Khi Lương Nặc bước chân vào từ đường. Bắc Minh phu nhân đang quỳ dưới đất, nhìn như một tín đồ sùng đạo.
“Phu nhân , Lương tiểu thư tới rồi ạ!” Vú Hà lên tiếng, Bắc Minh phu nhân mới từ từ mở mắt ra, vú Hà lại gần đỡ bà ta dậy, chú Trương tự động đi ra ngoài, chỉ còn lại vú Hà, Bắc Minh phu nhân và Lương Nặc – ba người ở trong phòng.
“Phu nhân.” Lương Nặc tôn kính hỏi thăm: “Phu nhân có khỏe không ạ?”
“Cô còn trước mắt tôi một ngày thì tôi làm sao có thể khỏe được?” Bắc Minh phu nhân cười hắt ra một tiếng, rồi tiến lại chiếc ghế cạnh đó ngồi xuống, bà ta đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cứ nghĩ cô biết thân biết phận mà đi Pháp rồi, ai ngờ đươc đó lại là một màn kịch được dựng lên để cùng diễn với Bắc Minh Dục.”
Sắc mặt Lương Nặc biến đổi nhưng ánh mắt vẫn kiên định: “Phu nhân, con đã quyết định rồi, lần này, con đã về nước thì nhất định sẽ không từ bỏ thiếu gia! Trừ khi anh ấy không còn cần con nữa, bằng không, con sẽ không đi đâu hết.”
Cô phải cố gắng dùng hết sức lực của mình cho lần này.
“Thực sự không chịu rời đi?”
“Vâng!” Lương Nặc cắn môi, như thể sắp chảy máu cả ra: “Kể cả Phu nhân có tung những bức ảnh kia ra con cũng sẽ không đi, trải qua bao nhiêu sự giày vò như thế, nếu thiếu gia thực sự không thể chấp nhận con thì còn cũng không còn gì để nói.”
Khi nhìn thấy căn biệt thự cô đã nghĩ trước được những gì mình sẽ phải đối mặt.
Thế nên, cô nhất định sẽ không lùi bước.
Đặc biệt là, sau khi trải qua việc sự có mặt của An Tử Đan, cô hiểu, bản thân cô chỉ là ghen, bản thân cô không thể chịu được cảnh bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ khác, nếu đã như vậy, thì sao cô có thể nói đến việc buông tay.
Những ngày tháng ở Pháp, cho dù cô đã cố gắng để quên đi những việc trong nước nhưng bản thân cô là người rõ nhất, cô càng muốn quên thì càng không thể quên, hàng ngày mỗi khi đêm về, trong giấc mơ của cô đều là hình ảnh anh.
“Vú Hà.” Bắc Minh phu nhân đột nhiên cười lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương Lương Nặc đang đeo trên tay, nói: “Ta nhớ cô ta trước khi đi Pháp, ta đã nói chiếc nhẫn mà tổ tông gia tộc Bắc Minh để lại cô ta không xứng đeo trên tay.”
“Đúng vậy, phu nhân.” Vú Hà cúi đầu nói: “Chỉ là do thiếu gia luôn bảo vệ, cho nên, chiếc nhẫn này đã bị Lương tiểu thư đeo thêm vài tháng.”
Bắc Minh phu nhân nhìn Lương Nặc: “Hôm nay ta đã bắt cô ta tới đây thì sẽ không sợ Minh Dục tìm đến nữa, cho nên, cô đừng có nghĩ nó sẽ đột nhiên xuất hiện.”
“Con hiểu.”
Sắc mặt Lương Nặc đột nhiên trắng bệch ra, tuy đã cố tỏ ra kiên cường kiên quyết nhưng vẫn không giấu nổi sự sợ hãi.
“Lý đạo trưởng đã nói ngày nay bản mệnh của cô đã thay đổi, căn bản không hề phù hợp với Minh Dục nhà chúng ta nữa, điều này, tôi nghĩ cô cũng đã rất rõ ràng rồi?”
“Vâng.” Lương Nặc gật đầu: “Nhưng, còn càng tin vào thiếu gia hơn, tìn rằng vận mệnh mãi mãi là nằm trong tay bản thân mỗi chúng ta.”
“Ngốc nghếch!” Bắc Minh phu nhân cười lớn: “Cô và Minh Dục định lấy cả cái gia tộc Bắc Minh này đi đánh cược à? Nhưng ta không thể cho cô có được cơ hội đó! Bây giờ, ta muốn cô giao nộp vật có quan hệ duy nhất giữa cô và Minh Dục!”
Lương Nặc ý thức được mà lấy tay nắm chặt chiếc nhẫn: “Phu nhân, con đã thử vô số các phương pháp rồi, căn bản không thể rút ra được....” hơi ích kỷ một chút nhưng cô cũng không hề rút ra để trao nó cho người phụ nữ khác.
“Vậy thì sao? Hôm nay tôi nói rõ ràng với cô, Lý đạo trưởng đã nói rồi, chỉ cần cô và Minh Dục ở bên nhau, điều này đối có ảnh hưởng rất xấu tới vận mệnh nó, càng đừng nói tới việc hôm nay cô vẫn còn đeo chiếc nhẫn do tổ tông gia tộc Bắc Minh truyền lại, sự ảnh hưởng này chắc chắn sẽ còn kinh khủng hơn.”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt giật mình.
“Phu nhân, điều này không thể tin được, làm gì có chuyện con đeo chiếc nhẫn của Bắc Minh gia thì có thể ảnh hưởng tới vận mệnh của gia tộc Bắc Minh?”
“Chỉ cần một ngày cô vẫn mang bản mệnh đó thì sẽ luôn ảnh hưởng không tốt tới vận mệnh của Bắc Minh gia!” Bắc Minh phu nhân nói sắc lạnh: “Cô mở mồm ra là nói yêu thiếu gia nhưng khi rơi vào tình trạng sống chết thế này cô vẫn không chịu rời đi, đây chính là cái cô gọi là yêu đấy à? Yêu sao có thể lại ích kỷ như vậy chứ?”
“Con....”
Lương Nặc nắm chặt hai bàn tay và chiếc nhẫn lại, vẫn cố nói: “Con chỉ là muốn được ở bên cạnh anh ấy.”
“”Nhưng tiền đề để hai người ở bên nhau đó chính là phải hi sinh gia tộc Bắc Minh!
Cắn chặt lấy môi cho tới khi máu chảy ra, Lương Nặc mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bắc Minh phu nhân: “Thiếu gia nói rồi, anh ấy sẽ chứng minh cho phu nhân thấy, sự tồn tại của con sẽ không ảnh hưởng tới gia tộc Bắc Minh, cũng sẽ không ảnh hưởng tới anh ấy.”
“Vậy thì cô lý giải thế nào về tất cả những sự việc tồi tệ đã xảy ra sau sự xuất hiện của cô?”
Bắc Minh phu nhân tức giận, dường như chỉ muốn nuốt chửng Lương Nặc, Lương Nặc bị ánh mắt sắc lạnh của bà ta dọa cho sợ hãi, lấy lại tinh thần, cô kiên quyết: “Nhưng chiếc nhẫn này con rút không ra.”
“Vú Hà!” Bắc Minh phu nhân ra lệnh, bảo bà ta cầm tới một con dao sắc, vú Hà với ánh mắt trừng trừng nhìn Lương Nặc: “Thiếu phu nhân, chiếc nhẫn nhuốm máu còn hơn là cứ để nó trên tay cô.”
Lương Nặc nhìn vào con dao rồi lại cúi đầu nhìn vào bàn tay mình.
Từ trước tới nay cô đã bảo vệ đôi bàn tay rất cẩn thận, vì thích thiết kế, thích vẽ, mà tiền để của việc vẽ và thiết kế là phải có một đôi bàn tay linh hoạt.
“Phu nhân, con muốn phu nhân đồng ý với con rằng chỉ cần chiếc nhẫn được giao nộp, phu nhân sẽ không ngăn cấm việc con và thiếu gia ở bên nhau, bằng không kể cả có phải chết con cũng sẽ không giao nộp chiếc nhẫn.” Lương Nặc đột nhiên trở nên kiên cường hơn bao giờ hết, một mực nhìn Bắc Minh phu nhân.
Nếu đã nhất định phải hi sinh thì cô cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Bắc Minh phu nhân với ánh mắt khinh bỉ: “Cô đang uy hiếp ta đấy à?”
Lương Nặc với ánh mắt kiên quyết: “Trước đây chiếc nhẫn là do tự tay phu nhân đeo cho con, bây giờ phu nhân muốn lấy về con cũng không có gì để nói, nhưng để đền cho ngón tay của con, phu nhân, con không thể giống như một kẻ ngốc mà không đưa ra điều kiện gì.”
“Hừ, mới đi ra ngoài có một thời gian mà đã học được cách ra điều kiện với ta rồi đấy?” Bắc Minh phu nhân cười hắt ra một tiếng: “Ta có thể đồng ý với cô, chỉ cần cô chịu giao nộp chiếc nhẫn, trong thời gian ngắn ta sẽ không ngăn cấm cô và Bắc minh DỤc ở bên nhau, ta cũng sẽ để cô hôm nay ra khỏi nhà Bắc Minh bình an vô sự.”
“Thời gian ngắn?” Sắc mặt Lương Nặc trắng bệch.
“Nếu trong thời gian dài, gia tộc rơi vào hoạn nạn, tập đoàn gặp chuyện ta cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng à?”
“Nếu tập đoàn luôn bình an vô sự thì sao ạ?”
“Ta sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho các người.”
Lương Nặc trong đầu rối tung lên, một lúc mới cắn răng nhìn bà ta nói: “Được.”
.............
Tại tập đoàn Bắc Minh, bộ phận giám sát tài vụ đang đem nộp báo cáo cuối năm lên, nghe báo cáo tình hình tài vụ trong một năm, Bắc Minh Dục rất chăm chú nghe nhưng trong tim đột nhiên nhói đau.
Anh nheo mày, một tay đặt lên ngực.
“Thiếu gia?” thư ký Tôn thấy vậy liền hỏi lo lắng.
Có một dự cảm chẳng lành thoáng qua trong đầu anh, Bắc Minh Dục đột nhiên đứng lên, trước mặt nhân viên đang báo cáo với bộ mặt lo lắng: “Thiếu gia, tôi phân tích không đúng à?”
Bắc Minh Dục không hề để ý tới anh ta, nói với thư ký Tôn: “Đi kiểm tra xe Lương Nặc bây giờ đang ở đâu.”
“Thiếu gia, thế này là...?”
“Tôi có dự cảm, nhất định xảy ra chuyện rồi.”
Anh không biết sao lại có dự cảm như vậy nhưng rõ ràng anh cảm thấy sự đau đớn như ăn vào máu thịt, không thật ghê ghớm nhưng cứ dai dẳng.
Thư ký Tôn đưa tin tới, nói rằng Lương Nặc bị phu nhân bắt về căn biệt thự, lúc này, hơi thở anh có phần gấp gáp, sợ hãi.
“Chuẩn bị xe, về biệt thự.”