Bắc Minh Dục liếc nhìn chiếc hộp sau đó cố ý nói với giọng lạnh lùng: “Người nào đó là ai?”
“Người nào đó thì là người nào đó!” Liễu Tiêu hàn bật cười, cố ý nói: “Xem bộ dạng anh thế này chắc cũng không cần rồi, vậy thì thôi, may quá tôi đang đói sắp chết đây.”
Nói xong, Liễu Tiêu Hàn cầm lấy chiếc hộp quay người bước đi.
Bắc Minh Dục sắc mặt hơi thay đổ, nháy mắt ra hiệu cho thư ký Tôn, thư ký Tôn lập tức tiến lên chặn bước Liễu Tiêu Hàn: “Xin lỗi Liễu tiểu thư, cô vẫn chưa thể đi.”
“Thiếu gia nhà anh chẳng phải là không thèm à?”
“Cầm lại đây!” Bắc Minh Dục ra lệnh.
Liễu Tiêu Hàn hức vào mặt thư ký Tôn sau đó quay người đưa chiếc hộp cho anh, lúc Bắc Minh Dục đưa tay ra định nhận lấy chiếc hộp thì đột nhiên cô lại thu tay về.
“Đợi đã! Tôi quên mất một việc!”
“Cô ấy nhờ cô chuyển lời đến tôi?” Bắc Minh Dục khẽ nhếch mép cười với bộ dạng tự đắc kiêu ngạo nhưng Liễu Tiêu Hàn cười bĩu môi: “Chẳng phải, lúc tôi tới đây gặp phải một tên tài xế taxi láo toét, hắn quỵt của tôi gần một ngàn, nếu anh muốn lấy được quà thì đưa tiền cho tôi!”
Cô xòe tay trước mặt Bắc Minh Dục, bộ dạng như là biết không đưa tiền thì còn lâu mới xong chuyện.
Bắc Minh Dục đột nhiên đứng lên, nói ra một câu với vẻ tức giận: “Cô ấy không có lời nào nhờ cô chuyển đến tôi sao?”
“Không có!” Liễu Tiêu Hàn lắc đầu với vẻ hết kiên nhẫn, cô nhắc lại: “Mau đưa tiền đây, lát nữa tôi còn có việc bận nữa, anh đúng là không thấy phiền à?”
“Thư ký Tôn, đưa cho cô ta!” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng nói.
Liễu Tiêu Hàn lạnh lùng kích bác.
“Này, cậu ấy không nói gì với anh nhưng anh cũng đừng với cái vẻ mặt này chứ?”
Thư ký Tôn rút ví da ra đưa cho Liễu Tiêu Hàn một ngàn, Bắc Minh Dục cướp lấy chiếc hộp trong tay cô sau đó cho người tiễn Liễu Tiêu Hàn đi.
Mở chiếc hộp ra, bên trong thực ra là một chiếc hộp bằng sắt nhỏ.
Bên trong hộp là các loại bánh quy khác nhau, có hình hoa đào, có hình con hươi, thậm chí còn có hình gấu trúc cùng các hình dạng khác nữa, mùi vị thơm béo ngậy, đúng là quá hấp dẫn người khác.
Thư ký Tôn đứng bên cạnh vừa để ý phản ứng của Bắc Minh Dục vừa nói: “Thiếu gia, chỗ bánh quy này nhìn có vẻ ngon đấy, thiếu phu nhân chắc là tốn không ít thời gian đâu nhỉ?”
“Có thời gian như vậy chẳng bằng đến đây tìm tôi!”
Bắc Minh Dục nói với giọng hậm hực, tay anh đưa xuống cầm một miếng bánh lên đưa vào mồm, chuẩn bị nếm xem tay nghề Lương Nặc thế nào, song một giây sau, anh đem chỗ bánh trong miệng nhổ hết ra ngoài.
Sắc mặt có chút khó coi.
“Thiếu gia?”
Thư ký Tôn ngạc nhiên không hiểu.
“Chuẩn bị xe, đến Lương gia.”
Bắc Minh Dục đậy hộp bánh lại sau đó cầm chiếc áo khoác bên cạnh, đi ra ngoài....
Tại Lương gia.
Cả nhà vui vẻ ngồi bên nhau trên bàn cùng nhau căn cơm, Lương Nặc không ngừng gắp thức ăn cho Lương Bác Văn: “Ba, ba ăn nhiều một chút, nhất định phải nhanh trở lại được như xưa.”
Việc Lương Bác Văn vừa ra khỏi tù chỉ có Lương Nặc và Lương Vân hai người biết.
Bọn họ đều không nói chuyện này cho Lương Bác Sinh và Lương phu nhân.
Rượu đã uống một lượt, Lương Bác Sinh mới hỏi thăm dò: “Anh cả, Nặc Nặc nói những năm vừa qua anh gặp chút chuyện nên không trở về, có điều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy mà làm anh mười năm trời không trở về nhà?”
“Cũng không có việc gì to tát, quan trọng lắm đâu mà!” Lương Bác Văn trốn tránh không muốn nhắc tới, ông cầm ly lên: “Bác Sinh, những năm vừa qua anh biết chú vì cái nhà này mà phải lao tâm khổ tứ rồi, ly này anh cả kính chú!”
“Đấy là điều mà em nên làm!” Lương Bác Sinh vẫn cố hỏi: “Vậy anh cả tiếp theo có dự định gì không?”
“Bác Thụy những năm vừa qua đều do chú điều hành kinh doanh, nhưng dù gì nó cũng là xương máu của tôi, cho ên Bác Sinh, tôi muốn qua một thời gian nữa sẽ trở về Bác Thụy làm việc, chức vụ thì đơn giản, nhẹ nhàng một chút cũng tốt.”
“Đơn giản nhẹ nhàng?” Lương Bác Sinh với lòng tham không đáy ông ta nói: “Đầu năm tập đoàn vừa mới có một sự điều động toàn diện, bây giờ các vị trí đều đã đủ người, nếu anh cả không chê, hay là làm trợ lý cho em một thời gian nhé!”
“Bác Sinh!” Lương phu nhân nghe đã thấy không vừa tai rồi: “Anh chú sao có thể làm trợ lý cho chú được? Bác Thụy dù gì cũng là anh ấy tạo dựng lên.”
“Nhưng thời kỳ phát triển mười năm hoàng kim của Bác Thụy đều là do em lãnh đạo, bây giờ anh cả vừa mới trở về cái gì cũng chưa hiểu, không làm trợ lý cho em lẽ nào em phải nhường cái ghế chủ tịch lại cho anh ấy à?”
Hứa Thư Á liếc trộm Lương Bác Văn vẻ không vui, nói: “Chị dâu, kể cả Bác Sinh có muốn nhương cái ghế chủ tịch cho anh cả nhưng dựa vào trình độ hiện tại của anh cả thì anh ấy có thể ngồi vững không?”
Ánh mắt Lương Bác Văn tỏ rõ sự chê cười.
“Thôi bỏ đi Khánh Như, làm trợ lý cũng được, là cơ hội để hiểu hơn về nghiệp vụ, công việc.”
Lương Nặc nắm chặt hai tay: “Ba, đợi tới khi ba hiểu hơn về tập đoàn rồi con sẽ chuyển cổ phần cho ba, lúc đó ba có thể danh chính ngôn thuận vào hội đồng quản trị rồi, những thành viên khác lúc đó tự nhiên sẽ biết ai mới là người chủ thực sự của Bác Thụy.”
“Ba không vội, Bác Sinh, Bác Thụy đành dựa vào chú rồi!”
Lương Bác Sinh không ngờ Lương Bác Văn lại có thể thỏa hiệp như vậy, ông ta dường như thấy có chút tinh thần hơn, ông ta nghĩ rằng mười năm qua đã hoàn toàn làm mất đi những giá trị của Lương Bác Văn.
Ông ta thấy có phần đắc ý.
“Anh yên tâm đi ạ, mười năm qua khi không có anh, Bác Thụy chẳng phải cũng vẫn tốt đó sao?”
Bữa cơm sau đó ăn trong không khí không còn vui vẻ như lúc trước nữa.
Thím Lưu đem thịt kho tàu vừa làm đặt lên bàn, đặt đúng bên cạnh Lương Nặc, cô ngửi thấy mùi đã muốn ăn nhưng nhìn thấy mấy miếng thịt mỡ thì lại thấy ghê ghê.
“Ọe....”
Cô không kìm được, lấy tay che miệng để không nôn ra.
Lương phu nhân mới đầu tức giận, nhưng cũng đã cố kìm xuống, chỉ nói lạnh lùng: “Đang ăn bữa cơm ngon lành cũng nôn ọe được, đúng là con chỉ được thế này thôi hả?”
Lương Nặc không nôn ra ngoài, cảm thấy dạ dày hơi khó chịu chút.
Lau lau miệng, cô phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cô chằm chằm, đặc biệt là Hứa Thư Á, cô ta nói với thái độ chẳng vui vẻ gì: “Ồ, Nặc Nặc, chắc là cháu không phải cố ý thấy buồn nôn với Bác Sinh chứ? Anh cả cũng đã chủ động đồng ý làm trợ lý cho Bác Sinh cơ mà.”
Lương Bác Văn liếc nhìn Lương Nặc, nheo mày nói: “Thôi được rồi, ba cũng không oán trách gì mà!”
Lương Nặc bĩu môi: “Sao cháu lại dám thấy buồn nôn với chú Hai chứ, dù gì thì cuối năm cháu còn muốn chú Hai chia tiền cho cháu chứ, có điều lần sau, thím Hai, thím đừng có sịt nước hoa mùi đậm như thế nữa, hức!”
“Cô....”
“Ăn cơm thì ăn cơm đi, sao mà lắm lời thế?” Lương Bác Sinh tâm trạng đang tốt, ông ta kéo tay Hứa Thư Á, ra hiệu thôi đừng có cãi nhau nữa: “Cả nhà bị cô làm cho mất vui rồi đấy!”
Sau bữa cơm, Lương phu nhân bảo Lương Bác Văn lên tầng hai xem xem phòng dọn dẹp thế đã hài lòng chưa?
Lương Bác Văn đi lên lầu, đang đi được hai bước thì đột nhiên bị Lương Bác Sinh gọi lại: “Anh cả đợi chút, em có lời muốn nói cùng anh.”
“Được, vậy chú cũng lên đi, vừa đi vừa nói.” Lương Bác Văn gật đầu, nhìn căn phòng ở tầng hai nói: “Hai anh em chúng ta đúng nói cần phải ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau.”
Hai người từng bước từng bước tiến lên lầu, tiếng bước chân của dày da chạm vào nền gạch đá vang lên lanh lảnh.
Hứa Thư Á nhìn trộm Lương Nặc và Lương phu nhân đang thu dọn bát đũa, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, từ từ tiến lên phía tầng hai, đi theo hai người đàn ông với khoảng cách không gần không xa.
.........
“Nếu Vân nhi cũng ở đây thì tốt rồi.” Lương phu nhân và Lương Nặc ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, Lương phu nhân thở dài nói: “Cả nhà chỉ thiếu có mỗi mình nó!”