Lương phu nhân ở ngoài đánh bài liên tiếp ba ngày, tối ngày thứ tư mới về nhà, mắt thâm sì như gấu trúc nhưng tinh thần thì ngược lại mà lên cao hơn bình thường, bà ta liên miệng mắng này mắng nọ mà không dừng.
“Đã nói là đánh nghiêm túc, kết quả lại thông đồng ăn gian, tưởng bà già này dễ bắt nạt à....”
Lương Nặc nghĩ chắc là bà ta vẫn chưa biết việc cô bị lộ những bức ảnh, không thì bà tà mắng không chỉ là việc đánh bài, thở dài một tiếng, Lương Nặc ngoan ngoãn đi làm bữa tối bưng lên cho Lương phu nhân.
“Mẹ, mẹ bớt giận đi...đã lâu như thế mẹ không đánh bài rồi, bây giờ tự nhiên đi lại, bị các bà ấy bài trừ là cũng rất bình thường mà...”
Lương phu nhân chỉ tay ra cửa mắng xơi xơi: “Cái đồ gì không biết, một đằng thì thắng tiền của mẹ, một đằng thì nói bóng nói gió Lương gia chúng ta không biết xấu hổ, chẳng qua kỹ thuật đánh bài của ta kém một tí thôi à? Thua thì thua chứ sao, có gì mà không biết xấu hổ, đúng là cái đồ đầu óc bị ngựa đá đi rồi, sau này có mà chẳng thèm đánh với bọn họ nữa....đúng là chỉ là thấp đi thân phận của ta, hức, nếu như không phải nể tình trước đây thì dựa vào thân phận bây giờ của mẹ á, đến nhìn bọn họ mẹ cũng chẳng thèm! ”
Lương Nặc đang cười an ủi và làm vui lòng mẹ thì đột nhiên khựng lại.
Những người bạn đánh bài cùng mẹ cô....đã biết về chuyện đó!
Lương phu nhân sau khi mắng xong, cảm thấy Lương Nặc trước mặt bà ta đơ người ra như đang cản ánh nhìn của bà ta, không muốn nhìn cô nữa bà ta nói: “ĐI ra, con đứng lù lù trước mặt mẹ làm gì hả?”
“Ồ, vâng...vâng!”
Lương Nặc giật mình, vội vàng đứng gọn vào một bên.
Lương phu nhân ngữ khí vẫn không khá khẩm hơn, vừa mắng vừa ăn cơm, sau khi ăn xong cơm cơn giận cũng được nguôi đi phần nào, ngáp ngủ rồi nói với Lương Nặc: “Buồn ngủ quá, mẹ đi ngủ trước đây, đến lúc ăn đêm cũng không cần gọi đâu nhé!”
Lương Nặc cầu còn không được, nhìn bà ta từ từ đi lên phòng mà cô thở phào nhẹ nhõm.
Lương phu nhân chẳng phải là Lương vân, những sự việc mất mặt thế này những người thuộc thế hệ như bà rất là coi trọng, kể cả là không tức tới mức đuổi cô ra khỏi nhà nhưng chắc chắn sẽ mắng cho một trận chẳng ra gì.
Nhưng khi Lương phu nhân đang bước chân sắp lên tới cửa phòng thì Lương Bác Sinh tới, với bọ dạng hùng hùng hổ hổ tức giận, trong tay vẫn còn cầm một túi đựng tài liệu, đột nhiên Lương Nặc có dự cảm gì đó không hay.
“Lương Nặc!” Ánh mắt ông ta hằm hằm, đem túi tài liệu đập vào đầu Lương Nặc mà nói: “Xem xem cháu đã làm gì đây, mặt mũi cái nhà họ Lương này đều bị cháu làm cho không có chỗ mà chui rồi!”
Ông ta dùng lực đập túi tài liệu vào đầu cô, phần sắc nhọn góc cạnh của chiếc túi đập vào làm chảy cả máu ra.
Trong phút chốc, một dòng máu đỏ tươi từ trên đầu từ từ chảy xuống trán.
Lương phu nhân vừa nãy còn buồn ngủ giờ đột nhiên tỉnh táo hẳn, tức giận chạy từ trên tầng xuống, kéo Lương Nặc về phía sau lưng mình bảo vệ, nhìn Lương Bác Sinh nói: “Chú là cái gì thế hả, vừa năm mới nó làm cái gì mà chú đối xử với nó thế, có gì không thể ngồi xuống nói à?”
Lương Bác Sinh đến nhìn Lương phu nhân cũng chẳng thèm, vẫn bộ dạng tức giận chỉ tay vào Lương Nặc giọng đanh thép: “Quỳ xuống!”
Lương Nặc cúi mặt cắn môi không động đậy.
“Chú làm loạn gì thế hả? Tỉ năm mới về Lương gia được một lần, vừa về đã oang oang ra, Bác Sinh, chú nên nhớ, tôi là chị dâu của chú, Lương Nặc là cháu gái chú, tôi còn chưa nói gì thì chú dựa vào cái gì mà vừa bước vào nhà đã khuo chân muos tay!” Lương phu nhân vẫn tiếp tục bảo vệ con gái.
Ánh mắt Lương Bác Sinh vẫn chưa nguôi, chỉ tay vào chiếc túi tài liệu đang rơi dưới đất nói: “Chị dâu, chị dâu tốt của em ơi! Chị xem xem những thứ trong chiếc túi này rồi hãy quyết định xem có nên bảo vệ đứa con gái hiếu thuận này không!”
Lương phu nhân đơ người ra, rồi quay ra nhìn Lương Nặc.
Lương Nặc từ đầu tới cuối đều không nói lời nào, máu trên đầu cô cũng vẫn đang chảy ra, tuy vết thương không lớn nhưng có vẻ khá sâu.
Lương phu nhân nhặt chiếc túi dưới đất lên, cầm từ dưới cầm lên nên mấy bức ảnh đã tuột ra rơi xuống.
Bà ta chỉ nhìn lướt qua, mắt đột nhiên mở to, như không tin vào mắt mình lùi về sau hai bước, vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn cả những bình luận của dân mạng, toàn là những gì mà không biết xấu hổ, Lương gia nuôi dưỡng ra đứa con gái thế này thế kia, những lời mắng với nội dung nhục mạ cũng có, làm cho bà – người mà cũng không tiếc lời mắng người khác cũng phải đỏ mặt.
“Chú...chú....những thứ này có phải thật không?”
Lương Bác Sinh nói lạnh lùng: “Chị dâu, chuyện này đã ầm ầm mấy hôm nay rồi, chắc là chị đánh bài nhập tâm quá mà không để ý, bây giờ chỉ cần chị lên mạng có mà con gái chị đều xuất hiện ở trang đầu.”
“Mẹ....com....”
“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi đang nghĩ tại sao mà lúc tôi đánh bài, mấy bà đánh cùng cứ nói bóng nói gió rằng tôi không biết xấu hổ, lúc đó tôi rất khó chịu, nhưng không ngờ rằng nguyên nhân là do cô, Lương Nặc, cô chẳng bằng chôn cái Lương gia này xuống 18 tầng địa ngục đi!”
Bác Thụy là một tay mồ hôi xương máu của Lương Bác Văn mà gây dựng lên, có danh tiếng hơn hai mươi năm rồi, mặc dù không phải là doanh nghiệp rất lớn hay xuất sắc nhưng từ trước tới nay đều không có điều tiếng gì cả.
Lương Nặc bị tung ra những bức ảnh đó, không những làm cho bản thân cô không dám vác mặt đi đâu mà còn ảnh hưởng tới Lương gia.
Thậm chí còn có người bắt đầu bới móc sự việc của Lương Vân trước kia.
Chuyện Lương Vân và Châu Thụy trước đây đã có lúc trở thành tin tức nóng hổi đối với những nhà báo của mấy tờ lá cải, kể cả đã trở thành quá khứ rồi nhưng có những kẻ vẫn không tha.
Lương Bác Sinh còn đổ thêm dầu vào lửa, độc địa bóng gió: “Anh tôi đúng là có đứa con gái tốt mà, tôi đúng là lo lắng anh ấy liệu có từ trong quan tài phải bật dậy không? Tôi mà là cô thì bây giờ đã thu dọn hành lý rồi biến khỏi Hải Thành này và không bao giờ trở lại rồi~”
“Đủ rồi!” Lương Nặc nắm chặt hai tay với nhau, nhìn chằm chằm vào Lương Bác Sinh: “Chú Hai, cháu biết những bức ảnh đó bị tung lên sẽ có những ảnh hưởng tiêu cực tới Bác Thụy, nhưng đó cũng không phải là điều mà cháu mong muốn.”
“Lại còn to mồm à? Không phải lỗi của mày thì là lỗi của tao chắc?”
“Cháu không làm gì sai cả, khi cháu bị Thẩm Ưu bắt đi rồi bị ép chụp những bức ảnh này thì chú ở đâu, chú đâu có đi tìm cháu, còn khi Bác Thụy cần tới sự giúp đỡ của tập đoàn Bắc Minh thì chú mặt dày tới quấy rầy cháu, bây giờ những bức ảnh đó vừa bị lộ ra, sao chú không hỏi thăm cháu xem kẻ trong cuộc gặp phải những phiền phức, những áp lực tâm lý như thế nào? Chú Hai, cháu phải nói thật, chú đúng là người đạo đức giả.”
Lương Nặc từ trước tới nay chưa bao giờ to gan dám vạch mặt Lương Bác Sinh đạo đức giả.
Đến hôm nay, khi câu nói đó vừa được thốt ra, bầu không khí trong phòng khách giữa ba người đột nhiên trở nên lạnh ngắt, lúng túng....
Lương Bác Sinh chỉ tay vào Lương Nặc, nghiến răng nói: “Được...được lắm! Người mất mặt là cô, ngược lại cô lại chì trích tôi? Cô có còn nhớ tôi là bề trên của cô không hả?”
Lương phu nhân với ánh mắt như càng tức giận hơn: “Lương Nặc, câm mồm lại, Bác Sinh là chú Hai của con, con nói năng kiểu gì thế hả? Lương gia đã dạy dỗ con thế nào hả?”
Lương Nặc cắn môi nói: “Cha đã bói là bề trên thì mãi mãi là bề trên.”
“Nếu đã là bề trên thì con im mồm lại!” Lương phu nhân tức giận nhìn cô chằm chằm, lại quay ra nói với Lương Bác Sinh: “Cũng không còn sớm nữa chú cứ về trước đi, có chuyện gì mai lại nói.”
Lương Bác Sinh cười lạnh lùng, liếc nhìn Lương Nặc: “Chị dâu, dù gì cũng là con gái chị, chị phải dạy bảo cho cẩn thận đấy.”
“Tôi biết rồi!” Lương phu nhân trả lời với ngữ khí lạnh lùng, khi mà Lương Bác Sinh chuẩn bị về, bà ta chỉ tay ra cửa nói với Lương Nặc: “Đi ra cửa quỳ xuống đấy, kiểm điểm bản thân xem đã sai ở đâu.”
“Mẹ...con...”
“Quỳ xuống!”
Lương phu nhân cắt lời cô, Lương Nặc cắn môi không cái lại mà đi ra cửa quỳ xuống đất, lưng thẳng đứng lên với ánh mắt kiên định.
Thời tiết Hải Thành hiếm khi có tuyết rơi nhưng thời tiết thì vô cùng lạnh giá.
Mũi Lương Nặc mới chốc đã đỏ au lên, mạch suy nghĩ lúc rõ ràng lúc mơ hồ, ánh mắt luôn hướng về phía tầng hai phòng Lương phu nhân, ở đó ánh đèn sáng mãi không tắt........