1001 Đêm Tân Hôn

Chương 251: Tìm thấy cô ấy ở đâu rồi



Trong đêm tối, một chiếc xe xuất phát từ Hải Thành, chạy thẳng theo hướng Thanh Thành.

Phật đường mới sửa chữa xong ngập mùi gỗ quế.

Thư ký Tôn sau khi nhận được điện thoại của Bắc Minh Dục thì luôn đứng đợi ở cửa, không lâu sau đó, anh ta nhìn thấy Bắc Minh Dục xuất hiện, lập tức chạy lại gần: “Thiếu gia, anh tới rồi?”

“Cô tôi đâu?”

“Ở Phật đường bên trong, đã quỳ cả một ngày rồi, một ngụm nước cũng k uống.” Thư ký Tôn có chút lo lắng nói: “Phu nhân lần này có vẻ quyết tâm bắt thiếu gia phải chọn giữa phu nhân và thiếu phu nhân, từ lúc tôi tìm thấy bà ấy, bà ấy không ăn gì cả, bây giờ nhìn người gầy đi trông thấy.”

Bắc Minh Dục chép miệng không nói gì.

Khi anh kép tấm rèm che đằng trước ra bước vào Phật đường nhìn thấy lão phu nhân đang quỳ thẳng lưng trong đó đột nhiên anh phát hiện dường như trên mái đầu đó có nhiều sợi tóc bạc hơn, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận từng li từng tí trước kia cũng nhiều nếp nhăn hơn.

Đúng như lời thư ký Tôn nói, gần đây Bắc Minh phu nhân ăn uống không đều đặn, người gầy da xanh xao đi.

“Cô!”

Trong giây phút đó Bắc Minh Dục thấy mủi lòng, tiếng nói của anh thật nhẹ nhàng.

“Ta và Lương Nặc, con chọn ai?” Bắc Minh phu nhân đột nhiên mở mắt, sự tinh anh trong đôi mắt đó không hề giống với ánh mắt của một bà cụ già.

Bắc Minh Dục lên tiếng: “Cô nhất định bắt con phải chọn lựa à?”

“Lương Nặc đã biết mọi chuyện rồi, bây giờ cũng đang giận dỗi với con, lẽ nào Cô còn muốn sao nữa? Đã bao nhiêu lâu rồi, từ khi Lương Nặc xuất hiện, Cô xem xem cô đã làm những sự việc gì rồi?”

Bắc Minh Dục nheo mày ức chế: “ Ba tên bắt cóc đó, có phải là Cô sắp xếp không?”

“Đúng.” Bắc Minh phu nhân thừa nhận một cách vô cùng thoải mái, bà ta nói thẳng: “Đó cũng là nhờ con ép Đổng Hàn Thanh và cái tên bác sĩ kia tới đường cùng, hắn ta phải trốn tránh trở về Hải Thành, ta đã lợi dụng nó để nói cho Lương Nặc biết toàn bộ sự thật.”

“Hóa ra, tên bắt cóc thứ ba đó chính là bác sĩ ở phòng khám?”

“Không sai!” Bắc Minh phu nhân cười hắt ra một tiếng: “Bây giờ Lương Nặc đã cương quyết đòi chia tay với con, con ép nó, cầu xin nó thì còn ý nghĩa gì nữa? Cả hai lại cùng giày vò ra, chẳng bằng mỗi bên lùi một bước!”

Bắc Minh Dục thấy cay cay ở sống mũi, anh nhìn chằm chằm Bắc Minh phu nhân, anh nói trong nghẹn ngào: “Cô à! Con yêu cô ấy!”

Lời nói có vẻ hơi nhỏ, nếu không tập trung chú ý thì anh còn không biết mình đang nói gì.

Bắc Minh phu nhân thì tập trung nghe hơn bao giờ hết, người bà ta trong phút chốc như rung lên, nhìn anh như không tin vào tai mình: “Con bị mù mắt rồi à? Thế giới này biết bao cô gái tốt, 2 thì có gì tốt chứ? Một ngôi sao khắc tinh, sớm muộn cũng sẽ hại chết con thôi!”

“Con cũng rất muốn biết, rốt cuộc thì cô ấy có gì tốt?”

Rốt cuộc thì Lương Nặc có gì tốt để đáng cho Bắc Minh Dục thương nhớ không nguôi?

“Minh Dục, hôm nay con chịu tơi đây chứng tỏ trong lòng con không phải là không có bà cô già này, thôi thì sự việc đã thế này rồi, con đừng giày vò Lương Nặc nữa, cô ta không thể chấp nhận được sự thực rằng con đã cưỡng hiếp cô ta, ta cũng không thể chấp nhận được sự thực cô ta là sao khắc tinh với con, hơn nữa giữa ta và con cũng không thể cứ đấu đá nhau, làm tổn thương làm hại nhau đúng không!”

“Cô! Nếu con có thể buông tay, có thể bỏ mặc cô ấy thì trước đây con đã không phải đuổi theo cô ấy tới tận Pháp.”

“Vậy ý con là gì? Vì cô ta mà con muốn bỏ lại ta và Bắc Minh gia?”

Bắc Minh phu nhân nhìn anh chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng.

Bắc Minh Dục im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Cô! Cô có từng nghĩ bản mệnh có thể thay đổi một cách kì lạ như thế không, từ khi Lương Nặc xuất hiện, lời của Lý đạo trưởng thay đổi liên tục, đầu tiên thì nói cô ấy có thể khắc chế được bệnh của con, sau đó lại nói cô ấy sẽ hại chết con, sau nữa thì nói cô ấy là sao khắc tinh sẽ tiêu diệt cả Bắc Minh gia, nhưng thực tế thì từ khi Lương Nặc ở gần con Bắc Minh gia vẫn chẳng có gì thay đổi, nói trắng ra thì đây chỉ giống như đang có một bàn tay vô hình nào đó nhào nặn tất cả....từng bước từng bước làm cho chúng ta mâu thuẫn, đối đầu nhau nhằm làm giảm đi thực lực của gia tộc.”

Bắc Minh phu nhân đột nhiên run lên cầm cập, bà ta quỳ lưng thẳng đứng lên.

Bà ta chỉ một lòng muốn ngăn cản Bắc Minh Dục và Lương Nặc mà chưa từng nghĩ tới việc những hành động của bà ta cũng làm ảnh hưởng quan hệ giữa bà ta và đứa cháu trai cùng với những biến động của tập đoàn.

“Con đang nói...có người cố ý li gián chúng ta?”

“Con cũng không biết.” Bắc Minh Dục lắc đầu: “Con chỉ cảm thấy Hải Thành có chút không yên bình.”

Bắc Minh phu nhâm trầm mặc trong thời gian ngắn ngủi, sau đó lại trở về với vẻ lạnh lùng: “Nếu con muốn dùng điều này là lí dó để thuyết phục ta chấp nhận Lương Nặc thì đó là điều không thể! Hải Thành không yên bình thì làm sao? Sản nghiệp của Bắc Minh gia ta được gây dựng vững chắc bao đời nay, có phải dễ dàng bị đẩy ngã được đâu?”

“Vậy tại sao Cô lại tin vào thuyết bản mệnh kia thế?” mặt Bắc Minh Dục sầm lại: “Cô à! Con nhất định sẽ không buông tay đâu, Lương Nặc con nhất định sẽ tìm được cô ấy về!”

“Vậy thì từ giây phút này ta sẽ không bước chân ra khỏi Phật đường.”

“Nếu Cô yên tâm nhìn con cùng với Lương Nặc từng bước từng bước làm cho Bắc Minh gia rối beng lên thì cô cứ ở đây cả đời, còn nữa, con không hề có mong ước xa xỉ rằng cô sẽ đón nhận Lương Nặc, con chỉ hi vọng cô đừng có mê tín quá, có thể lí tính một chút trong việc nhìn nhận mối quan hệ của con và cô ấy....cùng với việc Hải Thành có một bàn tay vô hình đang muốn nhúng sâu hơn vào Bắc Minh gia.”

Bắc Minh phu nhân chưa nghe hết câu thì tức giận như thể mắt sắp phun ra lửa nhưng khi nghe hết lời anh nói thì lại cố kìm lại, chớp chớp mắt không nói lời nào.

Bắc Minh Dục cùng với bà ta quỳ ở đó mấy tiếng đồng hồ, mãi cho tới khi thư ký Tôn gõ cửa ra hiệu có tin tức mới, lúc đó anh mới chịu rời đi.

Trước khi rời đi, anh lại nhắc nhở: “Cô coi Bắc Minh gia như sinh mệnh của mình vậy, lẽ nòa lại yên tâm mà không đi điều tra về bàn tay vô hình kia mà lại để hết tâm trí vào việc làm thế nào để chia rẽ được con và Lương Nặc?”

Vừa ra khỏi Phập đường, Bắc Minh Dục lập tức hỏi: “Điều tra ra người đang ở đâu chưa?”

“Chúng tôi đã xem hết camera của các bến tàu bến xe thậm chí sân bay, sau cùng phát hiện...thiếu phu nhân xuất hiện ở ga tàu, có điều không điều tra được đã lên chuyến tàu nào.”

Bắc Minh Dục nheo mày: “Tiếp tục tìm, không biết dành bao nhiêu sức lực và thời gian, nhất định phải tìm được cô ấy về đây.”

“Vâng!” Thư ký Tôn nói tiếp: “Còn có một tin tức nữa, hình như thiếu phu nhân cùng với bạn học của cô ấy là Liễu Tiêu Hàn rời khỏi Hải Thành.”

“Liễu Tiêu Hàn?” mắt Bắc Minh Dục đột nhiên sáng lên: “Lương Nặc thì muốn trốn tôi nhưng Liễu Tiêu Hàn thì chắc không trốn ai đúng không?”

.......

Vợ chồng ông bà Vương rất nhiệt tình và khách sáo, vừa sáng sớm khi mà Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn còn chưa ngủ dậy, hai người họ đã mổ gà chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn để tiếp đón hai người bọn họ.

“Bà ơi, ông bà thế này...?”

“Mổ con gà, bữa trưa hầm cho các con bát canh!” ánh mắt bà Vương vui tươi hồ hởi nói: “Có phải chúng ta ồn quá làm thức hai đứa không? Hay là, đi ngủ thêm chút nữa?”

Trên thực tế thì bây giờ còn chưa tới 7 giờ, trời mùa đông còn chưa sáng.

Chỉ là người nông thôn thì quen dậy sớm rồi.

Lương Nặc lắc đầu: “Thôi ạ! Con và Tiêu Hàn bình thường cũng không phải là ngủ dậy muộn lắm, chỉ là...chúng con đến lại làm phiền ông bà thế này..thật sự làm chúng con ngại quá!”

“Có gì mà phải ngại chứ! trước đây công việc đồng áng bận rộn, bà con còn giúp bà nấu cơm ấy chứ....”

Khi việc đồng áng bận rộn, mọi người đều giúp nhau, công viêc cơm nước của cả đoàn người đều do tay mấy người phụ nữ phụ trách, tuy là không cần phải nấu thật ngon nhưng để nấu cho nhiều người ăn cũng không phải chuyện đơn giản.

Bà Vương nói những điều này Lương Nặc đều không biết, cô chỉ có thể gật đầu cười cười: “Vậy thì chúng con cảm ơn bà!”

Nghĩ lại, Lương Nặc quyết định buổi trưa sẽ đi lên huyện mua cho ông bà Vương chút quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.