Lương Nặc bị thái độ lạnh lùng của anh dọa làm sợ hãi, nhưng trước sau cô vẫn không chịu nhún nhường, ngẩng đầu nhìn anh trân trân.
Bắc Minh Dục khẽ thở dài, liên tưởng tới cảnh “nhùng nhằng không rõ” giữa bản thân và An Tử Đan vừa nãy.
Anh bước lên phía trước, muốn nắm lấy tay của Lương Nặc nhưng cô hất tay anh ra: “Đừng động vào tôi!” Anh mới chạm vào An Tử Đan giờ lại muốn động vào cô?
Cô tự biết mình làm như vậy không đúng nhưng cũng không nhịn được.
Rõ ràng một mực kiên quyết đi tìm anh nhưng tới khi nhìn thấy người bên cạnh anh là An Tử Đan, làm việc gần gũi bên nhau như thế này làm cô khó chịu không gì bì được.
Bị mất mặt trước mặt bao nhiêu người thế này, Bắc Minh Dục đành phải xuống nước nói nhẹ với cô: “Nặc Nặc, em phải biết chừng mừng chứ, sức chịu đựng của tôi cũng có hạn mà thôi!”
Anh cũng đã tặng hoa làm lành rồi, cô còn tỏ ra tức giận cho ai xem chứ?
“Tôi có chừng mực chứ sao không, dựa vào cái gì mà tôi làm sai anh có thể giận còn anh làm sai thì tôi không thể chất vấn? Lần này là không nhịn được rồi...!”
Bắc Minh Dục nhìn cô với ánh mắt sắc như dao: “Cho nên, em đặc biệt tới đây để nói cho tôi biết là em không nhịn được nữa rồi, tiếp theo có phải định nói chia tay không? Rồi em sẽ lại đi Pháp, sau này có chết cũng không qua lại nữa?”
Lương Nặc cắn môi, nước mắt cứ thế mà rơi ra, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng mình thế này.
“Anh....”
“Lương tiểu thư, anh họ, hai người đừng cãi nhau nữa.” An Tử Đan vội vàng cắt lời Lương Nặc, tỏ ra vô tội và chân thành khuyên bảo: “Đều là lỗi của em, Lương tiểu thư tức giận gì thì cứ trút lên đầu tôi này, là do tôi không cẩn thận nên mới làm đổ cà phê lên...”
“Cô cút đi....” Lương Nặc lấy tay hất cô ta ra: “Cô là đồ hồ li tinh, tôi ghét cô!”
An Tử Đan lùi về sau mấy bước liền, sau khi cố gắng đứng vững trở lại thì nhìn thấy Lương Nặc đang đi về phía cửa thang máy, cô ta lại quay ra nhìn Bắc Minh Dục, dường như ánh mắt anh chỉ có mình Lương Nặc.
Nếu Lưng Nặc đi, nhất định anh sẽ đuổi theo.
An Tử Đan nghĩ vậy liền vội vàng lại tiến lên phía trước.
“Lương tiểu thư.” Cô ta nắm lấy cánh tay của Lương Nặc: “Tôi phải làm gì cô mới có thể tha thứ cho tôi? Mới tha thứ cho anh họ? Chỉ cần cô nói, tôi sẽ đều đồng ý! Kể cả cô có bảo tôi đi chết tôi cũng sẽ không mảy may.”
Lương Nặc cảm thấy cô ta quá là ghê tởm, tay kia dùng lực đẩy cô ta ra, lần này, An Tử Đan ngã dụi xuống đất, đầu còn đập cả vào thành ghế, máu bắt đầu chảy ra.
Trùng hợp thay, lại ngã vào đúng cạnh chân Bắc Minh Dục
“Anh họ!”
Trên trán cô ta là một đường máu đỏ, với bộ dạng đáng thương nhìn Bắc Minh Dục: “Anh đừng trách Lương tiểu thư, là do em không cẩn thận nên bị ngã....anh nhanh đi dỗ dành Lương tiểu thư đi, cô ấy giận thật rồi đấy, nếu không thì đã không thế này!”
Nhìn thì có vẻ lương thiện nhưng thực chất thì là có mưu đồ cả trong lời nói của cô ta.
Kỷ Sênh thiếu chút nữa thì không nhịn được mà tát cho cô ta vài cái.
Bắc Minh Dục với ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Không sao thì đứng lên, ngã lăn ra đấy dễ nhìn lắm à?” Anh cơ bản không hề quan tâm xem rốt cuộc cô ta có phải do Lương Nặc đẩy ngã hay không, anh chỉ muốn xem Lương Nặc sẽ làm loạn tới nỗi nào.
“Hình như...em...hình như bị trẹo chân rồi.” An Tử Đan mím chặt môi khẽ nói.
Lương Nặc không nhìn thêm được nữa, quay người bước vào thang máy, Bắc Minh Dục lẽ ra vẫn với tâm trạng khá bình thường nhưng khi nhìn thấy cô bước vào thang máy trong tim anh lại tràn lên một sự sợ hãi.
Xung quanh còn có mấy người nhân viên nữa đang nhìn, Bắc Minh Dục gọi: “Thư ký Tôn, đưa cô ta đi bệnh viện.”
Nói rồi anh chạy đuổi theo Lương Nặc.
An Tử Đan tròn mắt nhìn anh rời đi, cô ta đã dùng tới những chiêu thế này rồi mà anh vẫn không hề động lòng.
Thư ký Tôn cúi người hỏi thăm: “An tiểu thư, cô có sao không?”
Thư ký Tôn bất lực rồi thở dài một tiếng, đúng là kẻ làm loạn hết cả lên, anh đang cúi người để chuẩn bị đỡ An Tử Đan lên thì đôi bàn tay lên vai An Tử Đan.
Thư ký Tôn ngước mắt nhìn thì bắt gặp Kỷ Sênh đang nhìn anh ta cười.
“Tôi thấy cô An cũng không bị thương gì nặng lắm, lại nói cũng chỉ là một người làm việc vặt, vừa mới ngày đầu tiên đi làm đã làm loạn để phải đưa đi bệnh viện, như thế cũng không hay cho lắm? Thư ký Tôn, có thuốc không? Chẳng bằng, để tôi bôi thuốc giúp cô An đây?”
Thư ký Tôn chắc cũng đoán được Kỷ Sênh lại có trò gì, liếc nhìn An Tử Đan, gật đầu: “Có thuốc, đang để ở tủ đằng kia, để tôi đi lấy.”
“Cảm ơn thư ký Tôn.” Kỷ Sênh cười tươi như hoa, đỡ An Tử Đan lên vứt ra ghế sô pha, nhếch mép cười: “Nặc Nặc và Bắc Minh thiếu gia không cần cô phải hao tâm tốn sức nữa, để tôi giúp cô xem vết thương thế nào trước đã!”
An Tử Đan cũng nhìn Kỷ Sênh chẳng thiện cảm gì, đứng lên muốn rời đi: “Không cần phiền tới Kỷ tiểu thư, thư ký Tôn đưa tôi đi bệnh viện là được rồi.”
“Thư ký Tôn người ta đang có việc bận kia kìa, lại nói Nặc Nặc là chị em tốt của tôi, cô ấy hại cô ngã bị thương, tôi thế nào cũng phải giúp cô ấy chuộc lỗi chứ đúng không?”
“Nhưng....”
“Kỷ tiểu thư, thuốc đây!”
An Tử Đan không có đường lui nữa, chằm chằm nhìn Kỷ Sênh đổ thuốc vào bông rồi cầm cục bông cười lạnh lùng chà vào trán cô ta.
“A...a” An Tử Đan vừa đau vừa xót kêu lên, mặt nhăn nhúm lại, Kỷ Sênh cười ra thành tiếng, nói áy náy: “Ây dà! Đúng là....xem tôi đúng là vụng về quá! Lần sao sẽ cẩn thận một chút....”
Nói xong cô lại đổi cục bông khác, lại một lần nữa chà ấn mạnh vào vết thương.
An Tử Đan chút nữa thì đang ngồi mà vùng lên, cơn đau càng lúc càng làm cho cô ta không chịu được, khi mà Kỷ Sênh đổi bông đổi thuốc lần nữa, cô ta vội vàng đứng dậy cướp lấy cục bông: “Tôi học qua y tá, vết thương nhỏ này không phiền tới Kỷ tiểu thư nữa, tôi tự làm được!”
“Dao sắc không gọt được chuôi, thôi để tôi làm, cô An đừng động đậy, ngộ nhỡ để lại sẹo thì không có thằng đàn ông nào nó thèm lại khổ ra! Lại nói, thế giới này giờ loạn như thế, người phụ nữ nào mà có cuộc sống đời tư không tốt, lắm sóng gió....haiz...đàn ông biết có mà bị dọa chạy mất dép....”
An Tử Đan tức giận sôi tiết lên, mắt trừng trừng nhìn Kỷ Sênh.
Kỷ Sênh vừa nói vừa làm, cô cắt lấy một miếng băng gạc dán lên rồi vứt cục bông vừa rồi đi, hai tay xoa vào nhau: “Xong rồi, An tiểu thư xem xem tay nghề của tôi thế nào?”
An Tử Đan: “....” cô ta thề, Kỷ Sênh chắc chắn là cố ý.
Kỷ Sênh cũng chẳng có tâm trí nào mà đứng đó phục vụ cô ta nữa, ngáp một cái mệt mỏi rồi để thư ký Tôn ở lại đó với An Tử Đan còn cô thì đi tìm Lương Nặc và Bắc minh Dục, cũng không biết hai người đã làm hòa chưa hay còn giận nhau nghiêm trọng hơn?
...............
Lương Nặc sau khi chạy ra khỏi tập đoàn Bắc Minh thì cô chạy không mục đích trên đường, trong dòng người nhộn nhịp ấy, cô không biết mình nên đi đâu.
Bắc Minh Dục đôi chân với những sải bước dài rất nhanh đã đuổi kịp theo.
Anh nắm lấy cổ tay cô không cho cô chạy thêm nữa: “Em chạy cái gì hả?”
“Anh bỏ tôi ra...” Lương Nặc cố gắng giằng tay ra: “Anh là đồ lừa đảo...đại lừa đảo...tôi một lòng vì anh mà trở về, còn anh lại cùng với người phụ nữ khác thân mật....tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa!”