“Anh họ chẳng qua là bị cái người phụ nữ tên Lương Nặc kia mê hoặc, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi anh ấy sẽ tỉnh táo lại thì không sao đâu ạ!”
Bắc Minh phu nhân thở dài: “Cứ tưởng rằng Minh Dục nó bị mê hoặc bởi khuôn mặt nai tơ của con bé Lương Nặc đó, không ngờ rằng cô đi phẫu thuật giống cô ta như thế mà Minh Dục nó cũng không chịu nhìn cô lâu hơn một chút!”
An Tử Đan đảo đảo mắt: “Lúc trước khi mà Cô bảo con đi phẫu thuật thẩm mỹ con cũng đã nghĩ tới hậu quả này, không sao cô ạ! Con sẽ cố gắng để phá vỡ tình cảm giữa hai người bọn họ.”
“Ừm! Thôi thì trông vào cô vậy, chỉ cần cô làm thành công được việc này, ta sẽ chuyển cho cô 1/100 cổ phần của tập đoàn Bắc Minh.”
“Con cảm ơn Cô!”
Bắc Minh phu nhân nheo nheo mày đột nhiên nói: “Sau này khi mà Bắc Minh Dục không có ở đây, cô hãy gọi ra là Phu nhân.”
Nghe thấy vậy bàn tay An Tử Đan nắm chặt lại, một lúc sau mới từ từ bỏ ra rồi gật đầu nói: “Vâng thưa phu nhân!”
*
Buổi tối 6 giờ, Bắc Minh Dục mới có thời gian đi tìm Lương Nặc.
Lúc trên xe, hơi tí anh lại rút điện thoại ra nhìn.
Người tài xế mới là lão Vương nhìn qua kính xe thấy Bắc Minh Dục vậy, cười cười hỏi: “Thiếu gia đang đợi điện thoại ạ?”
“Ừm.” Bắc Minh Dục xoa xoa thái dương, rồi đem điện thoại cho vào túi: “Có điều đợi mãi mà không thấy gọi đến.”
“Là khách hàng ạ?” Lão Vương cười có chút gượng gạo: “Có điều tôi thấy lúc thiếu gia đối mặt với khách hàng, không có chút gì lo lắng cả.” Đặc biệt là, tính cách không được tốt như thế này.
Bắc Minh Dục không nói gì, dặn dò lão Vương đi theo đường nào: “Ngã tư phía trước rẽ phải.”
Chiếc xe lái tới biệt thự nhà họ Lương, Bắc Minh Dục lúc này được biết rằng nhị tiểu thư cùng với đại tiểu thư đi mua đồ sắm tết rồi, không biết khi nào mới về.
Bắc Minh Dục buồn bực thở dài, thăm dò địa chỉ mua sắm rồi lại bảo lão Vương đưa anh đến đó.
Đường phố thương mai giáp tết thật là nhộn nhịp, Lương Nặc và Lương Vân đeo giày cao gót sải bước trong tủng tâm mua sắm, mấy tên vệ sĩ đi sát theo sau không rời, trên tay còn cầm 5, 6 túi lớn bé.
“Chị, chị định sơ tán trung tâm thương mại đấy à?” Lương Nặc cố che đi sự u sầu, nở nụ cười trên môi.
Lương Vân đắc ý vung vẩy chiếc thẻ trên tay: “Lúc có tiền không tiêu chẳng nhẽ đợi tới khi chết đi cho cùng vào quan tài với chị à?”
Lương Nặc không nhịn được cười phá lên, rồi nói: “Thế sau này nếu kết hôn, chồng chị nhìn chị tiêu tiền thế này anh ấy tức giận thì làm thế nào?”
“Bây giờ cả Châu Thị đều trong tay chị rồi, còn có mấy tên nam giới có tiền hơn chị nữa? Chị tiêu thế thì làm sao nào?”
Lương Nặc cười, tuy những lời này nghe thì có kiêu ngạo nhưng còn tốt hơn nhiều so với những gì Châu Thụy đã làm với cô trước đây, hai người lại lượn thêm một vòng một trung tâm thương mai khác. Khi Bắc Minh Dục đuổi kịp đến, rõ ràng là đã nhìn thấy Lương Nặc nhưng lại bị đám vệ sĩ chặn lại.
“Xin lỗi anh, Vân tiểu thư đã dặn dò là bất kỳ ai cũng không được làm phiền cô ấy.”
Bắc Minh Dục nheo mày: “Anh đi nói với Vân Lương, nói là Bắc Minh Dục đến.”
Tên vệ sĩ nghe thấy vậy ngạc nhiên liếc nhìn anh một lượt, cuối cùng quyết định đi báo cáo với Vân Lương nhưng trong lúc vệ sĩ không chú ý, Bắc Minh Dục liền xông lên, chạy thẳng tới chỗ Lương Nặc.
“Anh kia, đứng lại.”
Bắc Minh Dục nhanh nhẹn, trong lúc Lương Nặc vẫn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã nắm lấy cổ tay cô: “Đi theo anh!”
“Anh....sao anh lại ở đây?” Lương Nặc tròn xoe mắt, đám vệ sĩ phía sau chạy lên, nói vẻ biết lỗi: “Xin lỗi Vân tiểu thư, là do tôi sai sót, tôi không cản được anh Bắc Minh đây!”
Lương Vân nheo nheo mắt, hất tay: “Thôi được rồi!”
Bắc Minh Dục kéo cà vát trên cổ rộng ra, có chút bực dọc: “Anh có chuyện muốn nói với em, đi theo anh!”
“Không!” Lương Nặc không thèm nghĩ liền trả lời dứt khoát, đồng thời hất tay anh ra: “Em bây giờ không muốn gặp anh, anh đi đi, em phải đi với chị em.”
Nhìn thái độ của cô, Bắc Minh Dục nheo mày lại với nhau: “Mới có bao lâu mà tới giờ đụng vào một tí cũng không được à?”
“Vậy anh nói cho em biết, có phải anh đã đụng vào người phụ nữ khác rồi không?”
Lương Nặc không nhịn được nữa nhìn chằm chằm vào anh.
Bắc Minh Dục cười: “Có cần mua dấm không hả? Ghen thế cơ à?”
“Lẽ nào em nói sai rồi? Anh có dám nói là anh và người phụ nữ đó không hề xảy ra chuyện gì không? Anh có biết hay không hả? Cô ta thậm chí còn mặc cả đồ ngủ của em, nằm trên chiếc giường mà em đã ngủ qua!”
BẮc Minh Dục giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Sự việc không phải như em nhìn thấy đâu, anh sẽ giải thích rõ ràng cho em.”
“Thế thì anh nói đi, sự việc là như thế nào?” Lương Nặc gầm lên.
Nhìn bộ dạng không bình tĩnh của Lương Nặc, những người qua lại xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, Sắc mặt Bắc Minh Dục có chút khó coi, ánh mắt anh có chút tức giận nhìn thẳng vào cô: “Em bắt buộc phải cãi nhau với anh trước mặt bao nhiêu người thế này à?”
Lương Nặc cắn môi, liếc ánh nhìn ra xung quanh.
“Em cũng không muốn cãi nhau với anh làm gì, chị , Chị nói là còn muốn mua hai bộ đồ nữa đúng không? ĐI, chúng ta đi chọn.”
Lương Vân nghe đoạn nói chuyện vừa rồi cũng lờ mờ hiểu được câu chuyện, cô là người hận tới xương những kẻ phản bội, không nể tình mà nói mỉa mai: “Loại đàn ông ngoại tình như anh thì đáng phải xuống địa ngục.”
Quay người, hai chị em chuẩn bị bước đi.
Bắc Minh Dục tay nhanh hơn cả trí não, anh kịp thời nắm lấy cổ tay Lương Nặc: “Đứng lại.”
“Bỏ tay ra!”
Lương Nặc kêu lên một tiếng, đẩy Bắc Minh Dục ra, anh không ngờ được hành động của cô, suýt nữa thì ngã, tới khi lấy lại tinh thần thì Lương Vân và Lương Nặc đã đi xa, mấy người vệ sĩ nhìn anh cảnh giác hơn bao giờ hết.
Sắc mặt Bắc Minh Dục tối sầm lại, bực dọc không chịu được, lấy chân đá tung mấy chậu hoa quanh đó, là cho nhân viên các cửa hàng tức giận, đòi anh đền tiền, họ giữ anh lại không cho anh đi nữa.
Lương Nặc và Lương Vân sau khi rời đi, Lương Nặc không nhịn được mà sống mũi thấy cay cay, mắt ọng nước chực trào ra.
“Anh ta thực sự ngoại tình à?” Lương Vân đột nhiên hỏi.
Lương Nặc sụt sịt, lau nước mắt, lắc đầu: “Tối qua em về tới Hải Thành, việc đầu tiên chính là đi tìm anh ấy, thế nhưng, trong căn phòng ở ngự cảnh viên em lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ của em, anh ấy nằm trên giường, hơn nữa, trên người lại chẳng mặc gì.”
Lương Nặc cau mày lại: “Đàn ông đều giống nhau hết! Cặn bã!”
“Chị, chị nói em phải làm sao bây giờ?” tình cảm giữa bọn họ vốn dĩ đã bị Lão phu nhân ngăn cách, bây giờ lại còn xảy ra chuyện như thế này, Lương Nặc thực sự không biết có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa không.
“Cỏ nhai lại thì không bao giờ còn thơm nữa, nếu anh ta thực sự ngoại tình thì chỉ có một sự lựa chọn, đó là chia tay.”
Lương Vân tỏ rõ ý nghĩ của mình nhưng nhìn Lương Nặc với bộ dạng đau lòng như vậy nên cô ta cũng không tiếp tục nói nữa, Lương Nặc nắm hai tay xoa xoa vào nhau, chính cô cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Nghĩ tới tình trạng gần đây không được tốt, lại sắp đến tết nữa, trong sự bất lực, Lương Nặc từ bỏ việc trở lại Pháp, cô gọi điện cho C&A, nói rằng bản thân cô cần chút không gian riêng.
Công ty cũng rất nhân từ liền viết một văn bản, nói rằng sẽ gửi giấy chứng nhận thực tập về nước cho cô, đợi tới lúc Lương Nặc tốt nghiệp là có thể trở thành nhà thiết kế chính thức của công ty.
Lương Nặc tâm trạng vô cùng bất ổn, cũng không có phản ứng gì.
Về tới nhà, Kỷ Sênh liền gọi điện đến hỏi thăm tình hình.
“Sao rồi? Anh ấy tới tìm cậu chưa?”
“Tìm rồi!” Lương Nặc nói.
“Người phụ nữ đó là ai? Sao lại ở ngự cảnh viên?”
“Tớ không biết!” Lương Nặc lắc đầu.
“KHỉ gió, không phải nói là anh ấy đã tới tìm cậu à?Lẽ nào lại không hề giải thích gì?”
“Không phải như vậy, tớ cũng không biết đã xảy ra chyện gì, khi nhìn thấy anh ấy, tâm trạng tớ vô cung rối loạn, không nhịn được mà nổi cáu đùng đùng lên, sau đó.....hội tớ chẳng nói được mấy câu đã cãi nhau.....” Lương Nặc sụt sịt, nói không tròn tiếng: “Kỷ Sênh, lần này dường như không cần đến lão phu nhân, bọn tớ cũng phải xa nhau thật rồi.....”