1001 Đêm Tân Hôn

Chương 292: Là con của con



Lý Dung giơ gậy đập vào lưng Bách Tố Mẫn, bà ta vốn dĩ sức khỏe cũng không khỏe mạnh lắm nên liền ngã ra đất.

“Mẹ!”

Kỷ Sênh vội đi bằng hai đầu gối lại đỡ Bách Tố Mẫn.

“Đi ra!” Bách Tố Mẫn dùng lực đẩy cô ra, cười lạnh lùng: “Nếu không phải mày thì làm gì có những việc như thế này? Ngày xưa đáng lẽ tao không nên đẻ ra đứa con gái như mày.”

Quỳ đã hơn hai tiếng, Lý Dung dường như đã nguôi nguôi giận nên để cho Bách Tố Mẫn đứng lên.

“Người đàn ông đó là ai?” Lý Dung hỏi.

Kỷ Sênh lắc đầu không trả lời.

Lý Dung cười hết sức lạnh lùng: “Xem ra mày can tâm tình nguyện để bảo vệ cho nó!”

Quỳ tất cả mười tiếng đồng hồ, từ sáng tới chiều tối Kỷ Sênh đã được thể nghiệm cái cảm giác cơ thể nhũn ra không còn sức lực gì nhưng trước sau cô vẫn duy trì trạng thái quỳ thẳng lưng.

Là lỗi của cô.

Cô không có tư cách để cầu xin.

Cuối cùng, hai tiếng đồng hồ sau đó, cô khó chịu tới mức thấy khó thở, tuyệt vọng, sợ hãi, lo lắng, tất cả những suy nghĩ tiêu cực nhất cứ ào ào tràn về trong đầu cô.

Trước mắt cô là một màu tối đen như mực, cô ngã gục xuống đất.

“Kỷ Sênh!”

Vào giây phút cô ngã lăn ra đó, từ phía không xa vang lên giọng nói của một người đàn ông quen thuộc, Lý Tranh Diễn đã tới từ sớm nhưng muốn nhìn xem cô sẽ chịu đựng tới mức độ nào, chỉ là....

Anh ta đã đánh giá thấp cô rồi!

Trong sự sợ hãi Kỷ Sênh nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt của Lý Tranh Diễn, cô cố muốn đẩy anh ta ra nhưng hai tay như bị hút hết sức lực, đôi môi cô mấp máy không thể nói được ra thành tiếng.

Lý Tranh Diễn bế Kỷ Sênh lên nhanh chóng đưa cô ra chạy ra ngoài.

Lý Dung từ trong phòng đi ra, giọng đanh thép: “Đứng lại! mày muốn đưa nó đi đâu?cái loại con gái này cứ phải cho quỳ như thế - chịu hình phạt thích đáng thì mới biết thế nào là trời cao đất dày!”

Bước chân Lý Tranh Diễn đột nhiên dừng lại.

“Là của con!”

“Cái...cái gì?” Lý Dung đột nhiên trợn trừng mắt lên, như không tin vào tai mình nói: “Mày...mày nói lại lần nữa xem nào? Cái gì là...là của mày?”

“Thì chính là điều bố nghĩ!” ánh mắt Lý Tranh Diễn sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Sênh: “Đó là con con, là cháu của bố.”

“Không thể nào! Quan hệ giữa hai đứa luôn rất lạnh nhạt! Sao lại có thể là con của mày được?”

Anh trai và em gái.....

Đầu Lý Dung như sắp nổ tung ra, như thế này thì làm thế nào ông ta có thể chấp nhận được!

Bách Tố Mẫn cũng không ngừng lắc đầu: “Tranh Diễn, con không được nói linh tinh, đứa trẻ của Kỷ Sênh...không phải là của con, nhất định không phải là....”

Lý Tranh Diễn nhìn chằm chằm Bách Tố Mẫn, mở miệng lạnh lùng: “Đây đều là nhờ bà cả đấy!”

“Chuyện giữa hai đứa thì có liên quan gì tới ta?” Bách Tố Mẫn vội vàng lắc đầu thanh minh cho bản thân.

Lý Tranh Diễn chỉ cười mà không nói gì.

“Đồ khốn nạn, mau bỏ nó xuống cho tao, mày lập tức tìm ai đó kết hôn đi, sau này không được gặp lại đứa con gái này nữa, ngày mai tao cũng sẽ tìm cho Kỷ Sênh một vị hôn phu, đứa trẻ cũng sẽ nói rằng đó là kết quả của sự bồng bột thời còn trẻ.”

Lý Tranh Diễn quay người bước đi, chậm rãi nhưng chắc chắn, anh đi như thể không còn nghe thấy gì nữa.

“Đứng lại!” Lý Dung với sắc mặt đanh lại, lờ mờ cảm thấy bản thân mình không kiểm soát được đứa con trai nữa rồi, nhưng vẫn không chịu buông tha mà đuổi theo: “Tranh Diễn, đừng bị một đứa con gái lấy mất tất cả!”

“Tránh ra!”

Lý Dung đứng chặn trước mặt anh và nói: “Lý Tranh Diễn, đừng quên mày mang họ gì!”

“Nếu có thể, con chỉ hi vọng chưa từng mang họ Lý!”

Lý Tranh Diễn nói xong câu đó liền bước thẳng vượt qua người Lý Dung, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi được vài bước thì liền nghe thấy tiếng kêu của Bách Tố Mẫn: “Anh Dung, anh Dung! Mau gọi xe cấp cứu, mau lên, Lý lão gia ngất xỉu rồi....”

Bước chân Lý Tranh Diễn có chậm lại nhưng không hề ngừng bước.

...............

Máy điện thoại của Kỷ Sênh đã tắt máy, không có bất kì tin tức gì của cô bạn.

Lương Nặc với tình trạng sức khỏe cũng không được tốt lắm, chẳng biết làm gì mà chỉ biết ngồi một chỗ lo lắng, cô vừa bảo Bắc Minh Dục cho người đi tìm hiểu tin tức của Kỷ Sênh vừa ngồi đó cầu cho Kỷ Sênh không gặp phải chuyện gì.

Buổi tối, cuối cùng Liễu Tiêu Hàn cũng tới và mang theo tin tức về Kỷ Sênh.

“Người trong nhà Kỷ Sênh đúng là không phải cái đồ tốt đẹp gì!” Liễu Tiêu Hàn tức giận nghiến răng nói: “Bạn tớ nói nhìn thấy Kỷ Sênh ở bệnh viện số một Hải Thành, tớ chạy tới thăm thì lại bị người nhà cậu ấy chặn lại không cho vào, lại còn nói Kỷ Sênh sống chết thế nào không cần tớ quan tâm....”

“Cậu ấy ở bệnh viện? Có nghiêm trọng không?”

Lương Nặc lo lắng hỏi.

“Cậu đừng kích động, nghe y tá nói thì là do quỳ lâu quá lại thiếu nước, không có gì là quá nghiêm trọng cả, nếu không thì tớ đã không đi thế này rồi.”

“Vậy thì tốt....” nghe nói vậy Lương Nặc thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Chuyện đứa bé, rốt cuộc có phải là thật không?”

“Tớ cũng không rõ lắm.” Liễu Tiêu Hàn thở dài: “Hai năm trước Kỷ Sênh mới mười tám tuổi, rốt cuộc là ai mà cậu ấy lại như kẻ mất trí thế...nếu để tớ biết tớ nhất định sẽ không tha cho hắn.”

Ý nghĩ đầu tiên của Lương Nặc đó chính là Lý Tranh Diễn.

Nhưng nghĩ tới việc Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh mới đầu cũng chỉ là những người xa lạ, sau đó thì lại là quan hệ anh em, mà lại có phần lạnh nhạt, cho nên chắc không phải anh ta.

Hai người hẹn nhau ngày hôm sau đi thăm Kỷ Sênh, lời vừa nói dứt thì Bắc Minh Dục đi vào.

Trên tay còn đang cầm cạp lồng đồ ăn.

“Sao cô lại tới đây rồi?”

Bắc Minh Dục nheo mày nói.

Liễu Tiêu Hàn cười chế nhạo, hai tay ôm lấy Lương Nặc: “Bệnh viện có phải nhà anh mở đâu, dựa vào cái gì mà tôi không được tới?”

“Thư ký Tôn!” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, khẽ quay đầu nói với người ở ngoài cửa: “Mời Liễu tiểu thư ra ngoài, sau này còn tới, đưa thẳng đi không cho vào.”

“Ố ồ! Tôi cảnh cáo anh nhé, tôi biết taekwondo đấy....”

Thư ký Tôn đã ra hiệu cho vệ sĩ vào lôi cô ra.

Lương Nặc lúng túng nói: “Thư ký Tôn, đợt một lát....thiếu gia, Tiêu Hàn làm gì đến thường xuyên như anh nói đâu, Kỷ Sênh gặp chuyện nên hội em mới gặp nhau bàn một chút.”

“Việc của Kỷ Sênh anh cũng biết, hỏi anh là được rồi!” nói xong, anh đưa tay ra hiệu: “Lôi đi.”

“Thiếu....”

Lương Nặc đang định nói, Liễu Tiêu Hàn đột nhiên hét lên: “Bỏ tay ra, bỏ ra... Nặc Nặc, lần sau tớ đến thăm cậu, tớ đi trước đây.....đừng có đụng vào tôi, tôi tự biết đi!

Đồ nhỏ nhen, nguyền cho em bé sau ba tuổi mới biết gọi Ba.”

Bắc Minh Dục nghiến răng ra lệnh: “Bịt mồm cô ta lại!”

Lương Nặc đột nhiên thấy chuyện bé mà bị xé ra to, Liễu Tiêu Hàn chân bước đi nhưng vẫn cố quay đầu nói với lại: “Nặc Nặc, biết tin gì về Kỷ Sênh thì nhớ nhắn cho tớ một cái tin nhé!”

Lương Nặc: “............”

“Sau này cô ta hâm hâm lên mà đến thì em đừng có quan tâm làm gì.” Bắc Minh Dục mở cạp lồng đồ ăn ra, mùi thơm của thức ăn bay vào mũi Lương Nặc.

Bắc Minh Dục đổ đồ ăn đêm ra bát đưa cho cô.

“Thử xem mùi vị thế nào.”

“Thiếu gia, anh tốt thật đấy! em vừa mới nghĩ xem có nên đi ra ngoài ăn chút gì đó không, vì thấy hơi đói...”

“Hức!” Bắc Minh Dục ngạo mạn hức một tiếng, sau đó đột nhiên thở hơi thở nặng nề, nhìn chằm chằm vào bụng cô nói: “Bác sĩ nói, ba tháng đầu tiên và ba tháng sau cùng không được động vào em.”

Lương Nặc đỏ mặt, nhanh chóng kéo chăn lên: “Anh...anh đừng có vớ vẩn, không giống như trước kia đâu, có em bé thật rồi đấy!”

“Anh biết rồi!” Bắc Minh Dục kéo cà vạt trên cổ rộng ra, cảm thấy một khi em bé chào đời thì cuộc sống với thế giới chỉ có hai người sẽ không còn nữa, anh buồn bực nói: “Ba tháng đầu và ba tháng sau anh sẽ cố mà nhịn vậy!”

Lương Nặc nghe thấy vậy chỉ tủm tỉm cười, sau đó bón cho anh một chút đồ ăn.

Ánh mắt cô lấp lánh, tựa như vì sao trong đêm vậy.

“Thiếu gia, anh thích con trai hay con gái?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.