Kỷ Sênh nhận thấy được sự chế nhạo trong lời nói của anh, cô cũng không sợ hãi: “Có thể làm cho anh nhìn xa được như thế, thì bà cô đấy cũng tự hào là có bản lĩnh.”
Bắc Minh Dục nhếch mép cười với sự chế nhạo sâu sắc hơn.
Lý Tranh Diễn đứng bên cạnh đó mặt sầm lại nhưng cũng không nói gì.
Đổng Hàn Thanh từ tốn cởi cúc tay áo ra, khẽ cười: “Bắc Minh thiếu gia còn muốn ngoan cố thêm nữa không? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, lát nữa người qua người lại nhiều, sự việc này mà bị làm ầm lên, mất mặt hình như không phải chỉ có mình tôi đâu.”
Bắc Minh Dục nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cười lạnh lùng: “BỊ phụ nữ cắm sừng mà vẫn còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, Đổng tiên sinh, anh đúng là lợi hại thật đấy!”
Câu nói này đột nhiên như chạm vào vết thương chưa lành của Đổng Hàn Thanh, tinh thần anh ta như tụt dốc không phanh trong phút chốc.
“Một câu thôi, anh có thả người đi hay không?”
Bắc Minh Dục không hề quan tâm tới anh ta, đôi đồng tử mắt sâu hoắm ẩn chứa trong đó những con sóng dữ dội của sự tức giận, anh nhìn chằm chằm Lương Nặc rồi nói: “Lại đây!”
Lương Nặc ôm chặt lấy Kỷ Sênh, mím chặt môi.
Kỷ Sênh nói thay banh: “Dựa vào cái gì mà phải tới đó? Tới đó để anh lại bắt cô ấy lại à? Bắc Minh đại thiếu gia, Nặc Nặc là người chứ không phải đồ vật, sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế, hơn nữa đằng này anh lại là người sai trước!”
“Lương Nặc!” Bắc Minh Dục gằn giọng xuống: “Anh nói lại đây.”
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Lương Nặc nghiến răng nhìn anh, không còn cái sự nhẹ nhàng ngọt ngào của ngày trước nữa.
Bắc Minh Dục cảm thấy con tim mình như thể bị ai đó chọc kim vào, rất đau.
“Về nhà, anh xin lỗi em, anh cũng sẽ coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra.”
“Anh xem, anh vẫn với cái bộ dạng cao ngạo không hề thay đổi, anh nghĩ tôi ngốc tới mức độ không còn thuốc gì cứu được mà cứ như một con rối cho anh thích làm gì thì làm à?” Lương Nặc lấy tay tự chỉ vào người mình sau đó quay ra nói với Đổng Hàn Thanh: “Đổng tiên sinh, tôi bị anh ta giam giữ phi pháp, cảm ơn anh đã cứu tôi ra.”
“Không cần khách sáo.”
Đổng Hàn Thanh khẽ cười, nhìn vào ánh mắt đầy thách thức của Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm không chớp mắt mà theo anh là hai người bọn họ đang “liếc mắt đưa tình”, anh tức như sắp muốn nổ tung ra, cảnh sát muốn đưa Lương Nặc đi, cũng đề nghị Bắc Minh Dục cùng bọn họ về đồn viết lời khai, điều này cho thấy bọn họ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
“Bắc Minh tiên sinh, cin mời! Nếu anh trong sạch, viết xong lời khai chúng tôi đương nhiên sẽ thả anh ra.”
Bắc Minh Dục vẫn chưa muốn kết thúc dễ dàng: “Thế này là đã muốn đi?”
Bắc Minh Dục giơ tay lên ngang đầu vẫy vẫy ra hiệu, đám vệ sĩ phía sau như hiểu ý, có sự chuẩn bị ở vào tư thế sẵn sàng nhận lệnh, cảnh sát thấy vậy giật mình, vội vàng lùi về phía sau, hốt hoảng nói với bọn họ: “Các người muốn làm gì? Tấn công cảnh sát là phạm pháp đấy!”
Đổng Hàn Thanh liếm liếm môi, rõ ràng người của Bắc Minh Dục tương đối nhiều, anh ta tự nhận thấy anh ta đang ở vào thế yếu.
“Bắc Minh thiếu gia, anh chắc chắn phải làm thế này à?”
Trong lòng Lương Nặc cũng không biết thế nào, cô lo lắng sự việc sẽ bị làm loạn rùm beng lên: “Bắc Minh Dục, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi, anh để tôi đi, sau này tôi sẽ không tới làm phiền anh nữa, không có tôi phu nhân cũng sẽ không làm khó anh nữa...như thế đẹp cả đôi đường không tốt hơn à?”
“Muốn anh để em đi rồi em lại cùng với Đổng Hàn Thanh cao chạy xa bay? Trừ khi anh chết!”
“Giữa tôi và Đổng tiên sinh không hề có mối liên hệ nào như anh nghĩ cả!”
“Em tưởng anh là đồ ngốc à? ĐỔng Hàn Thanh anh ta suy sụp mấy hôm em đi thăm anh ta một lần mà anh ta đột nhiên như lấy lại sinh lực, vui vẻ trở lại, bây giờ lại còn nhúng tay vào việc vợ chồng chúng ta, em bảo đảm sau này sẽ không có mối liên hệ gì không?”
Đổng Hàn Thanh với thái độ thờ ơ, không hề giải thích, Lương Nặc khẽ liếc nhìn trộm anh ta một cái rồi nói: “Sau khi chúng ta chia tay, tôi muốn bên cạnh ai thì đó là quyền tự do của tôi.”
“Em....”
“Ông bạn!” Đứng xem kịch mãi không nói lời nào, đột nhiên Lý Tranh Diễn nhếch mép cười gọi Bắc Minh Dục, liếc mắt nhìn thoáng qua mấy người đứng ở vị trí đối diện, nói: “Để bọn họ đi đi, đi ra khỏi ngự cảnh viên chả là cái gì, đi ra khỏi được Hải Thành thì mới được coi là có bản lĩnh.”
Bắc Minh Dục cắn chặt môi, không chịu buông tay.
Lý Tranh Diễn lấy tay vỗ vài cái vào vai anh, nói thấp giọng: “Đối đầu với Đổng Hàn Thanh thì chẳng được lợi gì đâu, hơn nữa, sự việc hôm nay nếu rùm beng lên thì đúng là không có lợi cho cả cậu là Lương Nặc đâu.”
Trong tư duy lúc này, Bắc Minh Dục chỉ có thể không can tâm nói: “Cho người theo sát bọn họ, một khi đã ra khỏi đồn cảnh sát, lập tức bắt người trở lại, tôi sẽ không cho cô ấy có bất kỳ cơ hội chạy thoát nào...
Lý Tranh Diễn nhướn đôi lông mày lên, cười giảo hoạt.”
.......
Ngồi trong xe của Đổng Hàn Thanh, Lương Nặc ngước mắt nhìn theo ngự cảnh viên đang cách bản thân càng ngày càng xa, cứ cảm thấy trong lòng không yên tâm thoải mái được.
“Chúng ta đi được thế này có phải....dễ dàng quá không?”
Đổng Hàn Thanh gật đầu nói: “Thế lực ngầm của Lý Tranh Diễn là rất lớn, lúc này nói không chừng đã có người đang theo sát chúng ta rồi, chỉ cần rời khỏi phạn vi giám sát của cảnh sát thì bọn họ rất có khả năng sẽ cướp cô bắt trở về?”
“Vậy thì làm thế nào?” Lương Nặc lắc đầu: “Tôi không muốn về lại đó nữa.”
Kỷ Sênh nhìn cô nháy mắt: “Yên tâm đi, tớ và Đổng tiên sinh đã nghĩ được cách rồi!”
“Kỷ Sênh...” Lương Nặc nhìn cô bạn với ánh mắt biết ơn.
Kỷ Sênh nắm tay cô vỗ nhẹ: “Bây giờ đừng nói gì cả, đợi cậu an toàn tuyệt đối rồi thì hãy cảm ơn tớ! Có điều nói thực lòng, tớ thật sự không ngờ được rằng Bắc Minh Dục hắn ta như một tên điên muốn bắt giữ giam cầm cậu như thế?”
“Người với tính cách ngạo mạn như anh ta....sao lại có thể dễ dàng chấp nhận việc tớ nói chia tay với anh ta chứ?” Lương Nặc khẽ cười gượng gạo.
“Thực ra tớ có thể cảm nhận được, anh ta thực lòng.....”
Kít....
Chiếc xe đột nhiên dừng lại cắt ngang lời của Kỷ Sênh, Đổng Hàn Thanh chỉ tay vào nhà vệ sinh công cộng bên đường nói: “Tới nơi rồi, đi thay đồ đi.”
Lương Nặc không hiểu nhìn vào nhà vệ sinh công cộng bên đường, ngạc nhiên.
“XUống xe trước đã, vừa đi vừa nói.”
“Oh oh!”
Lương Nặc đi theo Kỷ Sênh xuống xe, vừa vào tới nhà vệ sinh thì ở bên trong đi ra một người phụ nữ nhìn khá giống Lương Nặc cả về chiều cao, vóc dáng và diện mạo. Cô ta cười nói: “Kỷ tiểu thư, cuối cùng thì các cô cũng tới, tôi đợi các cô lâu lắm rồi....”
Lương Nặc ngạc nhiên chỉ tay vào bản thân mình rồi lại chỉ tay vào cô ta.
“Đây...?”
“Tranh thủ thời gian đi, cởi quần áo ra đưa cho cô ấy!” Kỷ Sênh vừa cười vừa nói, xoa xoa mặt cô bạn tội nghiệp: “Đừng ngốc nữa, bây giờ mà muốn không bị Bắc Minh Dục tìm thấy thì trước tiên cậu phải tìm một người thế mạng đã, sau đó mới có thời gian mà cao chạy xa bay được.”
Lương Nặc đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ có vóc dáng thân hình khá giống với mình đang đứng trước mặt đây chính là người thế mạng mà Kỷ Sênh nói.
Sau khi đổi quần áo cho nhau, Lương Nặc hướng ánh mắt tiễn Kỷ Sênh và “bản thân mình” rời đi.
Trốn ở một góc cạnh nhà vệ sinh, thông qua gương cô có thể nhìn thấy sau khi chiếc xe của Đổng Hàn Thanh rời đi, đúng là có hai chiếc xe đang đi theo phía sau, cô cười hắt ra một tiếng đau khổ.
Thiếu gia, anh tội gì phải thế?
Lương Nặc đi ra gần đó mua một chiếc mũ đội lên, sau đó đi ra bến tàu để chuẩn bị mua một vé về vùng quê hương của cô trước kia.
Nhưng vừa mới đưa tay ra định chuyển chứng minh thư và tiền cho nhân viên bán vé thì đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay cô ngăn lại hành động của cô, Lương Nặc cứ nghĩ đó là người do Bắc Minh Dục phái đến, nhưng vừa quay đầu ra thì đột nhiên cô tròn xoe mắt.
“Tiêu...Tiêu Hàn? Sao lại là cậu, sao cậu lại...lại ở đây?”
Cô ngạc nhiên há hốc mồm.
“Kỷ Sênh gọi điện bảo tớ tới! Xảy ra chuyện lớn như thế sao cậu không nói với tớ một tiếng hả? Hại tớ chẳng biết đằng nào mà lần!”
Liễu Tiêu Hàn cũng giống Lương Nặc – trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi chai, sau lưng còn đeo một ba lô lớn với những đồ dùng dụng cụ đầy đủ lôi tay cô vào một góc, miệng không ngừng oán trách.