Mở cửa phòng bước vào trong, Lương Bác Văn cầm lấy một chiếc gối.
Bịt miệng cho cô nghẹt thở mà chết là cách tốt nhất lúc này.
Cũng sẽ không gây ra bất kì tiếng động nào.
Nhẹ nhàng đi đến trước tủ quần áo, Lương Bác Văn cười lạnh lùng, cái sừng mà ông ta bị cắm bao nhiêu năm – bắt đầu từ ngày hôm nay – nỗi nhục nhã đó sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của ông ta.
Một giây sau, ông ta kéo cánh cửa tủ quần áo ra nhưng phát hiện bên trong không có một ai cả.
Sợi dây được dùng để buộc tay chân cô lại đã bị cứa đứt, vứt lại trong tủ quần áo.
Ánh mắt ông ta đột nhiên xuất hiện sự ớn lạnh, lập tức đảo mắt nhìn bốn phía, phòng sách bị ông ta khóa lại từ phía ngoài, cô không thể tháo chạy được.
Cửa sổ bị mở toang, ông ta lập tức chạy nhanh tới gần cửa sổ.
ở đó được buộc một sợi dây dài, sử dụng rèm cửa cắt ra buộc lại.
Lương Bác Văn nghiến răng kèn kẹt phát ra thứ âm thanh nghe ghê tai, ông ta nhanh chóng đi ra bên ngoài, dường như nghĩ rằng Lương Nặc đã chạy thoát rồi và bây giờ đang muốn đi bắt cô lại.
Trên thực tế, Lương Nặc đang thu lu mình bên dưới gầm giường trong phòng nghỉ.
Ban nãy cô định bám vào đoạn dây cô tự cắt để tuồn xuống dưới từ chỗ cửa sổ nhưng cô nghĩ tới đứa bé trong bụng, nếu buộc sợ dây vào bụng thì sẽ làm hại đến đứa bé, nếu chẳng may bị tuột ngã xuống dưới đất thì chẳng khác nào lấy tính mạng đứa trẻ ra đùa.
Cô không dám đánh cược.
Thời gian qua đi trong yên lặng, mấy phút sau, Lương Nặc nhìn rõ đôi giày bóng lộn từ từ bước vào phòng – đó là giày của Lương Bác Văn.
Quả nhiên, ông ta đang thăm dò thử xem bản thân cô đã trốn thật hay chưa.
“Lẽ nào thực sự trốn rồi?”
Ông ta tự nói một mình, lập tức, ông ta gọi một cuộc điện thoại: “Đổng tiên sinh? Bên tôi gặp chút vấn đề nhỏ....”
Tiêng nói càng lúc càng xa dần nhỏ đi, cô nghe không rõ lắm, đại ý là nói cô ta đã biết quá nhiều việc và đã chạy trốn rồi, hi vọng phía Đổng tiên sinh giúp đỡ để nhanh chóng bắt cô trở lại.
Đổng tiên sinh?
Lương Nặc tự nghĩ có khi nào là Đổng Hàn Thanh?
Thế nhưng ông ta từng nói hai mươi năm trước đã phản bội người kia trong khi hai mươi năm trước Đổng Hàn Thanh chỉ mới mà một đứa trẻ, sao có thể nói đến phản bội cái gì?
Vậy...Đổng tiên sinh rốt cuộc là ai?
Chắc chắn rằng Lương Bác Văn sẽ không quay lại nữa, Lương Nặc mới chui ra, chạy qua cửa chính của phòng khách, cô quấn chặt mình lại cẩn thận sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài bắt xe rời đi.
“Tiểu thư đi đâu?”
“Đi....”
Lương Nặc theo phản xạ đang định nói đi tới ngự cảnh viên nhưng lúc này ngự cảnh viên đã không hoan nghênh cô rồi, lại nhìn lại những người khác, Lương Vân thì không thể liên lạc được,Kỷ Sênh thì không rõ tung tích, Liễu Tiêu Hàn....
Tại thời khắc này, cô chua xót phát hiện, cô tìm không nổi người thân, tìm không nổi bạn bè....
“Tới khách sạn XX.”
Lương Nặc trả cho tài xế 500 tệ nhờ anh ta giúp cô thuê một phòng khách sạn, tránh việc Lươn Bác Văn kiểm tra danh sách khách ra vào của khách sạn.
Nhưng ở lâu trong khách sạn cũng không phải là một cách hay.
Thực tế thì camera có ở mọi nơi, nhất định sẽ có lúc cô trốn cũng không trốn được.
Buổi tối Lương Nặc vừa tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ, cô đứng trước cửa sổ cạnh giường ngủ, nhìn ra thế giới phồn hoa ở ngoài kia, lúc này cô nhớ thời gian vui vẻ bên Bắc Minh Dục hơn bao giờ hết.
Kể cả là những ngày cuối của cuộc đời khi mình sắp phải đối diện với cái chết cô vừa mới trải qua mấy ngày trước cũng còn hơn so với cuộc sống chốn chui chốn lủi thế này.
Tinh tinh.
Đột nhiên, chuông cửa kêu lên.
Lương Nặc dường như phản xạ có điều kiện cô cầm lấy chiếc gạt tàn pha lê trên tay, cô run run cầm ra ngoài cửa hỏi: “Ai?”
“Phục vụ phòng, xin hỏi có muốn ăn đêm gì không ạ?”
“Không ăn.”
Lương Nặc thở phào nhẹ nhõm, cô ghé sát vào cửa nhìn qua chiếc gương cầu lồi bé tí gắn trên cửa, cô nhìn thấy đúng là phục vụ phòng mặc đồng phục, hai tay còn đang đẩy xe phục vụ.
Nhân viên phục vụ nghe thấy cô trả lời cộc lốc nhưng cũng có vẻ không để ý, tiếp tục đẩy xe bước đi.
Lương Nặc quan sát một lát, cô không phát hiện anh ta có điều gì bất thường.
Nghĩ tới đứa bé trong bụng, cô kéo cửa ra: “Đợi đã, tôi muốn một suất ăn đêm.”
“Vâng!”
Nhân viên phục vụ kéo xe đi lùi lại, khóe mắt hắn ta hiện rõ một nụ cười đắc ý.
Lương Nặc gọi một phần cháo, buổi tối ăn cháo sẽ dễ ngủ.
Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa bát cháo cho cô, đột nhiên tay hắn còn cầm một miếng dẻ, xông lên phía trước đẩy cô vào trong phòng, nhanh chóng đưa miếng dẻ lên bịt vào mũi và miệng cô.
Hai tay hắn cứng đơ khi cô cố giằng ra, rất nhanh, cô bèn mất đi cảm giác.
Ý nghĩ suy nhất trong đầu cô trước khi hôn mê là...sau này, nhất định không bao giờ tin vào người lạ.
...............
Ánh sáng chói lóa hắt vào mặt Lương Nặc.
Một bát nước lạnh được hất thẳng vào mặt cô, nước lạnh buốt làm rát da thịt, cô giật mình rùng mình sau đó mở to mắt nhìn chằm chằm.
“Lão...lão phu nhân?”
Người đang ngồi trước mặt cô lúc này không ngờ lại là Bắc Minh phu nhân.
“Không sai, vẫn còn nhận ra tôi à?” ánh mắt bà ta lạnh lùng sáng quắc: “Nói, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì là cho Minh Dục trao quyền kiểm soát tập đoàn cho người khác?”
Lương Nặc thầm nghĩ, xem ra lão phu nhân không hề biết về việc cô đã bị trúng độc như thế nào.
Nhưng nếu nói cho bà ta biết sự việc này thì bà ta sẽ được lí mà nói rằng bản thân cô đã hại Bắc Minh Dục, tuy thực tế là như thế nhưng cô vẫn muốn bảo vệ đứa con của mình.
“Phu nhân, tên nhân viên phục vụ hôm nay là người của phu nhân à?”
“Đừng có đánh trống lảng!” Bắc Minh phu nhân giáng cho cô một cái tát: “Tôi vừa mới nghĩ sẽ yên phận sống những ngày tháng yên bình của cuộc đời nhưng lại nghe được tin Minh DỤc trao quyền kiểm soát tập đoàn cho người khác! Nói! Có phải cô đã giở trò mê hoặc nó?”
Lý đạo trưởng cũng không biết đã đi tới từ khi nào, căn phòng với ánh sang lờ mờ xung quanh, Lương Nặc cảm thấy dường như ông ta mang tới điều gì đó chẳng lành.
“Phu nhân, bần đạo sớm đã tính được người phụ nữ này sẽ mang tới cho gia tộc Bắc Minh những tai họa với tổn thất vô cùng khó lường.”
“Vậy ý của Lý đạo trưởng là gì?”
“Diệt cỏ tận gốc.” Đồng tử mắt Lý đạo trưởng đảo như rang lạc, trên môi còn nở nụ cười đắc ý: “Tránh sau này phải lo lắng.”
“Không thể được!”
Lương Nặc đột nhiên nhìn chằm chằm Lý đạo trưởng, không biết tại sao, tên Lý đạo trưởng này luôn làm cho người khác có cảm giác không giống với vẻ nhút nhát khép nép như lần đầu mới gặp.
“Phu nhân, trong bụng con là đứa con của thiếu gia....thật ạ! Không tin phu nhân có thể tìm bác sĩ tới kiểm tra, lần này là thậ, chẳng phải phu nhân vẫn luôn mong chờ đứa cháu này à? phu nhân không thể giết con!”
Mắt Bắc Minh phu nhân sáng lên: “Không lừa ta đấy chứ?”
“Con không dám, phu nhân có thể tìm bác sĩ tới kiểm tra!”
Đồng tử mắt Lý đạo trưởng sầm xuống, ông ta nói: “Phu nhân, ngộ nhỡ cô ta muốn kéo dài thời gian đợi thiếu gia đến thì sao? Cô ta vẫn luôn là đứa giảo hoạt, không thể tin được.”
“Không được!” ánh mắt mong chờ của Bắc Minh phu nhân hướng về phía bụng Lương Nặc: “Tìm bác sĩ tới kiểm tra trước đã, ta đã mong đứa cháu này mười mấy năm nay rồi.....”
“Thế nhưng...”
“Đợi nó sinh cho ta một đứa cháu trai xong xử lí cô ta cũng chưa muộn.”
Lý đạo trưởng chất vấn: “Vậy ngộ nhỡ mấy tháng nữa kiểm tra ra đứa bé trong bụng cô ta là một bé gái thì sao?”
“Bé gái....” ánh mắt lão phu nhân lóe lên sự tính toán, bà ta cười lạnh lùng: “Vậy thì cũng đừng trách ta ra tay dã man, một ngày để cô lại trên thế giới này thì lại thêm một ngày gia tộc Bắc Minh ta gặp sóng gió.”
“Lão phu nhân nói đúng là chí phải.”
Hai mắt Lương Nặc mở căng ra: “Lão phu nhân, phu nhân từng nói không kể là bé trai hay bé gái bà đều thương như nhau à...”
“Đó là ta nói với Minh Dục chứ không phải nói với cô! Đợi ta bách niên quy lão, chẳng lẽ sản nghiệp của gia tộc Bắc Minh là trao vào tay một đứa con gái? Tới lúc nó được gả cho người chẳng phải giống như bây giờ - tập đoàn sẽ nằm trong tay người ngoài à?”
Lương Nặc: “......”
Hóa ra Bắc Minh phu nhân cũng không phải là người đã được khai sáng.