“Ta cả đời anh minh sao lại có thể nuôi một đứa con gái ngốc nghếch như con chứ?”Lương phu nhân thở dài không vui: “cứ cầm một cục tiền mà cao chạy xa bay còn tốt hơn cái cảnh bị chặt đứt ngón tay như bây giờ! Cứ khư khư giữ lấy cái tình yêu đấy, rồi thì sẽ thế nào?”
Lương Nặc bĩu môi: “Nếu bây giờ con và Minh Dục mà chia tay thì nỗi đau bị cắt tay này con phải chịu đựng chẳng còn ý nghĩa gì...thôi được rồi, chúng ta đi chuẩn bị đón Tết thôi, con sẽ không rời xa Minh Dục đâu, hơn nữa anh ấy cũng không hề ngoại tình, tất cả đó đều là do An Tử Đan lừa con thôi.”
Lương Vân liếc nhìn cô: “Con bé ngốc trong tình yêu.”
Lương Nặc đúng là hai ngày liên tiếp không ra khỏi nhà, Bắc Minh Dục thì lại bị hết việc này tới việc khác làm cho bù đầu, không có lúc nào đi tìm Lương Nặc được, nhưng tối này cũng gửi tin nhắn cho cô qua wechat.
Mới đầu Lương Nặc chẳng có tâm trí nào mà lên wechat nhưng cứ không gặp được Bắc Minh Dục là cô lại lên mạng liên tục, kết quả là lần nào lên cũng thấy cả chục tin nhắn thoại.
“Xin lỗi xin lỗi, hai ngày nay em không lên mạng, không biết anh gửi tin nhắn!” Lương Nặc vội vàng trả lời anh, luôn mồm xin lỗi: “Sao anh không gọi cho em một cuộc điện thoại trước?”
Nếu như anh mà gọi điện trước cho cô nói lên mạng nói chuyện thì cô nhất định sẽ không để lỡ tin nhắn như vậy.
Mãi một lúc lâu sau đó, Bắc Minh Dục gửi tới một biểu tượng với sự tức giận không diễn tả nổi, bên dưới còn viết: “Sao em biết anh không gọi điện thoại cho em? anh gọi cho em khéo điện thoại cháy cả đi rồi ấy!”
“Hả?” Lương Nặc ngạc nhiên: “Thế nhưng em không thấy có cuộc gọi nhớ nào cả.....”
“Ha ha!”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng rồi không thèm để ý tới cô nữa.
Lương Nặc nhìn màn hình điện thoại mà không biết nói gì, sau đó lật chăn đi ra khỏi giường, chạy đi tìm Lương Vân đang chìm sâu trong giấc ngủ: “Chị, chị nhanh gọi điện thử cho em xem nào, hình như điện thoại em hỏng rồi....”
Lương Vân lật chăn ra nhìn chằm chằm Lương Nặc: “Hỏng rồi thì thôi, đừng có nói là giờ đến tiền mua một cái điện thoại cũng không có nhé!”
“Không phải vậy!” Lương Nặc vẫn không chịu buông tha, lại kéo chăn Lương Vân ra.
“Chị nhanh gọi cho em đi.”
“Lương Nặc.” Lương Vân tức giận thật sự, vùng dậy nói: “Chị đang ngủ đấy nhé, em làm loạn cái gì đấy hả, muốn gọi thì tự đi mà gọi, điện thoại ở kia kìa, cảnh cáo em lần nữa, còn đánh thức chị thì đừng có trách.”
Nói xong, Lương Vân hất tay Lương Nặc ra, chùm kín chăn lên đầu ngủ tiếp.
Lương Nặc đơ người ra một giây sau đó quay đầu đi tìm điện thoại của Lương Vân, không có mật khẩu, gạt một cái là có thể mở, tìm đến số của bản thân, cô ấn nút gọi sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại mình đợi xem có phản ứng gì không.
Điện thoại của Lương Vân vẫn có chuông nhưng điện thoại của cô không có bất kỳ phản ứng gì.
Lương Nặc vò đầu bứt tai, điện thoại của cô hỏng thật rồi.
Cô lại lên wechat gửi cho Bắc Minh Dục một tin nhắn: “Điện thoại em hỏng rồi, chắc chắn là do hôm trước không cẩn thận làm rơi hỏng, anh đừng giận nữa, em không phải cố ý không online.”
Bắc Minh Dục mãi không trả lời cô, Lương Nặc càng thấy khó chịu, cô lăn đi lăn lại trên giường mà không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc lên mạng theo thói quen xem có tin tức gì không thì nhìn thấy anh nhắn lại cho cô kiêu ngạo: “Buổi chiều ba giờ ngự cảnh viên, nếu em dám không đến thì đừng trách anh đến Lương gia bắt em về.”
Đã mấy hôm rồi anh không được nhìn thấy cô.
“Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Lương Nặc tủm tỉm cười nhắn lại cho anh.
Buổi chiều hai giờ, LƯơng Nặc trang điểm nhẹ nhàng, xách túi xách đi tới ngự cảnh viên, tiện thể chuẩn bị đi đổi chiếc điện thoại, cứ mãi không nhận được điện thoại thế này nhỡ bao nhiêu là việc.
Nhưng cô cũng không ngờ được rằng, ở cửa của ngự cảnh viên, An Tử Đan cũng đã trang điểm xinh đẹp đứng đợi Bắc Minh Dục mở cửa.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, Cô bảo để thiếu gia cùng tôi đón sinh nhật.”
Lương Nặc tới giờ phút này căn bản không hề tin lời nói của cô ta, kiên quyết : “Trước khi cô đến chắc chắn là chưa gọi điện cho thiếu gia, nếu không thì sao lại phải đứng đợi cửa thế này?”
“Đương nhiên không phải, anh họ đang bận, bằng không, tôi đã sớm vào rồi.”
“Vậy á?”
“Đương nhiên.”
Lương Nặc nhìn cô ta khinh bỉ, liền đi thẳng tới cửa nhập mật khẩu vào, cánh cửa đứng yên bất động đó được nhập đúng mật khẩu đã mở ra.
Trước khi bước vào, Lương Nặc còn quay ra nhìn An Tử Đan, nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô ta lúc đó đột nhiên trong lòng cô thấy rất đã.
An Tử Đan cũng tranh thủ lúc đó mà đi vào, bước õng ẽo nói: “Biết mật khẩu thì có gì mà ghê ghớm chứ? hôm nay là sinh nhật tôi, lát nữa anh họ nhất định là sẽ cùng tôi đón sinh nhất, cô ở đây chẳng phải là tự chuốc lấy muộn phiền.”
“Ồ!” Lương Nặc chẳng thèm đấu khẩu với cô ta.
An Tử Đan càng lấy làm tức giận.
Một lúc sau, thư ký Tôn tay cầm một hộp quà tới, khi nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách, anh giật mình: “An tiểu thư, sao cô lại ở đây?”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi!” An Tử Đan cố tình hất hất mái tóc ra sau vai, để lộ bộ ngực sau chiếc áo trễ cổ nói: “Cô bảo rằng anh họ cuối năm chắc là bận lắm, nên nói với tôi tranh thủ sinh nhật cùng anh ấy thư giãn một chút.”
Trong lời nói đã thể hiện rõ ý định của cô ta.
Lương Nặc nghe thấy thế nắm chặt hai tay thành nắm đấm nhưng nỗi đau trên bàn tay nhắc nhở cô phải thật bình tĩnh.
Không biết Bắc Minh phu nhân sắp xếp cho An Tử Đan và Bắc Minh Dục thế nào, chỉ cần bà ta không ngăn cản cô và Bắc Minh Dục ở bên nhau, thế cũng là đủ rồi, Lương Nặc tự an ủi bản thân.
Nhưng vừa nghĩ tới anh gọi cô đến lúc ba giờ chiều mà khi tới nơi lại thấy An Tử Đan cũng ở đây để cùng anh đón sinh nhật, cô cảm thấy vô cùng bực dọc.
Thư ký Tôn đem hộp quà đặt lên bên trên chiếc tủ, còn chưa kịp nói gì thì An Tử Đan đã bước tới, ôm lấy hộp quà nói: “Cô đã nói với anh họ rằng hôm nay là sinh nhật tôi à? Lẽ nào anh ấy lại chu đáo chuẩn bị quà cho tôi thế này....”
Thư ký Tôn nhìn thẳng vào cô ta nói: “An tiểu thư, đó không phải....”
Lời thư ký Tôn còn chưa nói hết An Tử Đan cô ta đã bóc hộp quà ra, để lộ ra một chiếc điện thoại màu trắng với trang trí thiết kế vô cùng tinh xảo, bốn góc chiếc điện thoại còn có gắn đá quý.
An Tử Đan bất ngờ miệng nở nụ cười tươi, cố ý đem chiếc điện thoại giơ ra trước mặt Lương Nặc, nói: “Lương tiểu thư, tôi và anh họ tình cảm thắm thiết, anh ấy vì tôi mà chuẩn bị quà sinh nhật cũng là điều rất bình thường, cô đừng có mà tức giận nhé!”
“Tôi vì sao phải tức giận?” Lương Nặc trong lòng đang sôi máu lên, nhưng nét mặt thì vẫn giả bộ với An Tử Đan: “Chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà, ngoài kia thiếu gì chứ!”
“Thế nhưng...hình như cái này được thiết kết đặc biệt đấy.” An Tử Đan tiếp tục kiêu ngạo tự đắc: “Cô xem này, trên thị trường làm gì có loại này chứ!”
Lương Nặc hai mắt đỏ ngầu lên, nhìn như kiểu sắp bốc lửa vậy.
“Vậy á? Vậy mà sao tôi thấy nó cũng giống với những chiếc điện thoại bình thường khác”
An Tử Đan nói kéo dài như rên lên: “Đương nhiên không phải loại bình thường rồi, tôi từ trước tới nay vẫn luôn dùng loại điện thoại này, cô xem ở đây, lại còn ở đây nữa, điện thoại trên thị trường làm gì có, hơn nữa viên đá quý này cũng sáng quá đi mất, đi trên đường liệu có bị người khác cướp mất không nhỉ?”
Lương Nặc như dính phải nội thương, đột nhiên nói lạnh lùng: “Liên quan gì tới tôi chứ? giơ lại gần tôi thế làm gì? Cô muốn biểu thị điều gì?”