An Tử Đan nhìn thấy Lương Nặc, đơ người ra mất một giây, nhưng ngay sau đó đã nở một nụ cười mà không thể đoán biết được cô ta đang nghĩ gì, chỉ vào phòng làm việc cách đó không xa nói: “Anh họ đang họp, cô ở đây đợi một lát, anh ấy xong việc tôi bảo anh ấy đến gặp cô.”
“Anh họ? Cô nói thiếu gia là anh họ của cô?” Lương Nặc tròn mắt nhìn cô ta chằm chằm.
Kỷ Sênh lúc này trong lòng cười khinh bỉ: Đúng là đồ cáo già giỏi đóng kịch!
Khuôn mặt An Tử Đan phủ lên một sự thẹn thùng : “Anh ấy không cho phép tôi gọi như thế vì bọn tôi tuy trên danh nghĩa là họ hàng nhưng thực tế thì không có quan hệ huyết thống gì vì cách nhau những 5, 6 đời rồi!”
“Cho nên ý cô là cô muốn cướp chồng người khác hả?” Kỷ Sênh không hề khách khí.
An Tử Đan nhếch mép cười: “Có phải vậy không? Cô tôi là Bắc Minh phu nhân bảo tôi đến tập đoàn làm việc thì tôi đến thôi, tôi không có ý gì khác, à mà đúng rồi, không biết cô đây là....?”
“Tôi là Kỷ Sênh, là bạn thân của Lương Nặc!” Kỷ Sênh lạnh lùng nói: “Nếu cô đã gọi Bắc Minh thiếu gia là anh họ vậy thì từ nay về sau hãy gọi Lương Nặc là chị họ....chứ không lại có một số người quên đi thân phận của bản thân.”
“Thế nhưng, anh họ cũng không muốn tôi gọi anh ấy như vậy, hơn nữa, Bắc Minh phu nhân cũng nói rồi, Bắc Minh gia bây giờ không có thiếu phu nhân....”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai bên lời qua tiếng lại sắc như dao, cuối cùng vẫn không bên nào chịu nhường bên nào.
Đúng lúc này, thư ký Tôn đi đến, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Lương Nặc: “Thiếu phu nhân, cô đến tìm thiếu gia đúng không? Còn tầm 20 phút nữa là cuộc họp kết thúc thôi, cô đợi một chút nhé!”
An Tử Đan nghe thấy vậy tức giận: “Thư ký Tôn, Bắc Minh phu nhân nói anh họ bây giờ vẫn còn độc thân.”
“Ồ, vậy thì là tiền thiếu phu nhân!” thư ký Tôn chẳng thèm quan tâm tới An Tử Đan, cung kính chỉ đường cho Lương Nặc: “Thiếu phu nhân mời đi bên này, cô có cần uống chút gì đó không? Trà hay cà phê?”
“Cho tôi hai cốc nước lọc là được rồi, không cần phiền phức đâu!”
“Vâng!”
An Tử Đan tức điên lên, hai tay nắm thành nắm đấm nhìn chằm chằm cảnh tượng cô được thư ký Tôn tiếp đãi như thế nào.
Thư ký Tôn nói có việc rồi rời đi, anh ta nhanh chóng tìm trợ lý đến để ý Lương Nặc như kiểu sợ cô sẽ đi mất, sau đó đứng gọn vào một góc, khẽ khàng rút điện thoại ra gửi cho Bắc Minh Dục một tin nhắn.
【Thiếu phu nhân đang ở phòng chờ của khách đợi thiếu gia.】
Lương Nặc vừa ngồi xuống chưa được mấy phút thì trợ lý mang hai cốc nước lọc ra: “Thiếu phu nhân, tiểu thư Kỷ Sênh, nước của hai người đây.”
“Cảm ơn anh!”
“Không có gì ạ!”
Kỷ Sênh nhìn Lương Nặc chớp chớp mắt, lấy tay che miệng nói nhỉ: “Thủ hạ của chồng cậu có con mắt nhìn người đấy!”
Lương Nặc đỏ mặt lên không biết nói gì, vừa mới cầm cốc nước lên uống được vài ngụm thì Kỷ Sênh nháy nháy cô nhìn ra phía sau, Lương Nặc vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Bắc Minh Dục trong bộ vest màu đen phẳng lì không một nếp nhăn, tóc tai cũng vào nếp mượt mà!
Tim Lương Nặc bỗng nhiên đập nhanh hơn bình thường, song lại cũng có chút gì đó đau nhói.
An Tử Đan cắn răng nhìn tiến độ giữa hai người, nghe chừng như sắp làm hòa rồi!
Không được, cô ta sao có thể để bọn họ dễ dàng có thể hòa hợp như vậy được?
An Tử Đan bê đến một cốc cà phê, chặn trước mặt Bắc Minh Dục, nở nụ cười như hoa ngăn bước chân anh lại, đưa cốc cà phê cho anh: “Anh họ, anh họp xong rồi? Em giúp anh pha cà phê rồi này!”
Ánh mắt của Bắc Minh Dục bị An Tử Đan chặn lại, không chú ý được Lương Nặc đang ngồi trong góc.
“Cô đang chặn đường của tôi đấy, tránh ra.” Anh nghiến răng thập giọng nói với cô ta lạnh lùng.
An Tử Đan vẫn không chịu bỏ cuộc, hai bàn tay vẫn đỡ lấy cốc cà phê giơ trước mặt anh: “Cô nói anh thích cà phê đặc không đường, em đã vì anh mà học đấy, lẽ nào anh không nể mặt em một chút được à?”
“Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi phải nể mặt cô?”
Bắc Minh Dục như hết kiên nhẫn, đẩy cô ta ra để đi tìm Lương Nặc, đúng lúc Bắc Minh Dục giơ tay đẩy An Tử Đan ra, cô ta liền dùng cốc cà phê giả vờ như vô tình hất vào trước ngực anh.
“Ôi! Em xin lỗi, em xin lỗi....không phải em cố ý, anh họ, nhanh cởi áo ra em giúp anh lau đi....”
An Tử Đan vội vàng tiến lên phía trước, bàn tay cố tình quờ trước ngực anh, Bắc Minh Dục đang luống cuống chưa kịp đẩy cô ta ra thì bàn tay cô ta như được định sẵn đã đang giúp anh cởi cúc áo ra.
Bắc Minh Dục ngay lúc đó sầm mặt lại: “Cút ra, đừng động vào tôi!”
An Tử Đan muốn khóc là khóc được luôn, hai mắt đỏ ngầu òng ọng nước đáng thương nhìn anh: “Anh họ, em có phải cố ý đâu, anh đừng nóng như thế với em....”
Bắc Minh Dục nhìn thấy bộ dạng “Đáng thương” của cô ta mà cũng nguôi nguôi nhưng trong lòng vẫn thấy bực: “Tôi nóng với cô khi nào hả? Thôi được rồi, tự tôi làm được không cần cô giúp.”
Dù gì cũng là họ hàng, Bắc Minh Dục ở công ty cũng không thể đối xử với cô ta quá đáng quá.
“Là lỗi của em, anh họ anh cởi áo ngoài ra, em giúp anh giặt sạch rồi lại trả cho anh, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, em đã phạm phải lỗi lớn như thế này, mong anh đừng nói với Cô, nếu không chắc chắn cô sẽ tức giận....”
An Tử Đan vừa cầu xin anh vừa một tay cầm giấy lau trước ngực Bắc Minh Dục, nhìn từ góc độ của Lương Nặc và Kỷ Sênh thì hai người như kiểu một đôi đang giận hờn nhau vậy.
“Tôi nói rồi để tôi tự làm.”
“Bắc Minh thiếu gia.” Bắc Minh Dục còn chưa dứt lời, Kỷ Sênh liền lôi tay Lương Nặc chạy tới, sắc mặt cô không thoải mái chút nào nhìn chằm chằm An Tử Đan: “Người này là anh? Là bí mật nhỏ của anh à?”
Bắc Minh Dục sầm mặt lại: “Cô nói linh tinh cái gì thế hả? Cô ấy chỉ là người làm việc linh tinh thôi.”
“Ồ! Hóa ra là người làm! Vậy sao hai người lại....” Kỷ Sênh chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người họ, rồi lại nhìn vòa trước ngực anh như hiểu hết mọi chuyên: “Bây giờ người làm cô sao lại có thể như thế này chứ? Đến ngực của ông chủ cũng có thể...”
“Không không không.....” An Tử Đan vội vàng đóng kịch, giải thích: “Kỷ tiểu thư cô hiểu lầm rồi, vừa nãy tôi không cẩn thận nên làm đổ cà phê lên áo của anh họ, tôi chỉ là muốn anh ấy cởi áo ngoài ra tôi giúp anh ấy giặt sạch mà thôi.”
“Người ta có vợ rồi, những việc như giặt quần áo, xếp hàng cũng không tới lượt cô!” KỶ Sênh vừa nói vừa kéo Lương Nặc lên trước mặt Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục cũng không so đo với Kỷ Sênh mà ánh mắt chỉ tập trung vào Lương Nặc.
Lương Nặc mới đầu tự nói với bản thân rằng phải tin tưởng anh, anh tặng hoa hướng dương cho cô là muốn thể hiện ý tốt, thế nhưng khi nhìn thấy An Tử Đan và anh cứ nhùng nhằng bên nhau như thế này, sự giận hờn là cả người cô nhìn trông rất lạnh lùng.
“Em tới đây làm gì?” Bắc Minh Dục rõ ràng biết mà còn cố tình hỏi.
Lương Nặc đột nhiên lùi về sau một bức, giữ khoảng cách nhất định giữa hai người: “Tôi đến để tính sổ với Bắc Minh thiếu gia.”
“Em gọi tôi là gì?” Bắc Minh Dục cau mày, thái độ liền trở nên lạnh lùng: “Em nói lại một lần nữa xem nào?”
“Tôi nói, sáng nay những bông hoa đó tôi đều rất thích, không nỡ vứt đi, nhưng cũng ngại nếu lấy không đồ của Bắc Minh thiếu gia, cho nên, xin anh hãy nói cho tôi biết, bao nhiêu tiền để có thể mua chỗ hoa đó.”
“Em dám nói lại với tôi một lần nữa!”
Bắc Minh Dục nhăn mặt nheo mày lại, ánh mắt lạnh lùng sâu hoắm nhìn như thể muốn nuốt chửng cô.