Thư ký Tôn sau khi đem con dao gọt hoa quả đưa cho Bắc Minh Dục xong thì liền thấy hối hận, nhìn bầu không khí căng thẳng trong phòng anh ta có thể cảm nhận được mọi chuyện không như đơn giản như anh ta nghĩ.
Lương Nặc thấy hơi run sợ, cô lùi về phía sau hai bước.
Bắc Minh Dục đưa con dao lên trước mặt như muốn soi gương rồi nói: “Em nghĩ anh muốn hại em à? Em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ không làm hại em đâu!”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Anh đã nói là anh phải trả nợ!” Ánh mắt sâu của Bắc Minh Dục làm cho Lương Nặc không thể đoán biết được cảm xúc thực của anh lúc này, một giây sau, cô cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh ngắt, cúi đầu xuống nhìn, chuôi dao đã được đặt vào tay cô.
“Anh....”
“Nếu vách núi chỉ có thể làm cho em hết hận anh, vậy thì bây giờ anh lại trả cho em một lần nữa – cơ hội để đổi lại việc em sẽ yêu anh lại từ đầu!” Anh nắm chắc lấy tay cô, đưa con dao gọt hoa quả nhằm về hướng bụng mình: “Chẳng phải em nói là có dao thì em sẽ không nương tay à? Nào...”
Dây thần kinh trên người Lương Nặc như bị tê liệt, cô đờ đẫn nghe lời anh nói.
Bắc Minh Dục đã dùng lực để đẩy ta cô, đưa con dao ấn vào ngực phần tim anh, đầu nhọn của con dao đã xuyên qua da anh....
Anh ngay từ đầu đã không mặc áo, Lương Nặc nhìn thấy rõ ràng từng giọt máu đang chảy ra.
Cô sợ hãi sắc mặt trắng bệch ra, cô giật mình tỉnh lại cố gắng ngăn không cho anh tiếp tục ấn con dao vào, cô dùng hết sức bản thân để ngăn lại anh.
Con dao sắc nhọn vẫn đang từ từ ăn sâu hơn vào trong da thịt anh.
Máu đỏ tươi chảy ra càng lúc càng nhiều, sự ngăn cản của Lương Nặc chỉ làm cho con dao thêm lung lay chuyển động mở rộng miệng vết đâm ra.
Trên trán anh đổ mồ hôi hạt, cả người anh dường như không còn sức lực đứng bên cạnh giường.
“Anh điên rồi à?” Lương Nặc tức giận hét vào mặt anh.
“Đúng, anh đang điên đây, hết làn này tới lần khác không thể buông tay em, anh sắp thành kẻ điên rồi đây!” Bắc Minh Dục với lợi thế người cao lớn, anh áp sát người mình vào cô, nhìn cô từ đầu xuống chân mà hét lên: “Trừ khi em hài lòng, bằng không anh sẽ càng dùng lực mạnh hơn, cách đền tội như thế này em vui không?”
Nước mắt Lương Nặc làm mờ đi ánh nhìn của cô.
“Tôi....”
Lời cô chưa nói dứt thì đã bị cắt ngang do Bắc Minh Dục lại một lần nữa dùng lực ấn sâu vào trong hơn, con dao trong tay cô nhưng căn bản không chịu sự khống chế của cô, bàn tay cô cùng với con dao cứ từ từ làm vết thương của anh sâu hơn.
“Không.....!”
Lương Nặc sợ hãi hét lên thất thanh, anh vừa mới thoát khỏi cái chết cận kề, bây giờ lại thành ra thế này?
Máu trên ngực chảy ra, chạy dọc theo cơ thể anh xuống tới bụng, sắc mặt anh cũng càng lúc càng trắng bệch, tái đi, môi thì mím chặt lại nhìn cắt không còn giọt máu.
Thư ký Tôn đứng bên cạnh cũng lo lắng muốn ngăn lại nhưng lại sợ làm hỏng việc của Bắc Minh Dục.
“Hài lòng chưa?” anh hỏi cô cùng nụ cười nhếch mép trên môi.
Lương Nặc khóc đỏ hai mắt lên, cô lắc đầu sợ hãi.
Bắc Minh Dục lại dùng lực.....
“Không, hài lòng rồi...em hài lòng rồi, anh đừng dùng lực thêm nữa....” con tìm Lương Nặc như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô hét lên không tròn tiếng.
Bắc Minh Dục vẫn cầm lấy tay cô và con dao nhưng không ấn vào thêm nữa: “Yêu anh không?”
Cổ họng Lương Nặc như nghẹn lại, trước mắt cô chỉ toàn mà máu tươi chảy ra từ người anh, cô vừa gật đầu vừa nói: “Yêu...em yêu anh....”
“Ngoan lắm.”
Cơ thể cường tráng cũng không thể cố gắng thêm được nữa, sau khi tinh thần được thả lỏng, Bắc Minh Dục nới tay ra khỏi con dao, toàn thân anh đổ gục xuống giường, ánh mắt lờ mờ đi không còn nhìn rõ những thứ trước mắt.
“Thiếu gia....”
Lương Nặc chẳng để ý gì đến những điều khác nữa, vội vàng chạy lại gần đỡ lấy anh: “Anh sao rồi?....thư ký Tôn, mau gọi bác sĩ.”
Bắc Minh Dục lẩm bẩm đủ để cô nghe thấy với sự cố gắng rõ rệt mới thốt ra thành lời: “Nói em yêu anh lần nữa.”
“Em....”
“Vẫn chưa hài lòng?”
“Em yêu anh.” Lương Nặc cúi đầu mình áp vào ngực anh vừa khóc vừa nói: “Em yêu anh, anh nghe thấy chưa hả?”
Bàn tay anh nắm lấy bàn tay cô, một tay đặt lên eo cô: “Không đủ, tất cả những điều này đều không đủ, anh muốn em chứng minh rằng em vẫn còn yêu anh.”
Lương Nặc ngơ ngác: “Em không biết chứng minh thế nào....” Cô đột nhiên hốt hoảng, anh còn nghe thấy tim cô đập thình thịch áp vào ngực mình, cô nói: “Chúng ta để bác sĩ điều trị cho anh hãy, đợi anh khỏi rồi, em sẽ chứng minh, được không?”
“Không được!” Bắc Minh Dục cố chấp như một đứa trẻ, anh chỉ tay vào môi mình và nói: “Hôn anh, nếu em còn yêu anh thì bây giờ hãy hôn anh!”
Nhìn rõ sự mong đợi trong ánh mắt anh, Lương Nặc cũng không do dự gì, hai tay cô đặt lên vai anh sau đó ngẩng đầu lên hôn vào môi anh.
Nước mắt hòa lẫn với mồ hôi, vừa mặn vừa chát.
Hai người hôn nhau vô cùng tình cảm, Bắc Minh Dục cũng chẳng còn quan tâm tới vết thương khắp người cả mới cả cũ nữa, anh dùng lực ôm chặt cô ấn chặt vào người mình, cơ thể anh gần như không tiết chế được nữa.”
“Lương Nặc, em đã nói là em yêu anh rồi đấy? lần này không cho phép em lại bỏ đi....”
“Anh đúng là đồ hâm.....” ý chí anh dần dần không được thật tỉnh táo nhưng vẫn cố chấp nắm chắc lấy tay Lương Nặc.
Khi bác sĩ được thư ký Tôn đưa đến liền nhìn thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau nằm trên giường, Lương Nặc thì đang nằm phía trên Bắc Minh Dục, không ngừng hôn anh.
Cả bác sĩ và thư ký Tôn đều hai mắt tròn xoe đơ người ra.”
“Ư ư...” Thư ký Tôn lúng túng hắng giọng, Lương Nặc giật mình nghe thấy có người liền vội vàng đẩy Bắc Minh Dục ra và đi xuống giường.
Trên khuôn mặt vẫn ướt đẫm nước mắt.
Cô biết, từ nay về sau cô thực sự không rời được Bắc Minh Dục rồi.
Người đàn ông như vậy, sao cô có thể nỡ rời xa?
Bác sĩ nhìn cô như nhìn thấy ma vậy, sau đó đi tới bên giường kiểm tra vết thương của Bắc Minh Dục, không ngờ đươc rằng Bắc Minh Dục vì mất máu quá nhiều mà đã rơi vào trạng thái hôn mê....
Cho nên, vừa rồi là cô đang cưỡng hôn một người đàn ông đã hôn mê sao?
Bác sĩ khẽ rùng mình, cảm thấy giới trẻ bây giờ đúng là điên hết rồi.
.......
Bắc Minh Dục dùng cái cách tàn khốc này với bản thân để ép Lương Nặc nói yêu anh, hậu quả là anh đã phải vào phòng điều trị trọng bệnh, khi mà các giác quan trên cơ thể anh đều có thể cảm nhận được anh phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường bệnh mà không động đậy được gì.
Trên đầu là ánh sáng đèn led chói lóa, bác sĩ mặc chiếc áo blue trắng đi đi đi lại trước mặt anh.
Thư ký Tôn nhìn anh với ánh mắt quan tâm hơn bao giờ hết: “Thiếu gia, anh tỉnh lại rồi?”
“Lương Nặc đâu?” tiếng nói anh được phát ra từ cổ họng khô nước, anh từ từ nói, thư ký Tôn đáp lại ngay lập tức: “Thiếu phu nhân tận tay đi nấu đồ ăn cho thiếu gia rồi, chắc là sẽ quay lại nhanh thôi!”
Vừa dứt lời chưa được bao lâu, Lương Nặc liền cầm cạp lồng đồ ăn đi vào.
Mắt cô vẫn còn hơi đỏ.
“Anh tỉnh rồi?”
“Em khóc đấy à?” Bắc Minh Dục nheo mày, tinh thần đã khá hơn rất nhiều.
Lương Nặc gượng cười: “Làm gì có!”
“Lại gần đây anh kiểm tra xem nào.”
“Không!” Lương Nặc lườm yêu anh sau đó đem đồ ăn trong cạp lồng bỏ ra ngoài.
Thư ký Tôn rất biết ý, anh đưa bác sĩ và y tá đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, Bắc Minh Dục vênh mặt hất hàm sai khiến: “Đút cho anh ăn.”
“Anh tự đi mà ăn.”
Bắc Minh Dục đưa ánh mắt nhìn vào vết thương ở ngực: “Anh bị thương rồi, không động đậy được.”
Lương Nặc quay đầu ra phía cửa định đi: “Em đi gọi thư ký Tôn!”
“Em dám!” ánh mắt Bắc Minh Dục như có thể phun ra lửa, lại lạnh lùng nói: “Có phải em nghĩ giờ anh nằm trên giường thế này thì không làm gì được em không?”
Nói xong, Bắc Minh Dục lật chăn ra, cố gắng để bước xuống khỏi giường, sắc mặt đột nhiên tái đi, mồ hôi trên trán cũng xuất hiện li ti nhiều hạt nhỏ.
Sắc mặt Lương Nặc cũng thay đổi, vội vàng chạy lại đỡ anh lên, nói giọng trách mắng: “Anh làm gì thế hả? Lẽ nào anh quên mất bây giờ mình là bệnh nhân? Hức!”
Lời cô vừa nói dứt, môi cô liền không thốt ra thêm được lời nào vì bị anh khóa chặt lại bằng đôi môi anh.