Bắc Minh Dục thấy trong tim mình như nhói lên, căn bản anh không ngờ rằng tối hôm đó sự phản ứng của anh lại để lại cho cô sự ảnh hưởng như vậy.
“Bây giờ em lại trở thành khắc tinh, chỉ hại anh mà thôi....thiếu gia, anh buông tay đi, sau này đừng quan tâm tới em nữa....”
Cô vừa khóc vừa nói, cái cảm giác tội lỗi xấu hổ đó không phải chỉ hai ba câu uy hiếp của Bắc Minh Dục là có thể hóa giải được.
Bắc Minh Dục bây giờ không biết là đang tức giận với sự yếu đuối trong những lời nói của cô hay đang giận bản thân mình tối hôm đó đã phản ứng quá kích động để làm cho cô ra nông nỗi này.
Anh lập tức ôm lấy cô, đặt cô lên chiếc giường với chiếc ga trắng muốt.
Chạm mình vào chiếc ga trắng, Lương Nặc như đang bị ngàn mũi kim đâm vào người, cô nhất quyết muốn thoát ra khỏi cái màu sắc ám ảnh đó.
Thế nhưng, Bắc Minh Dục nhanh chóng đè mình lên.
“Anh chỉ nói một lần, tối hôm đó anh chỉ là giận bản thân mình không biết sớm chuyện Thẩm Ưu đối xử với em như thế, càng giận bản thân mình hơn vì không thể bảo vệ em, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ, chưa có một giây phút nào chê em cả!”
“Có, anh có!” Lương Nặc kích động vùng vẫy, dường như cô đã cắn môi mình chảy máu cả ra: “Trong đêm tân hôn anh đã ruồng bỏ em hơn ai hết, anh chê em là người con gái không còn trinh trắng, vì Lương gia, thậm chí em đã quỳ trước mặt anh, vậy mà anh lại lạnh lùng cười mắng em là đồ hàng phế phẩm, là loại cũ nát.”
Bàn tay anh đang ôm cô bỗng dưng khựng lại.
Những chuyện quá khứ đã qua đó anh gần như quên mất rồi, nhưng tất cả đã như in hằn vào trong đầu Lương Nặc, hóa ra đó mới là nguồn gốc vì sao cô lại sợ những bức ảnh bị lộ ra như vậy.
Cô không muốn một chút hình ảnh tốt đẹp của mình trong anh cũng không có.
Có giây phút nào đó, Bắc Minh Dục đã rất muốn nói cho Lương Nặc biết rằng cô rất sạch sẽ, rằng cô còn trong trắng, lần đầu tiên của cô cũng là do anh phá, nhưng anh lại cố nhịn để không nói ra.
Nếu như anh nói hết ra, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Không thể giải thích được, Bắc Minh Dục lại đè chặt lấy người cô, xông vào hôn cô cuồng nhiệt, hết môi lại đến khắp khuôn mặt nhỏ nhắn đó.
“Không, em sạch sẽ hơn bất kì ai khác!” Anh giữ chặt lấy hai tay cô, gằn giọng tuyên bố: “Kể cả em có không còn trong trắng, không sạch sẽ thì anh cũng chỉ cần em, chỉ có em mới có thể là vợ của anh!”
Lương Nặc tròn mắt nhìn anh như không tin vào tai mình, một màu đen bao phủ trước mặt cô, cô lịm đi.
Khi Bắc Minh Dục ôm cô chạy ra ngoài thì chạm ngay phải cặp mắt lờ đờ vì vừa tỉnh giấc của Vũ Thần, anh ta nheo nheo mày, dường như không vui chút nào khi giấc ngủ bị làm phiền như vậy.
......
Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn lần lượt nhìn thấy những bức ảnh trên mạng, vội vàng tìm tới Lương Nặc để an ủi, đầu tiên họ tìm đến Lương gia nhưng không có người, sau đó liền đi tới ngự cảnh viên nhưng lại bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa.
Thông qua việc phải trả lời hàng tỉ câu hỏi khác nhau Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn mới được cho vào trong.
“Nặc Nặc đâu?” Liễu Tiêu Hàn tìm khắp một lượt cũng không tìm thấy Lương Nặc, cô nhìn Bắc Minh Dục: “Cô ấy giờ ở đâu?”
“Ở căn phòng bên cạnh đó, ngủ rồi.” Bắc Minh Dục giơ tay chỉ vào chiếc ghế sô pha ở phía đối diện: “Ngồi đi.”
“Chúng tôi có thể đi thăm cô ấy không?” Liễu Tiêu Hàn hỏi với giọng lo lắng.
“Không được!” Bắc Minh DỤc không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn: “Tôi để hai người lên đây là muốn đợi cô ấy hồi phục về trạng thái ban đầu rồi hai người an ủi cô ấy chứ không phải để đi làm phiền cô ấy bây giờ.”
“Chúng tôi cam đoan chỉ nhìn cô ấy thôi, không làm cô ấy tỉnh giấc đâu.” Kỷ Sênh vội vàng nói giọng đảm bảo.
Bắc Minh Dục với ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Sênh, không nói gì, đứng lên đi thẳng tới căn hộ phía đối diện, Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn nhìn nhau chớp mắt, đang chuẩn bị cùng anh qua đó, nhưng vừa đi được hai bước thì liền bị thư ký Tôn chặn lại.
“Xin lỗi, không có sự cho phép của thiếu gia thì không ai được phép lại gần căn phòng đó.”
“Chúng tôi thực sự sẽ không đánh thức cô ấy đâu!”
Thư ký Tôn với thái độ cứng rắn: “Thiếu gia không cho phép.”
Khi các giác quan của Lương NẶc trở về với trạng thái bình thường, cô quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, nhìn vào tấm lưng của anh thì có vể là một con người rất trưởng thành.
Vì căn phòng kéo rèm nên cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh, có điều có thể cảm nhận được sự cô đơn của anh.
“Thiếu gia.” Lương Nặc mấp máy đôi môi: “Lúc sáng em kích động quá, xin lỗi anh nhé!”
Bắc Minh Dục như không để ý tới lời cô, đưa tay ra vuốt lên khuôn mặt cô nhưng rất rõ ràng, cô quay đầu tránh đi, bàn tay anh lơ lửng trong không trung, anh chỉ có thể bối rối rút tay về.
“Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn tới rồi, em có muốn gặp bọn họ không?”
“Hai người họ...” Ánh mắt cô sáng lên trong giây lát sau đó có chút lưỡng lự, Bắc Minh Dục thấy vậy liền nói: “Có bọn họ bên cạnh em, những ngày sóng gió sẽ qua nhanh thôi!”
“Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng không anh?”
Lương Nặc nhìn chằm chằm Bắc Minh Dục mong chờ, anh gật đầu: “Thứ em muốn có chắc chắn sẽ xuất hiện!”
Khi Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đi vào, cảm thấy không khí trong căn phòng rất ngột ngạt, nơi trung tâm của căn phòng là chiếc giường, hai người đi tới, nhìn thấy Lương Nặc với khuôn mặt trắng bệch không còn hồn người.
“Để tớ đi kéo rèm ra.” Kỷ Sênh hai mắt đỏ ngầu vội vàng chạy ra kéo rèm.
Lương Nặc ngồi dậy dựa đầu vào thành giường, giọng nói yếu ớt: “Các cậu...có chê bai tớ không?”
“Không bao giờ.” Liễu Tiêu Hàn tiến lên ôm cô vào lòng: “Cậu quên hết rồi à, ngày xưa bọn mình từng nói với nhau là sẽ cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện yêu đương, cùng nhau kết hôn, cả cuộc đời này chúng ta là bạn tốt của nhau.”
“Hu hu....” Lương Nặc thấy cay cay sống mũi, cô không nhịn được nữa mà khóc ra thành tiếng.
Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng tràn vào trong phòng, chiếu rọi vào khuôn mặt của ba cô gái.
Kỷ Sênh cũng tiến lại gần, ba người họ ôm lấy nhau mà khóc.
Bắc Minh Dục đứng im lặng ở cửa nhìn ba cô gái mà không nói gì.
Một lúc sau, Lương Nặc khóc đến phát mệt ra, khi đó ba người họ mới bỏ nhau ra, Liễu Tiêu Hàn vừa lấy tay lau nước mắt đã nhìn thấy trên ngón tay Lương Nặc có vết thương, cô ngạc nhiên hết mức gọi: “Nặc Nặc, tay cậu bị làm sao thế này?”
“Trời! thế này là thế nào?” KỶ Sênh cũng tức giận bất bình: “Chiếc nhẫn đâu? Lẽ nào là mụ phù thủy già đó, bà ta....”
“Không phải đâu.” Lương Nặc vội vàng co tay lại cho vào trong chăn, giải thích trong sự bất an: “là do tớ tự nguyện, không liên quan gì tới lão phu nhân cả.”
“Đúng là bà ta?” trong lòng Kỷ Sênh như đang có một ngọn lửa bùng cháy lên, quay đầu lớn tiếng chất vấn Bắc Minh Dục: “Bắc Minh Dục, chẳng phải là anh thích Nặc Nặc à? Sao lại để cô ấy chịu khổ như thế này? Đau vào đến tận tim...sao anh lại có thể?”
“Kỷ Sênh...” Lương Nặc kéo tay Kỷ Sênh vội vàng nói: “Thực sự không liên quan gì tới anh ấy, lão phu nhân....cũng là do tớ tự nguyện, đó là chiếc nhẫn dành cho con dâu của Bắc Minh gia, tớ đúng là không xứng để có nó.”
Liễu Tiêu Hàn đột nhiên òa khóc, chỉ tay vào Bắc Minh Dục trách móc: “Nặc Nặc, chúng ta đi, Bắc Minh gia đúng là một nơi nguy hiểm, chúng ta đừng ở lại đây nữa, nơi này chắc chắn chỉ làm cho cậu phải chịu thêm nhiều đau khổ thôi.”
“Tớ....”
Lương Nặc nhìn Bắc Minh Dục, cô mếu máo không biết làm thế nào.
Bắc Minh Dục đặt tay lên tim mình, anh cảm giác như đang có một hòn đá nặng đè lên ngực mà không thể chuyển nó đi, đột nhiên nói lạnh lùng: “Lương Nặc cần phải nghỉ ngơi, hai người có thể đi rồi!”
“Chúng tôi không đi đâu cả!”
“Đúng vậy! Nếu hôm nay anh không thể nói rõ ràng với chúng tôi thì chúng tôi.....”
“Thư ký Tôn, mời bọn họ rời khỏi đây!” không đợi hai người họ nói hết, Bắc Minh Dục liền ra lệnh cho thư ký Tôn.
Bốn tên vệ sĩ tiến vào bao vây lấy hai người với thái độ nếu họ không tự giác thì buộc sẽ bị cưỡng chế nhưng đương nhiên Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn không chịu rời đi, ánh mắt liếc nhìn như muốn động tay động chân phản ứng lại.
“Đừng...Kỷ Sênh, Tiêu Hàn, các cậu cứ về trước đi, tớ thật sự không sao cả.”