1001 Đêm Tân Hôn

Chương 271: Anh thật đáng yêu



Lương Nặc ôm lấy Hạ Du rồi cùng ngồi lên một phiến đá bên cạnh.

Liễu Tiêu Hàn cũng đứng bên vỗ nhẹ tay vào lưng cô gái, thấp giọng dỗ dành: “Bây giờ em phải chịu đựng bao nhiêu chỉ trích thì sau này em sẽ có được bấy nhiêu lời khen ngợi! Tiểu Du, em kiên cương lên....”

Hạ Du vẫn khóc nức nở không thôi.

Lương Nặc đang định nói ý định của mình với cô gái thì bố mẹ Hạ Du với sắc mặt vội vàng lo lắng chạy về, trong tay hai người ai cũng cầm một con dao bổ củi: “Các người là ai?”

“Chào cô chú!” Liễu Tiêu Hàn thấy thật khó chịu khi nhà họ ai cũng cầm một con dao bổ củi trong tay nhăm nhăm nhe nhe, nhưng cô vẫn vô cùng khách khí nói: “Chúng cháu là hàng xóm bà...”

“Các người tới tìm con gái tôi làm gì? Tôi cảnh cáo các người, kể cả Hạ Du thế này rồi, tôi cũng nhất định không bán con gái đâu.”

Lúc trước đã có mấy người gọi điện tới cho bố cô gái nói rằng muốn đón Tiểu Du ra ngoài đi làm kiếm tiền, mỗi năm có thể kiếm được bao nhiêu nghìn bao nhiêu vạn.

Mới đầu bọn họ cứ tưởng là có việc thật thế nhưng sau đó mới biết cái gọi là ra ngoài kiếm tiền đó thực ra là lợi dụng xác thịt để kiếm tiền.

“Chúng cháu không có ý bảo cô chú bán con gái, chúng cháu có ý tốt muốn giúp Tiểu Du, em ấy mới....”

“Không cần các người giúp!” cha Hạ Du cầm con dao nhứ nhứ vào người Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn: “Các người cút ngay đi cho tôi càng xa càng tốt, bằng không tôi sẽ không khách khí đâu....”

“Mẹ!” Hạ Du đột nhiên từ trong lòng Lương Nặc ngẩng đầu lên: “Con tin các chị ấy!”

“Tiểu Du, bọn họ tới để lừa con đi làm những việc kia....”

Hạ Du cắn môi, một lát sau mới nhìn Lương Nặc, nói giọng bình tĩnh: “Kể cả có là như vậy con cũng xin nhận, cuộc đời con đã thành ra thế này rồi, nếu cứ tiếp tục ở lại trong làng cũng chỉ làm cho cha mẹ bị người ta mắng chửi mà thôi, hãy để con đi cùng họ đi...kiếm tiền giúp đỡ cha mẹ cũng là điều tốt.”

“Ông trời ơi sao lại thế này, đứa con gái ngoan ngoãn của tôi sao lại thành ra thế này....” Mẹ Hạ Du quỳ gục xuống đất khóc gào lên, dường như trời đất đang sụp xuống: “Đám phụ nữ các người, ở bên ngoài làm những việc không biết xấu hổ đó thì cũng kệ các người, nhưng tại sao lại còn tới để lừa con gái tôi?”

“Mẹ bọn trẻ à!” Cha Hạ Du nghẹn ngào gọi, hai mắt cũng đỏ ngầu lên.

Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn đột nhiên hiểu ra tại sao bọn họ lại đề phòng bản thân mình như vậy, lập tức nói rõ lập trường của bản thân: “Cô chú à, chúng cháu không phải loạn con gái đó, cũng không hề có ý định dụ dỗ Tiểu Du đi bán thân.”

“Vậy...các người có ý gì?”

Liễu Tiêu hàn bước lên phía trước nói: “Có phải cô chú định không cho Tiểu Du đi học nữa? Chúng cháu tìm hiểu qua, thành tích học tập của Tiểu Du rất tốt, thi lên trường cấp ba trọng điểm cũng không thành vấn đề, cho nên, chúng cháu muốn cô chú suy nghĩ lại, hi vọng không nên làm nhỡ dở cả đời em ấy!”

Cha mẹ Hạ Du quay ra nhìn nhau, lau nước mắt rồi nói: “Chúng tôi cũng biết là thế, nhưng ở đây, danh tiếng không còn nữa nó làm sao có thể ở lại đây mà tiếp tục học hành được? Kể cả có đi ra ngoài học nhưng...tiền đâu ra?”

Lương Nặc đưa ra đề nghị: “Thế nên, cháu và Tiêu Hàn muốn hỗ trợ tài chính giúp em ấy đi học!”

Hạ Du đột nhiên kéo tay áo Lương Nặc: “Em sợ, không muốn đi học nữa, em muốn đi làm kiếm tiền.”

“Tiểu Du, kiếm tiền không dễ dàng như em nghĩ đâu, thứ nhất, tuổi em chưa đủ, thứ hai, em không có học vấn không có bằng cấp, chỉ có thành xuân thì thực sự không thể kiếm nổi tiền đâu, ngoan ngoãn học hành, đó mới là con đường duy nhất để thay đổi cuộc đời em.” Liễu Tiêu Hàn khuyên bảo hết sức chân thành.

“Thế nhưng....”

“Tiền em không cần lo lắng, chị có!” Lương Nặc cầm lấy tay Tiểu Du nói: “Chỉ cần một câu nói của em thôi, em có đồng ý đi Hải Thành với chị và đi học không?”

.......

Nhà của Hạ Du vừa may cách trường tiểu học của khu vực này không xa.

Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn sau khi rời nhà Hạ Du liền tiện thể đi tới trường tiểu học lượn một vòng, điều kiện học tập rất lạc hậu, từ lớp ba trở đi mới bắt đầu ở lại trường, điều kiện ăn uống cũng thật đáng lo lắng.

Nơi này nói gì thì nói cũng là cố hương của cô, trong lòng Lương Nặc thấy thật buồn.

Trở về thị trấn, Lương Nặc đưa ra ý kiến với Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, em muốn quyên góp một khoản tiền cho trường học ở làng, hi vọng bọn trẻ có một môi trường học tập với những điều kiện tốt hơn.”

Bắc Minh Dục cũng nheo mày gật gù: “Điều kiện ở đây đúng là tôi tệ muốn chết đi được.”

“Anh đi xem qua rồi?”

“Sao tự nhiên em muốn quyên góp tiền?” Bắc Minh Dục không trả lời cô mà chuyển chủ đề.

Lương Nặc ngả vào lòng anh, nói: “Buổi chiều em đi thăm Hạ Du, nhà em ấy lại ở gần ngay trường tiểu học nên em đã tới thăm quan một chút.”

“Hạ Du?”

“Chính là cô gái bị cưỡng hiếp lúc trước, em quyết định đưa em ấy về Hải Thành giúp em ấy học tập tiếp.”

“Đưa em ấy về Hải Thành?”

“Vâng vâng!” Lương Nặc gật đầu lại nói tiếp: “Cô ấy ở không nổi trong thôn nữa, bố mẹ thì không có tiền cho em ấy đi ra ngoài học cho nên em muốn giúp em ấy.”

Bắc Minh Dục cúi xuống nhìn cô: “Có phải em còn định đưa em ấy về ngự cảnh viên ở?”

“Không được à?” Lương Nặc ngơ ngác nhìn anh, mắt chớp chớp: “Bây giờ em ấy rất cần được an ủi, động viên, em sợ em ấy một mình ở ngoài sẽ gặp chuyện.”

Mặt Bắc Minh Dục đột nhiên tối sầm lại, cười lạnh lùng: “Sao em không sợ anh gặp chuyện?”

“Anh thì gặp chuyện gì?”

“Ha ha, em thật sự không sợ trong nhà có thêm một phụ nữ? Lại còn trẻ hơn em, non hơn em à?” Bắc Minh Dục không tin nói như thế này mà cô vẫn không hiểu.

Lương Nặc cũng cười ha ha, cô một tay vắt lên cổ anh một tay vuốt má: “Em còn chẳng ghen thì sao anh lại phải lo lắng như thế? Đúng là đáng yêu....”

“Đừng có nói anh đáng yên!”

Vừa dứt lời, hai tay Bắc Minh Dục nắm chặt lấy hai tay cô, đột nhiên đẩy cô nằm xuống ghế sô pha, anh dùng cả cơ thể mình đè lên người cô, ánh mắt nhìn cô đắm đuối.

Lương Nặc nhìn vào người đàn ông trước mặt đang nuốt nước bọt ừng ực, nói: “Này....anh đừng có mà làm tới....thực ra em cũng nghĩ qua về điều này.”

“Kết quả thế nào?”

“Em biết tâm trạng bị ám ảnh bởi chuyện đó nó khó khăn thế nào, cho nên em chỉ muốn thời gian gần đây khi mới trở lại Hải Thành thì chăm sóc em ấy một chút, đợi em ấy trưởng thành hơn, quen với cuộc sống ở Hải Thành thì sẽ tìm cho em ấy một căn phòng, em ấy có thể ở một mình hoặc cũng có thể ở cùng với bạn.”

Lương Nặc giơ ba ngón tay lên hưa: “Em không hề có ý định hay chuẩn bị đưa người khác vào nhà ở.”

Bắc Minh Dục khịt mũi một cái, nhìn cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm mãi không thôi của cô, sau đó đột nhiên anh lấy tay bịt miệng cô lại, làm cô thở cũng thấy khó khăn.

........

Đã nói là chuẩn bị quyên góp tiền, ngày hôm sau sáng sớm Lương Nặc đã đi tới trường học trên thị trấn, từ trường tiểu học tới trường trung học cô đều đi xem qua.

Có thể trường cấp hai còn liên quan tới việc cho học sinh thì lên cấp ba lại ảnh hưởng tới xếp hạng giáo dục của địa phương nên so với cấp tiểu học, trường cấp hai điều kiện tốt hơn rất nhiều.

ở đây cũng không có trường chỉ dành cho bậc mầm non mà được hợp nhất cùng với trường tiểu học.

Tới khi cô đi hết một lượt lúc đó cũng đã gần sáu giờ tối, không do dự thêm nữa, cô tiến hành chọn trường tiểu học để tiến hành quyên góp.

Khi Lương Nặc nói chuyện với đại diện nhà trường về ý định của cô, mới đầu giáo viên phụ trách nhìn cô với ánh mắt không tin tưởng lắm, đơ người ra vài giây rồi hỏi lại: “Cô thật sự muốn quyên góp ủng hộ?”

“Đúng vậy.” Lương Nặc gật gật đầu, nói: “Có điều tạm thời tôi chưa có tiền, phải đợi tới khi tôi trở về Hải Thành, lúc đó tôi sẽ chuyển tiền qua.”

Giáo viên phụ trách trực nửa tin nửa ngờ, lại gọi điện cho hiệu trưởng.

Nhưng khoảng nửa tiếng sau, khi trời đã bắt đầu tối, cùng đi tới với hiệu trưởng còn có Bắc Minh Dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.