Lương Nặc ôm lấy cánh tay Lương phu nhân, gục đầu vào vai bà cười nói: “Chị con nói là rất nhanh nữa thôi là có thể buộc Châu Thụy phải rời khỏi Châu gia, tới lúc đó cả chị ấy có thể khôi phục thân phận Lương Vân, cả nhà ta lại có thể đoàn viên.”
“Đứa con gái đáng thương của....”
“Aaaa!”
Đột nhiên trong giây phút đó, cửa cầu thang ở tầng hai truyền tới tiếng kêu thét lên của người đàn ông, Lương Nặc và Lương Vân cùng quay đầu ra nhìn, liền nhìn thấy Lương Bác Sinh đang lăn xuống từ cửa cầu thang tầng hai.
Sau cùng thì lăn xuống đoạn giữa cầu thang, trên đầu toàn là máu, lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn ở cửa cầu thang thì Hứa Thư Á đang đứng đó, sắc mặt đờ đẫn ra, hai tay vẫn đang lơ lửng trước mặt chưa kịp thu về.
“Thư Á! Sao cô có thể đẩy Bác Sinh?” Lương phu nhân vội vàng tức giận đứng lên, chỉ trích: “Chú ấy là chồng cô, hôm nay lại là ngày Bác Văn vừa mới trở về, cô muốn cái nhà này thấy máu mới được à?”
Hứa Thư Á hốt hoảng vụng về, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không phải em, không phải em...là vừa rồi chân em không cẩn thận bị trượt lên mới phản xạ đưa ta ra như thế...em không muốn đẩy anh ấy!”
Sau khi giải thích xong, cô ta nhìn thấy Lương Bác Sinh nửa sống nửa chết, mặt trắng bệch ra.
“Chồng ơi! Anh tỉnh lại đi, anh đừng có dọa em, chồng ơi...anh ơi....”
“Mẹ..mẹ nhanh gọi xe cấp cứu.”
“Được!” Lương phu nhân vội vàng gọi xe cấp cứu, nhìn Lương Bác Sinh lại từ từ mở mắt ra, chỉ là trên trán vết thương hơi nặng, không hề ảnh hưởng tới tính mạng, lại lạnh lùng nói: “Xem ra con người đúng là vẫn phải tự biết lấy mình, cứ muốn cướp đi thứ của người khác thì báo ứng sẽ đến rất nhanh!”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lương Bác Văn lúc này mới từ trong phòng chạy ra, trên người mặc chiếc áo choàng vừa tắm xong, trên tóc vẫn còn rớt nước xuống.
“Chú Hai bị ngã xuống từ tầng hai.” Lương Nặc đang cầm bông gạc giúp Lương Bắc Sinh cầm máu, nói: “Nhưng chắc là không nguy hiểm tới tính mạng đâu ạ!”
“Sao mà đang bình thương tự dưng lại ngã thế?”
Hứa Thư Á phản xạ theo điều kiện, lớn tiếng thanh minh: “Thực sự không phải em, em cũng không biết thế nào, sau lưng như có người đẩy em, dưới chân cũng như có người trói lấy....đây là chồng em, sao em có thể đẩy anh ấy chứ!”
Sắc mặt Lương Bác Văn hơi trùng xuống: “Thư Á! Cô lên lầu từ lúc nào thế? Khi tôi và Bác Sinh đi lên làm gì nhìn thấy cô, lại nói, trên lâu chỉ còn lại có mỗi mình tôi, co nói vậy có nghĩa là tôi đẩy cô à?”
“Cái này...” Hưa Thư Á mím chặt môi không nói được lời nào.
Lúc đó đúng là cô ta đi theo trộm hai người lên lầu, nhưng sau đó chỉ nghe thấy Lương Bác Văn nói về những chuyện lúc còn nhỏ nên chẳng có tâm trạng, hứng thú gì nghe nên lập tức tìm một chỗ ngồi nghịch điện thoại.
Ai biết được một lúc sau liền nhìn thấy Lương Bác Sinh cười tươi rói đi ra từ phòng.
Cô ta đang định chạy theo hỏi đã xảy ra chuyện gì thì kết quả chân như díu lại, đến nỗi phía sau rốt cuộc có người đẩy cô ta không khi đó cô ta bị dọa cho sợ hãi, tim cô ta như sắp nhảy lên đến tận cổ họng, nghĩ lại cảm giác lúc đó, cảm giác như có người phía sau, cũng có lúc lại như không có.
“Ba, nói như vậy có nghĩa là ba cũng không nhìn thấy rốt cuộc thím Hai có đẩy chú Hai hay không?”
“Sau khi Bác Sinh đi ra ba liền đi tắm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ba cũng không biết!”
Lương phu nhân nhìn chằm chằm cô ta, nói giọng đanh thép: “Tôi nhìn thì tin chắc là cô đẩy chú ấy, cô mới có hai mươi mấy tuổi đầu, Bác Sinh đã bốn mươi rồi, chắc chắn là cô muốn chú ấy chết sớm đi sau đó cô chiếm toàn bộ tài sản đúng không?”
“Không phải em!” Hứa Thư Á hốt hoảng lắc đầu: “Em yêu Bác Sinh....”
“Báo cảnh sát!” Lương phu nhân lại nói: “Tất cả giao cho cảnh sát điều tra, có phải là muốn hại chết Bác Sinh không, tất cả sẽ được làm rõ.”
“Mẹ, trước mắt để cứu chú Hai đã, việc khác sau này nói.” Lương Nặc nhìn Hứa Thư Á sợ hãi sắp khóc cả đi nói: “Thím Hai, thím cũng đừng khóc nữa.”
Lương Bác Văn từ tầng hai đi xuống giúp Lương Nặc cầm máu cho Lương Bác Sinh.
“Các người cãi nhau cái gì, Bác Sinh mà có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ không tha cho một kẻ nào có liên quan!”
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, đưa Lương Bác Sinh đi, cả đoàn người đều đi theo tới bệnh viện, hi vọng Lương Bác Sinh sớm bình an, cũng có thể là do mệt quá, khi xuống xe, trước mắt Lương Nặc toàn là một màu đen, thiếu chút nữa thì gã ngục xuống.
“Tiểu Nặc!”
Lương Bác Văn kịp thời ôm đỡ lấy cô.
“Con không sao, có thể do gần đây chạy khắp nơi mệt quá.”
Lương Bác Văn nhìn khuôn mặt tái mét của cô, thương xót nói: “Lát nữa con cũng kiểm tra đi, thời gian gần đây con theo ba chạy khắp nới, đúng là mệt quá rồi.”
“Con không sao!”
“Nghe lời ba.”
Không từ chối được, Lương Nặc cũng không nói thêm gì nữa.
Khi Bắc Minh Dục tới Lương gia liền nghe thấy thím Lưu nói rằng Lương Bác Sinh ngã cầu thang, bây giờ đang đưa đi viện cấp cứu, ánh mắt người đàn ông đột nhiên ánh lên sự hoài nghi.
Sau đó, anh cùng với thư ký Tôn đi tới bệnh viện.
Lương Nặc và Lương Bác Văn đều đang làm kiểm tra, Lương Nặc xong trước liền ra ngoài đợi.
Trong viện người đến người đi, cho dù đã bật điều hòa nhưng không khí vẫn rất ngột ngạt khó chịu.
Cô vừa mới đi ra cửa cho thoáng gió, xe của Bắc Minh Dục liền đỗ ở cạnh đường, cửa xe được mở ra, để lộ đôi bàn chân dài.
Lương Nặc liền chạy lại gần, ôm lấy cánh tay anh: “Thiếu gia, anh không giận em nữa rồi à?”
Sắc mặt Bắc Minh Dục vẫn tối sầm, gỡ tay cô ra khỏi tay mình, lạnh lùng nói: “Em tưởng anh đến tìm em đấy à?”
“Hức....lẽ nào không phải?”
Lương Nặc khẽ cười.
“Đương nhiên không phải! Tự mình nghĩ nhiều quá đấy!” Bắc Minh Dục không khách khí nhạo báng cô, sau đó sải bước đi vào bên trong bệnh viện, Lương Nặc gãi đầu gãi tai, hướng về thư ký Tôn cầu cứu: “Thiếu gia tới bệnh viện làm gì vậy? Anh ấy bệnh rồi à?”
Thư ký Tôn trộm nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình.
“Không phải, thiếu gia đi qua Lương gia, nghe nói....xảy ra chuyện rồi nên mới đến.”
Lương Nặc cười cười nói: “Tôi biết mà, anh ấy chắc chắc là tới tìm tôi, gần đây tôi gọi điện thế nào anh ấy cũng không thèm để ý tới tôi, cảm ơn anh thư ký Tôn, tôi đi tìm anh ấy.”
Lương Nặc nhanh chân chạy theo, cứ bám lấy tay anh không chịu bỏ ra.
“Bỏ tay ra.”
Tiếng nói trầm trầm vang lên trên đầu cô.
“Không bỏ, bỏ ra anh lai chẳng quan tâm tới em nữa à!”
“Sao anh lại phải quan tâm tới em chứ? Trong mắt em giờ chỉ có ba em thôi, quan tâm tới anh làm cái gì?”
“Ai nói thế, ba em là người thân, còn anh...anh là người yêu, cái này không giống nhau, hơn nữa em và ba em đã mười năm không gặp, bây giờ em và ba ngày nào cũng gặp mặt nhau rồi.”
“Nói như thế có phải anh cũng nên vào tù ngối lấy mười năm không?”
“Em làm gì có ý đó, ý em là...hức, em cũng không biết nói thế nào.” Lương Nặc cáu kỉnh đập vào tay anh không muốn giải thích nữa, cô nhướn người lên để mặt cô gần mặt anh hơn, một tay nắm lấy cằm anh: “Anh gần đây đều chẳng thèm quan tâm tới em, em cũng lo lắm anh tưởng à!”
“Anh thấy em nhìn có vẻ vẫn tốt lắm mà!”
Cười tươi thế kia cơ mà!
Lương Nặc chu mỏ ra làm nũng, sau đó nói: “Đúng rồi, bánh quy anh đã ăn chưa? Em đã dành mấy ngày để học đấy, trên mạng nói có thể để chồng ăn món ăn vặt do tự tay mình làm thì đó là một việc vô cùng hạnh phúc.”
Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên lại sầm lại: “Em vẫn còn mặt mũi nhắc tới bánh à? Em cố ý chơi anh đúng không?”
Lương Nặc tưởng anh sẽ dạy cô một bài học, cô rụt cổ lại, hỏi lí nhí: “Sao vậy anh?”