Hai người họ chọn ghế giường nằm, co ro lại với nhau cùng xem phim một lát, sau đó lăn ra ngủ.
Liễu Tiêu Hàn ngủ trong trạng thái mơ hồ, cảm giác như eo đang bị ôm lấy bởi hai bàn tay, cô giật mình quấn chăn quanh người, theo phản xạ nói: “Dừng lại, tôi muốn ngủ....”
Lương Nặc đột nhiên ngồi dậy, phát hiện cô bạn đang nói mê sảng, cô mỉm cười.
Bốn giờ đồng hồ sau, hai người đã tới ga muốn xuống.
Nhà ga mới được sửa lại nên có vẻ hơi xa, vừa mới xuống khỏi tàu, bốn phía đều có rất nhiều xe, liên tiếp có người víu lấy người hỏi họ có muốn đi đến đâu không, bao nhiêu tiền thì họ sẽ đi.
Liễu Tiêu Hàn từ trước đều sống trong cảnh giàu có, thấy vậy, cô giật giật tay áo Lương Nặc.
“Ở đâu chắc sẽ không có hiện tượng lái xe cưỡng bức rồi giết các hành khách nữ chứ?”
“Chắc là không đâu!” Lương Nặc lắc đầu: “Có điều tớ cũng chỉ sống ở đây từ hồi rất nhỏ cùng với bà ngoại, bai nhiêu năm như thế rồi, tớ cũng không rõ tình hình phát triển ở khu vực này nữa.”
Hai người cuối cùng bắt một chiếc taxi đi tới nhà ngoại của Lương gia.
Có thể đây là vùng núi nghèo hẻo lánh nhất của Hải Thành, gần như không có đường nhựa, đều là những con đường đất nhỏ hoặc đầy sỏi đá.
Chiếc taxi đi qua một con đường sóc long sòng sọc, Liễu Tiêu Hàn may mà chưa ăn cơm nếu không đã nôn ra hết.
Đứng trước cổng của căn nhà rách nát, trong đầu Lương Nặc chập chờn xuất hiện những hình ảnh lúc nhỏ của cô ở đây, nước mắt nhanh chóng trào ra.
“Sao cậu lại khóc?” Liễu Tiêu Hàn quan tâm hỏi: “Có phải nhớ tên đàn ông cặn bã kia rồi không? Đừng thế này nữa, sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn!”
“Không phải, tớ chỉ là nhớ tới bà ngoại tớ!”
Thực ra những ký ức hồi nhỏ của cô về nơi này là rất ít, ký ức về bà ngoại có thể nói là hiếm hoi, kí ức sâu đậm nhất chắc là thời gian ở viện phúc lợi khi còn nhỏ.
Hai người đang định kéo hành lí đi tìm nhà trọ nghỉ tạm một đêm rồi ngày hôm sau mới lại đên thu dọn nhà cửa.
Đi qua trước cửa một căn hộ của một gia đình đúng chất nông thôn, điện nhà vẫn sáng, đột nhiên một bà thìm tầm 50, 60 tuổi gọi cô lại.
“Ấy? Sao cháu lại đi ra từ nhà ông Tôn thế? Cái nhà đó sớm đã không có ai ở rồi?”
Ông ngoại cô họ Tôn, cho nên mọi người đều gọi nhà đó là nhà ông Tôn.
“Cháu là cháu ngoại của ông Tôn ạ! Xin hỏi bà là...?”
“GIời ạ! Ông ơi ông mau lại đây, cháu gái nhà ông Tôn về làng này...” lời Lương Nặc vừa mới dứt, giọng nói bà thím liền lanh lảnh nên chứa đựng trong đó sự ngạc nhiên và xúc động: “Các cháu vừa mới về à? Định ở lại mấy ngày? Bây giờ định đi đâu đây?”
Liên tiếp các câu hỏi đặt ra cho Lương Nặc, chỉ là hàng xóm mà nhiệt tình như vậy làm Lương Nặc thấy hơi ngại.
“Khả năng là chúng cháu sẽ ở lại đây một thời gian bà ạ! Có điều nhà cửa vẫn chưa được quét dọn, chúng cháu định đi tìm nhà nghỉ nghỉ một đêm đã!” Lương Nặc lễ phép nói.
Bà Vương chép miệng giật mình: “Cái con bé này, bà với bà ngoại mày là chị em với nhau mấy chục năm rồi, mày cũng được coi như cháu bà đây, sao về mà lại phải đi ra ngoài ở? Vừa lãng phí tiền lại ở không thoải mái...vào đây, tối nay hãy ở lại đây với bà!”
“Bà Vương?” Liễu Tiêu Hàn gọi tên bà rồi cười.
Bà Vương có vẻ thắc mắc rồi ừm một tiếng, sau đó nhìn Liễu Tiêu Hàn không hiểu, rồi tỏ ra hơi ngại ngung nói: “Hay là...ở đây người thành phố ở không quen? Cũng đúng, bà quên mất là mấy đứa đã bao nhiêu năm rồi không về đây, chắc chắn là không quen ở nông thôn rồi, thôi....”
“Không...không đâu ạ!” Liễu Tiêu Hàn vội vàng giải thích: “Bà ơi con không có ý đó, chỉ là con thấy bà nhiệt tình quá thôi ạ!”
“Chẳng thế thì sao, người nông thôn đều nhiệt tình thế đấy, nhà nào mà có việc thì có mà cả làng tới giúp, ví dụ như cùng nhau thu lúa mạch này...bà á, ngày còn trẻ, được mọi người quý mến lắm, người theo đuổi bà có mà xếp hàng dài từ đỉnh núi này sang đỉnh núi kia, ông bọn bay á, phải nhờ tới mấy bà mối tới bà mới chịu đấy....”
Bà Vương cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện ngày còn trẻ.
Liễu Tiêu Hàn cho vào tai bên này thì tai bên kia lại cho ra luôn, khẽ thì thầm với Lương Nặc: “Có cảm thấy bà Vương cứ tự khen mình một cách hơi quá đà không?”
Lương Nặc khẽ hắng giọng, giơ tay ra hiệu: “Một tí, chỉ là một tí tẹo thôi!”
Liễu Tiêu Hàn bịt tay vào mồm cười trộm.
Ông Vương tay đang kẹp một điếu thuốc đi ra từ trong phòng, cũng ngạc nhiên hết sức: “Đây...Đây đúng là cháu ngoại của ông Tôn á? Chớp mắt cái đã lớn thế này rồi?”
“Con chào ông ạ!” Lương Nặc nghĩ một lát rồi ngoan ngoãn cất tiếng chào.
Ông Vương cười khà khà rồi lớn tiếng khen: “Ngoan quá!”
Liễu Tiêu Hàn và Lương Nặc cũng ngại trước sự nhiệt tình của bà Vương, hai người không dám từ chối, chỉ có thể ở lại đó.
ở nông thôn có thể cái gì cũng thiếu chỉ có nhà đất và phòng ở là không thiếu.
Một căn nhà có rất nhiều phòng, giường cũng vậy, trên giường nào cũng đầy đủ chăn màn gối không thiếu gì, lên giường là có thể ngủ luôn, chỉ có điều trong phòng đồ linh tinh cũng nhiều, chất thành đống một, chỗ nào cũng có.
Liễu Tiêu Hàn thực sự hơi khó thích nghi, cảm thấy ánh đèn điện lờ mờ quá không đủ sáng: “Không có ma chưa?”
“Cái đó...chắc là không có đâu!”
“Trước khi đi tớ còn đọc cả tiểu thuyết ma đấy, đa số mấy chuyện ma mãnh đều xảy ra ở vùng nông thôn, nào là ma cà rồng, nào là các ngôi mộ ma...”
“Thôi thôi đừng nói nữa, sợ chết đi được.”
Không nói còn đỡ, nghe thấy lời Liễu Tiêu Hàn, Lương Nặc cảm thấy run lên rồi.
Nhưng đúng lúc này Liễu Tiêu Hàn đột nhiên lại cười lớn, chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của Lương Nặc nói: “Ha ha! Tớ lừa cậu đấy, nhìn cái đồ nhát gan cậu kìa? Trên thế giới này làm gì có ma quỷ chứ? Chỉ có cái đồ nhát gan sợ ma thôi!”
“À được, dám trêu tớ?” Lương Nặc giả vờ tức giận, cầm gối mà đập vào người cô bạn.
Liễu Tiêu Hàn cũng không chịu ngồi yên, cũng cầm một chiếc gối đập lại, hai người chơi trò cuộc chiến đập gối mãi cho tới khi mệt thở hổn hển mới thôi, cả hai nhìn nhau cười ha ha.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cả hai nằm ngoan ngoãn trên giường.
“Nặc Nặc, cậu muốn ở lại đây bao lâu?”
“Tớ cũng không biết!”
“Chẳng lẽ cậu muốn trốn Bắc Minh Dục cả đời?”
“Sẽ không đâu!” Lương Nặc lắc đầu trong trại thái hết sức bình tĩnh: “Tớ đến đây cho khuây khỏ, không muốn giày vò cũng anh ta nữa, với lại, đúng là đã lâu quá rồi tớ không trở lại đây, đến thăm lại nơi này cũng tốt.”
Đợi qua vài ngày, cô còn phải quay lại Hải Thành để đối mặt với mọi chuyện.
Tới lúc đó cô sẽ chủ động đi tìm gặp Bắc Minh phu nhân.
Có sự phản đối của bà ta thì cô và Bắc Minh Dục chắc sẽ chẳng có gì về sau nữa.
......
Bắc Minh Dục tìm khắp sân bay, bến tàu hỏa, bến xe cùng với tất cả mọi con đường khác mà có khả năng Lương Nặc sử dụng chứng minh thư nhưng không hề tìm ra dấu tích gì, cô dường như bốc hơi mất vậy.
“Phía Đổng Hàn Thanh thế nào?” Bắc Minh Dục cáu kỉnh hỏi vệ sĩ.
Bọn họ đều lắc đầu: “Không có dấu hiệu gì bất thường, thiếu phu nhân cũng không thấy xuất hiện.”
“Tiếp tục theo dõi cho tôi, tôi không tin hắn ta đưa người đi mà không liên lạc gì!” Bắc Minh Dục hằn học nói, nhìn đám vệ sĩ vô dụng mà thấy ngứa mắt liền đuổi bọn họ đi sau đó gọi điện cho thư ký Tôn.
“Tìm thấy lão phu nhân chưa?”
“Tìm thấy thì tìm thấy rồi, có điều....” Thư ký Tôn ngập ngừng, Bắc Minh Dục quát: “Có gì thì nói luôn đi.”
“Lão phu nhân nói trừ khi anh tới mời bà ấy, bằng không bà ấy sẽ sống cả đời ở Phật đường, những sự quan tâm chăm sóc của bà ấy trước kia coi như bà ấy chăm một con chó, bà ấy mù mắt mới làm thế!”
Thế này rõ ràng là đang uy hiếp và ép Bắc Minh Dục.