Lý Tranh Diễn xem màn kịch hay hồi lâu, lúc này mới chậm rãi tiến lên phía trước, huýt còi một tiếng, gợi ý cho các tờ báo: “Hình như các tờ báo đều có tin tức dự phòng thì phải?”
“Cái này.... để tránh những sự việc bất ngờ, đúng là đều có tin tức dự phòng.”
Bắc Minh Dục không khách khí đưa ra tối hậu thư: “Hai tiếng đồng hồ, đêm hết những bức ảnh đổi thành tin tức dự phòng hay là chiếc ghế chủ biên sẽ được đổi chủ, các người có thể tự lựa chọn.”
Chủ biên của hai tờ báo lớn liếc trộm nhìn nhau sau đó nói lí nhí vừa đủ nghe: “Vậy tổn thất của chúng tôi?”
“Tập đoàn Bắc Minh sẽ đền cho các người không thiếu một cắc.”
Vừa bước ra khỏi tòa nhật báo, Bắc Minh Dục liền nói với Lý Tranh DIễn: “Cậu có quan hệ khá tốt với người phụ trách của tổ chức Tảo Hoàng đúng không?” (Tảo Hoàng là một tổ chức do quốc gia thành lập nhằm ngăn chặn việc truyền bá các văn hóa đồi trụy có ảnh hương rkhoong tốt tới đời sống con người...)
“Ừm ừm!”
“Đi tố cáo hai tờ báo đó xuất bản những bức ảnh không đúng chuẩn mực!”
“Cậu không tin rằng bọn họ sẽ thu hồi và tiêu hủy những tờ báo đó?”
Bắc Minh Dục nheo mày: “ Tôi tin vào năng lực hành động của bản thân.”
Giải quyết xong vấn đề của các tờ báo, bây giờ việc còn lại là các tư liệu trên mạng, Bắc Minh Dục và Lý Tranh DIễn liên minh lại gọi điện cho bộ phận có liên quan, hi vọng với lý do loại bỏ những hình ảnh không lành mạnh, bọn họ trong thời gian ngắn nhất có thể xóa bỏ những bức ảnh của Lương Nặc đi cùng với những tin tức liên quan.
Cùng với tất cả các diễn đàn, mạng xã hội lớn nhỏ, các tài khoản truyền thông tự lập.
Trong vòng 1 giờ đồng hồ, hầu như các bức ảnh đó trên mạng đều đã bị xóa hết, những tài khoản đăng và truyền tải những bức ảnh đó cũng đã bị khóa lại.
Nhưng cũng chính vì như thế này mà càng thu hút cơn đói của cộng đồng....
Lương Nặc vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy lời oán trách của Lương phu nhân: “Đầu năm mùng một đã bị cắt điện cắt mạng, thế này là không cho người ta ăn tết à, sao không cắt luôn cả nước đi chứ cho mọi người đều đi mà hít gió đông bắc?”
Lương Nặc vuốt vuốt mái tóc rối bù.
“Mẹ, sao vậy ạ?”
Lương phu nhân hức một tiếng: “Không biết cục điện nước ăn nhầm phải cái gì, mùng một tết mà cả khi đều bị cắt điện cắt mạng....”
“Hả?” Lương Nặc ngạc nhiên tròn xoe mắt: “Không phải vậy chứ? hôm qua vẫn bình thường mà! cũng không có bất kỳ thông báo gì cả.”
“Ma quỷ mới biết!” Lương phu nhân thu dọn vài thứ đồ lặt vặt rồi chỉ vào bếp nói: “Trong bếp mẹ phần con một ít đồ ăn sáng đấy, bữa trưa con tự lo nhé, mẹ đi đánh bài tí cho khuây khỏa.”
Lương Nặc gật đầu, vốn dĩ cũng không nghĩ là Lương phu nhân sẽ ở nhà cùng cô cả ngày, huống hồ giò lại mất điện mất mạng thế này.
“Vâng con biết rồi, mẹ cứ đi đi, nhưng đừng đánh to quá đấy!”
“Tối mẹ về, nhớ nấu cơm mẹ đấy!”
“Vâng.”
Tuy là nói như thế nhưng Lương Nặc thực sự không cảm thấy rằng tối Lương phu nhân sẽ về nhà ăn cơm.
Không điện không mạng, Lương Nặc cảm thấy vô cùng vô vị buồn tẻ, cô lại trèo lên giường ngủ thêm một giấc.
Người ta vẫn nói đầu năm mùng một không nên ra ngoài mua đồ, nếu ngày này mà mua đồ thì cả năm đều đổ tiền ra ngoài hết, Lương Nặc sau khi ngủ dậy cũng chỉ ngoan ngoãn ở tỏng nhà mà không đi đến đâu.
......
Bắc Minh Dục ngồi yên lặng trong phòng sách, không động đậy.
Anh hút xong hai điếu thuốc, cả căn phòng đều ngập mùi khói thuốc, cho dù ngồi thẳng lưng nhưng ánh mắt anh tràn ngập một nỗi buồn vô tận, anh chưa bao giờ ngờ được rằng, cô còn bị người ta chụp những bức ảnh như thế, hơn nữa khi được cứu về nhà, hai người họ lại vì chuyện đứa trẻ mà cãi nhau ầm ĩ lên, trong thời gian chiến tranh lạnh, anh thậm chí cũng không quan tâm cô một chút....
Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.
Anh nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình sau đó dập tắt điếu thuốc đi, nhấn nút nghe, tiếng nói nhẹ nhàng hiếm khi có được: “Ngủ dậy rồi à?”
“Vâng!”
Lương Nặc nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của anh, cô đoán chắc là anh không để bụng sự việc tối qua cô nói.
Cô thấy nhẹ nhõm ngả lưng xuống giường, nũng nịu trách mắng anh: “Biệt thự chỗ anh có điện có mạng không? Em bên này mùng một tết mà bị cắt hết điện mạng... mẹ em không chịu được mà đi ra ngoài đánh bài rồi!”
“Chỗ anh có máy phát điện, kể cả có bị cắt điện cũng không ảnh hưởng gì.” Bắc Minh Dục nói, muốn che giấu đi tất cả những chuyện không vui: “Em đang làm gì đấy?”
“Em đang nằm trên giường thôi!” Lương Nặc lăn đi lăn lại trên giường, cuốn tròn mình trong chăn nhìn lên trần nhà, đột nhiên nói: “Thiếu gia, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao em thấy anh hôm nay có chút gì đó khác khác?”
“Khác chỗ nào?”
“Hức....” Lương Nặc chớp chớp mắt, nghĩ một lát rồi nói rất nghiêm túc: “Trước đây chẳng bao giờ anh nói nhẹ nhàng như thế cả!”
Bắc Minh Dục: “Anh trước đây rất lỗ mãng à?”
“Cũng không hẳn.” Lương Nặc lắc đầu, tiếng cười truyền qua ống nghe tới tai anh: “Anh lúc nào cũng ở trên người khác quen rồi, lại không thích người khác phản đối anh, thế nên nói lời cứ như kiểu ra lệnh ấy, em cũng quen rồi!”
Bắc Minh Dục cắn môi, dây thần kinh trên trán giật lên.
“Xem ra anh vẫn không thể tốt với em được rồi!”
“He he...” Lương Nặc cười rồi làm lành: “Em cũng quen rồi, dù sao thì anh cũng chỉ là nói thế thôi chứ em biết anh là người tốt, trong lòng anh không nghĩ thế...có điều nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì anh cũng đừng giấu em, em muốn cùng anh gánh vác, hơn nữa em cũng chẳng có việc gì mà!”
Nghe thấy giọng điệu nũng nịu của cô, Bắc Minh Dục lại thấy trong lòng ấm áp hơn một chút.
“Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là mấy chuyện đơn giản thôi, tự anh có thể giải quyết được.”
“Oh...thế anh cũng phải chú ý sức khỏe đấy, đừng lao lực quá, hôm nay lại là tết nữa, kể cả bận thế nào thì cũng nên nghỉ ngơi lấy một ngày.”
“Ừm!” Bắc Minh Dục gật đầu, khi Lương Nặc chuẩn bị cúp máy, anh đột nhiên khẽ gọi tên cô: “Lương Nặc.”
“Em đây!” Lương Nặc hỏi lại: “Sao thế anh?”
“Gọi một tiếng chồng ơi anh nghe xem nào.”
Mặt Lương Nặc nóng lên, cô liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai cô lí nhí nói: “Sao tự nhiên lại bảo em gọi như thế?”
“Gọi hay không gọi?” Bắc Minh Dục với giọng nói bá đạo, không cho cô đánh trống lảng.
Giờ thì tai cô cũng đỏ lên.
“Chồng....chồng ơi!”
“Gọi lại lần nữa.”
“Chồng ơi!”
Bắc Minh Dục khẽ mỉm cười hạnh phúc hồi lâu rồi mới nói lại: “Vợ à! Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Con tim Lương Nặc như ngừng đập, đơ người ra mắt chớp liên hồi, còn đang định nói gì thì lại nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, cô vẫn mỉm cười nói: “Em cũng muốn ở mãi bên anh!”
......
Buổi trưa ăn cơm xong Lương Nặc ngồi nghịch điện thoại một lát, điện thoại sắp hết cả điện rồi, cô vứt sang một bên rồi đi xem sách, lại cảm thấy buồn ngủ, cô dựa vào ghế sô pha trong phòng khách và chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ hồ, cô mơ thấy hình như đang có gì đó đè lên người mình, rất nặng.
Cô giơ tay lên muốn đẩy ra, kết quả liền chạm phải một cánh tay to lớn với hơi ấm quen thuộc, cô đột nhiên mở mắt, giật mình sợ hãi, trước mắt cô là khuôn mặt anh tú của Bắc Minh Dục đang khẽ mỉm cười.
“Anh....sao anh lại tới đây?”
“Tới thăm em chứ sao, một lát rồi đi.” Bắc Minh Dục hỏi: “Sợ à?”
Lương Nặc thở phào, gật đầu: “Chẳng thế, em còn cứ tưởng là trộm.”
Bắc Minh Dục lôi cô vào lòng mình, cúi đầu hôn lên trán cô: “Khi nào mẹ em về?”
“Em không biết.” Lương Nặc lắc đầu, nói thật: “Trước đây nếu mẹ em mà ra ngoài đánh bài thì nhất định là khi nào thuo hết mới về, có điều đã lâu lắm rồi bà ấy không đánh nữa, hơn nữa hôm nay lại là mùng một tết, mẹ em nói tối sẽ về ăn cơm.”
“Ừm.” Bắc Minh Dục gật gật đầu, im lặng ôm cô vào lòng một lúc, Lương Nặc càng lúc càng cảm thấy có gì đó không bình thường: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không anh?”
“Chẳng có chuyện gì cả.” Bắc Minh Dục nhìn thẳng vào mắt cô bình tĩnh kiên định nói: “Có phải em có chuyện gì giấu anh không?”