Lương Nặc cúi mặt suy nghĩ lời cô ta nói nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Chị, em hiểu ý của chị, có điều lần trước tập đoàn Bắc Minh gặp nguy hiểm cũng bắt nguồn từ một sự việc rất nhỏ, huống hồ Diệp tiên sinh là nhân vật chủ chốt của tập đoàn Bắc Minh.”
“Thôi được rồi, chị không muốn nghe những lời giải thích đó của em nữa!” ngữ khí trong giọng nói của Lương Vân tỏ rõ sự không vui, không biết có phải vì lúc trước bị Lương Nặc phá đám khi đang vui vẻ không, lúc này cô ta nói rất ổn định: “Kiện Diệp Thành Minh là một người phụ nữ với tên gọi Hoắc Doanh Doanh, là một người mẫu trẻ, nói trắng ra thì trước đây chẳng có tiếng tăm gì nhưng được một doanh nhân mới nổi bao, vì vậy mới có cơ hội bước chân vào làng giải trí, người phụ nữ này lấy một đoạn ghi âm làm bằng chứng để tố cáo Diệp Thành Minh cưỡng hiếp cô ta, cộng thêm với sự nổi tiếng về việc háo sắc của Diệp Thành Minh, bây giờ dẫn nhau ra tòa thế này, Diệp Thành Minh chắc là khó mà thoát tội.”
“Vậy có ảnh hưởng lớn tới tập đoàn Bắc Minh không?”
“Phải xem Bắc Minh Dục xử lý thế nào thôi!”
“Vậy...”
Lương nặc còn chưa nói hết câu, Lương Vân đột nhiên ngắt lời cô, nói: “Cũng có thể em đoán không sai, có người đứng đằng sao thao túng, vừa mới điều tra được ra rằng, luật sư đại diện cho Hoắc Doanh Doanh là một đoàn luật sư nổi tiếng chuyên nghiệp ở nước ngoài, từ trước tới nay chỉ nhận những án phức tạp, vụ án kiểu này...haiz.”
Lương Nặc đột nhiên như thắt tim lại: “Lẽ nào lại là Đổng Hàn Thanh?”
“Cũng không rõ.” Lương Vân chỉ nói vài câu đơn giản: “Có điều ai là người muốn tập đoàn Bắc Minh gặp chuyện nhất thì người đó sẽ có khả năng lớn nhất là bàn tay đứng phía sau, chị còn có việc nên cúp máy đây, lúc nào có thời gian lại nói.”
Lương Vân nói cúp là cúp, để lại Lương Nặc một mình chống cằm ngồi nghĩ vơ vẩn.
Diệp Thành Minh chỉ cần 1 ngày là người của tập đoàn Bắc Minh, tập đoàn Bắc Minh sẽ vì Diệp Thành Minh với những tin tức đó mà cắt đứt quan hện, không cần biết Diệp Thành Minh thua kiện hay thắng kiện, nhưng Bắc Minh Dục sẽ vì bảo vệ danh tiếng của tập đoàn Bắc Minh mà nhất định sẽ đuổi cổ Diệp Thành Minh khỏi tập đoàn.
Vừa mới cúp máy được không lâu thì điện thoại của Lương phu nhân lại đến.
Bà ta hỏi về tình hình sức khỏe của Lương Nặc, sau đó lại bắt cô phải chọn lữa giữa Bắc Minh Dục và gia đình, hai người nói chuyện rồi kết thúc trong sự không vui vẻ gì, buổi tối khi Bắc Minh Dục về nhà, anh còn có thể cảm thấy nét gì đó buồn buồn trên khuôn mặt cô.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Bắc Minh Dục vừa thay giày vừa hỏi.
Lương Nặc lắc lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là mẹ em bắt em về nhà!”
“Bà ta sống chết cố chấp như thế, về nhà làm gì?” Bắc Minh Dục khịt khịt mũi, anh ngửi thấy mùi thơm thức ăn trong bếp bay ra, anh nói: “Ở đây với anh – một thế giới chỉ có hai ta chẳng phải rất tốt à?”
Lương Nặc đỏ mặt: “Đợi vài ngày nữa mẹ em bớt giận rồi, em vẫn phải về nhà.”
Sắc mặt Bắc Minh Dục sầm lại: “Nói như thế có nghĩa là nếu bà ấy bắt em phải lựa chọn, thì em sẽ lựa chọn bà ấy mà bỏ rơi anh à? Vậy thì lời tỏ tình của em tối qua là sao? Em nói sẽ ở bên cạnh anh cả cuộc đời?”
“Em không có ý đó, chỉ là em muốn giải thích rõ với mẹ em.”
Bắc Minh Dục chép miệng vẻ chán nản cùng với sự chán nản, Lương Nặc chạy vội vào bếp bê thức ăn ra để lên bàn, cô cười cười làm lành với anh, cô hỏi: “Lúc chiều em lướt weibo, nhìn thấy tin tức DIệp Thành Minh bị người ta kiện...?”
“Em biết Diệp Thành Minh?”
“Thì là trước đây tối hôm khi em trở về từ Pháp, Lý thiếu gia đã đưa em tới câu lạc bộ Giang Nam nhưng anh không ở đó, Diệp tiên sinh đã nói với em rằng anh trở về ngự cảnh viên rồi.”
Bắc Minh Dục nheo mày suy nghĩ một lát, lúc đó rõ ràng khi anh rời khỏi câu lạc bộ Giang Nam cũng không gặp Diệp Thành Minh.
“Tập đoàn đã đình chỉ mọi chức vụ vủa anh ta, đợi sự việc này qua đi rồi tính tiếp.”
“Vậy chuyện anh ta cưỡng hiếp con nhà người ta là thật à?”
“Sao anh biết được?” Bắc Minh Dục cầm đũa từ từ gắp thức ăn đặt vào bát cô, có chút tức giận nói: “việc của người khác em quan tâm nhiều làm cái gì? Chỉ là quen biết cũng chẳng phải bạn bè gì.”
Lương Nặc bĩu môi: “Dù gì người ta cũng từng giúp em.”
“Lại còn cãi?”
“Em ăn cơm!” Cô vội vàng cúi thấp đầu và cơm.
Sau bữa ăn, Lương Nặc rửa bát dọn dẹp còn Bắc Minh Dục vào thư phòng làm việc, sau khi rửa bát xong, cô vừa bước ra từ phòng tắm liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đang kéo ra một chiếc vali hành lý, cô tròn mắt nhìn, rõ ràng đó là chiếc vali mà trước đây cô dùng khi trở về từ Pari.
Lúc đó bị An Tử Đan làm cho tức chết, cô quay đầu chạy thẳng cũng chẳng quan tâm tới chiếc vali nữa.
Bên trong chiếc vali...có mấy bộ nội y gợi cảm.
Khi Bắc Minh Dục tủm tỉm cười mở chiếc vali ra, cô thì đang đỏ mặt xấu hổ, nhưng kết quả trong chiếc vai được để đầy những đồ dùng dành cho các cặp đôi, từ đồng phục đồ ngủ tới đồ xích tay hai người...tất cả như thành bộ.
“Em...rõ ràng em không mua những thứ này.”
Mặt cô đỏ lên như quả hồng chín.
Bắc Minh Dục lấy hay tay ôm đầu: “Anh thấy em có vẻ có nhu cầu nên đã giúp em mua đấy.”
“Anh...”
“Anh muốn em mặc đồ xuyên thấu, thay ra cho anh em nào?”
Lương Nặc đột nhiên lùi về phía sau, hai tay ôm trước ngực: “không, em không bao giờ mặc đâu!” rõ ràng là cô chỉ mua nội y, loại quần áo như thế cô không thèm.
“Sợ gì chứ, ở đây chỉ có anh và em!”
“Cũng không được!” Lương Nặc nhất quyết từ chối: “Em không muốn mặc thì nhất quyết sẽ không mặc!”
Bắc Minh Dục lại gần xoa xoa đầu cô: “Em tự thay hay anh giúp em thay, em tự chọn lấy 1 nhé?”
“Em không chọn.”
Ánh mắt Lương Nặc đảo quanh, cô chạy ra phía cửa, muốn thoát khỏi anh nhưng Bắc Minh Dục đã nhanh tay kéo cô lại bế cô vứt lên giường, bàn tay lỗ mãng kéo đồ trên người cô ra: “Xem ra là em muốn anh giúp em rồi.”
“Đừng có kéo đồ em, sắp rách ra rồi....”
Lương Nặc mắt nhìn anh bất lực không biết nói gì, vừa đẩy vừa đá anh ra nhưng không tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể vụng về lấy hai tay che trước ngực, nói giọng bất lực: “Anh bỏ em ra, em tự thay.”
“Thật?” Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên trán cô nói dỗ dành: “Thế có phải ngoan không!”
Dưới sự giám sát của Bắc Minh Dục, cô bị ép chọn đồ, khi nhìn thấy chiếc còng tay trong vali mắt cô bỗng sáng lên, cô không do dự đem nó cho vào túi sau đó làm như không có chuyện gì đi vào phòng tắm.
Đứng trước chiếc gương trong phòng tắm, Lương Nặc giơ hay bộ đồ xuyên thấu lên ướm ướm vào người, dở khóc dở cười.
Đồ gì mà tiết kiệm vải thế không biết!
Phần trên chiếc áo thì vừa chỉ tới ngực, để lộ ra vòng eo thon thả, chiếc quần bên dưới thì cách đầu gối rõ xa, bên dưới là đôi chân trắng nõn nà của cô.
“Em mặc xong chưa thế?” ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của Bắc Minh Dục, Lương Nặc giật mình: “Sắp xong, em ra ngay đây!”
“Nhanh lên, anh sắp hết kiên nhẫn rồi đấy.”
Mặt Lương Nặc vừa đỏ vừa nóng, miễn cưỡng thay bộ đồ ra, đến cô còn thấy xấu hổ khi nhìn mình trong gương.
Cô nhìn vào thứ đồ vật vừa cầm lúc nãy, lúc này mới cảm thấy có chút an ủi.
Ngoài cửa lại truyền vào giọng nói với ngữ khí không vui vẻ, Lương Nặc cố gắng lắng nghe, cứ tưởng là anh đang giục cô nhưng không phải, Bắc Minh Dục đang gọi điện thoại: “Có mỗi tí việc thế mà cũng làm không đâu vào đâu cả, các người ăn cái gì thế hả?”
Tiếng nói của đối phương thì vô cùng yếu ớt, Lương Nặc không thể nghe rõ được, nhưng Bắc Minh Dục như bị cuộc điện thoại này làm cho tức điên lên, Lương Nặc vẫn cảm nhận thấy dù cách một cánh cửa.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó Bắc Minh Dục lại gọi cửa, lạnh lùng nói: “Nếu không nhanh ra đây anh đạp cửa đi vào đấy.”