lương Nặc , mặt anh tối sầm lại.
【Ai chọn váy cho em đấy? cổ ngực trễ thế kia!】
Lương Nặc cúi đầu nhìn lại chiếc váy, trả lời 【làm gì trễ lắm, cạnh em đầy người mặc còn trễ hơn ấy.】
【Anh không biết, bây giờ lập tức đi thay bộ khác.】
Lương Nặc bĩu môi, cô trả lời anh bằng một loạt các hình mặt cười, quyết định không thèm để ý tới lời anh, đem điện thoại cất vào túi. Buổi tối khi về tới nhà cũng đã gần 12 giờ đêm, Lương Nặc tắm xong rút điện thoại ra xem, phát hiện trên màn hình báo gần 20 tin nhắn.
Cô đơ người ra, vội vàng mở ra xem.
Tất cả đều là của Bắc Minh Dục gửi.
【 Về sau không được mặc áo trễ cổ như thế trước mặt người ngoài, muốn mặc chỉ được mặc cho anh xem thôi.】
【Nghe rõ chưa hả?】
【Người chạy đi đâu rồi?】
【Em đi quyến rũ tên nào khác rồi? Người đâu? Mau xuất hiện, anh vừa mới đi em đã coi như anh chết rồi đúng không?】
Càng về sau những tin nhắn anh gửi càng độc địa hơn, Lương Nặc có chút tức giận nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, dây thần kinh thái dương giật lên, không ngờ anh lại có thể ghê ghớm thế này, cô suy nghĩ rồi gửi cho anh vài cái mặt cười làm lành.
【Từ nay về sau em sẽ không mặc áo trễ cổ thế này nữa, anh đừng giận nữa mà, em cũng làm gì có quyến rũ người đàn ông khác đâu.】
Nghĩ tới việc lệch múi giờ, Lương Nặc đoán chắc rằng giờ này Bắc Minh Dục đang ngủ rồi, nhưng không ngờ rằng tin nhắn vừa được gửi di thì vài giây sau Bắc Minh Dục đã trả lời cô 【Em không biết là em rất dễ làm người khác phạm tội à?】
Lương Nặc gửi cho anh một hình mặt cười tỏ sự ngạc nhiên, nói 【Anh còn chưa ngủ à? Bây giờ Hải Thành đang mấy giờ rồi?】
【6 giờ】
【Anh thức cả đêm không ngủ đấy à?】
Lương Nặc ngạc nhiên, rồi có chút hối hận, sớm biết thế này cô đã trả lời tin nhắn anh ngay, phía đó một lát sau mới gửi tin nhắn trả lời, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo 【Em tưởng anh vì đợi em gửi tin nhắn mới thức cả đêm không ngủ à? Anh là bận việc của công ty, không hề có liên quan gì tới em nhé!】
Lương Nặc nhận được tin nhắn cười phá lên, cô quận mình trong chăn lăn đi lăn lại: 【Ồ, em biết là anh bận lắm, chứ không phải vì đợi tin nhắn của em, vậy lát nữa anh nghỉ ngơi đi nhé, đừng có vội vàng đi làm làm gì.】
Bắc Minh Dục buồn bực vứt điện thoại sang một bên không thèm quan tâm tới cô nữa.
Công ty tuy là mua được viên kim cương với giá trên trời, nhưng khắp công ty người trên kẻ dưới đều rất háo hức vui mừng, thậm chí còn có người buôn chuyện với nhau đoán mò xem cuối cùng viên kim cương đó sẽ được giao cho ai thiết kế, nhà thiết kế nào mới có được sự may mắn đó.
Cũng có người đoán rằng để có được viên kim cương đó cũng không hề dễ dàng gì, cuối cùng khả năng rất có thể là sẽ được giao cho vài nhà thiết kế, hợp tác cùng nhau thiết kế.
Lương Nặc trong lòng rõ mồn một, với trình độ của cô nhất định không đủ để thiết kế loại kim cương quý giá như vậy, vì thế cô cũng bỏ ngoài tai những việc không liên quan tới mình, chủ chuyên tâm vào học hành cùng với Michelson, đồng thời cũng tiến hành chuẩn bị cho việc thiết kế hàng loạt các mẫu trang sức cho bộ sản phẩm bằng kim cương màu hồng.
Đổng Hàn Thanh sau đó có hẹn gặp cô một lần, nhưng Lương Nặc đã từ chối thẳng.
Hàng ngày 7 giờ tối, Bắc Minh Dục bên đó là buổi tối 11 giờ, hai người nói chuyện với nhau, khi mới bắt đầu Lương Nặc vô cùng thích nói chuyện cùng anh, ngày nào cũng hào hứng nói được cả nửa tiếng đồng hồ, nhưng về sau Bắc Minh Dục chê cô gõ chữ chậm, bảo cô gửi tin nhắn thoại.
Cuối cùng, anh lại chê chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy mặt, vậy là hai người nói chuyện video với nahu, kết quả thường xảy ra là Lương Nặc nằm trên giường ngủ quên lúc nào không biết, Bắc Minh Dục cũng nhìn bộ dạng ngủ ngon lành đánh yêu của cô mà cũng chìm vào giấc ngủ.
Lại một tối khác, Lương Nặc nói chuyện với Bắc Minh Dục gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lại ngủ quên mất.
Nhưng Bắc Minh Dục cũng chưa vội tắt máy, anh đi vào nhà tắm đánh răng, cũng chuẩn bị ngủ đi ngủ, còn chưa kịp nằm xuống giường thì tiếng gõ cửa vang lên,
“Thiếu gia, cậu đã ngủ chưa vậy?” tiếng vú Hà nhẹ nhàng lễ phép truyền đến tai Bắc Minh Dục: “Phu nhân nhìn thấy đèn phòng cậu vẫn sáng nên bảo tôi đem tới cho cậu ít đồ ăn đêm.”
Bắc Minh Dục nheo mày, với tay đặt điện thoại để gọn vào góc bàn sau đó mới ra mở cửa cho vú Hà.
Vú Hà đưa cho Bắc Minh Dục cái cạp lồng đồ ăn, ánh mắt hướng về chiếc bàn phía không xa: “Thiếu gia, buổi tối không nên làm việc muộn quá, cậu gần đây gầy đi nhiều đấy, phu nhân nhìn thấy rất xót cậu đấy!”
“Nếu Cô mà không uy hiếp tôi thì chắc là tôi sẽ lại được như trước ấy!”
Vú Hà với sắc mặt lạnh lùng, nhìn anh nói: “Sao cậu có thể đối xử với phu nhân thế chứ? không kể phu nhân đã làm gì, xuất phát điểm trở đi đều là vì muốn tốt cho cậu mà thôi.”
“Vú để đồ ăn xuống đó, lát nữa tôi ăn.”
Vú Hà thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì, đêm cạp lồng để vào một bên góc bàn, ánh mắt đảo một lượt, đến đúng chiếc điện thoại của anh thì dừng lại.
Bà ta như không tin vào mắt mình, dụi dụi lại mắt, hình ảnh trên màn hình điện thoại.....
“Thiếu ...thiếu gia, điện thoại của cậu.....”
“Điện thoại của tôi làm sao?” Bắc Minh Dục tiến lên phía trước anh bước, vừa kịp chặn ánh nhìn của bà ta lại, tay với lấy chiếc điện thoại nhét vào túi quần, nhìn bà ta lạnh lùng: “Lẽ nào bây giờ đến quyền tự do xem phim cũng không có nữa à?”
Vú Hà lắc đầu: “Nhưng tôi nhìn thấy người trên màn hình....”
“Đêm khuya rồi, vú hoa mắt à?”
Vú Hà vẫn còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng Bắc Minh Dục với thái độ lạnh lùng như muốn đuổi bà ta đi, bà ta chỉ có thể rời đi trong sự ngạc nhiên như không tin vào mắt mình, trở về căn nhà lớn, đúng lúc đó Bắc Minh phu nhân cũng chưa ngủ.
Bà ta đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Bắc Minh phu nhân : “Phu nhân, con cảm thấy nhà thám tử tư lần trước nói có thể là sự thật, thiếu gia thực sự giấu phu nhân lén lút ở cùng Lương Nặc.”
Sắc mặt Bắc Minh phu nhân biến đổi: “Là thế nào?”
“Con vừa đem đồ ăn đêm cho thiếu gia, con phát hiện trên màn hình điện thoại của cậu ấy là hình ảnh Lương Nặc đang nằm ngủ, thiếu gia thì nói cậu ấy đang xem phim, nhưng đó rõ ràng là Lương Nặc, đến bộ đồ ngủ cô ra đang mặc trên người cũng là do con mua, con không thể nào nhìn nhầm được.”
“Giỏi...giỏi....” Bắc Minh phu nhân đột nhiên kêu lên, nét mặt lạnh lùng: “Xem là chúng nó đứa nào cũng coi ta là bà già mắt mù tai điếc đây mà, tưởng dễ lừa được ta à?”
“Phu nhân đừng quá kích động,” Vú Hà vội vàng đỡ lấy bà ta, lại nói có chút hối hận: “Có thể, là do ánh đèn sáng quá, con nhìn nhầm cũng không chừng!”
“Hức! Không biết có phải nhìn nhầm hay không, ta nhất định sẽ không để sự việc này lại xảy ra!” Bắc Minh phu nhân cười hắt ra một tiếng, nói lạnh lùng: “Sáng mai bảo Lý đạo trưởng tới gặp ta sớm, ta có việc muốn hỏi ông ta.”