Khi Lương Nặc tỉnh lại, hai tay đang nắm chặt lại thành nắm đấm.
Nhìn vào môi trường xung quanh cảm thấy vô cùng xa lạ, hình ảnh tối qua bị cô kìm nén quyết cùng cũng không kìm thêm được nữa, cảnh tượng đó lại tràn ngập trong đầu cô.
“Bỏ tay ra!”
Bắc Minh Dục rót một cốc nước lọc đi tới, để trên mặt tủ cạnh đầu giường, sau đó cầm lấy tay cô, cố gắng kiên nhẫn mở từng ngón tay của bàn tay cô ra.
Lòng bàn tay cô bất ngờ nổi lên bốn đường mạch máu to đỏ ửng.
Bắc Minh Dục cầm lấy tay cô đặt lên môi hôn nhẹ nhàng, anh khẽ khàng xoa bàn tay ấy làm cho nó ấm lên, Lương Nặc đột nhiên giật mình, cô trợn mắt nhìn anh hốt hoảng.
“Bẩn rồi, đừng hôn!”
“Bẩn ở đâu? Em nói cho anh biết bẩn chỗ nào? Anh sẽ hôn cho sạch đi thì thôi.”
Cuối cùng Lương Nặc không kìm nén được nữa, cô khóc òa: “Máu, đều là máu....Diệp Thành Minh đến tìm em đòi mạng, là em đạp anh ta ngã xuống, là em đã hại chết anh ta....”
“Đó chỉ là mơ thôi.” Bắc Minh Dục vẫn cầm lấy tay cô đặt lên môi, sau đó lại ôm cô vào lòng: “Diệp Thành Minh sẽ mãi mãi không thể xuất hiện nữa.”
“Nhưng em thực sự đã giết anh ta.”
Cô muốn cố kìm nén không suy nghĩ tới nó nữa nhưng càng cố thì lại càng không khống chế được.
Vừa mới nhắm mắt thì trước mặt cô đều là hình ảnh của Diệp Thành Minh với cái chết đau thương, tàn khốc.
“Không phải em giết!” Bắc Minh Dục đưa tay giữ gáy cô ghì vào người mình, hạ thấp giọng dỗ dành: “Khi đó tình hình nguy hiểm, nếu khi đó em không đa chân thì cả hai người sẽ đều phải chết.”
“Thế nhưng.....”
“Anh đã mời bác sĩ tâm lý rồi, để anh ấy xem cho em xem thế nào!” Bắc Minh Dục cắt ngang lời cô, ôm chặt lấy cô, với tay sang phía bên cạnh cầm lấy bộ đồ đã chuẩn bị sẵn để mặc cho Lương Nặc.
Cả người Lương Nặc đột nhiên trượt chuồn vào trong chăn: “Em không cần bác sĩ tâm lý, em không có bệnh!”
“Anh có nói em bị bệnh đâu!” Bắc Minh Dục nheo mày: “Chỉ là để bác sĩ giúp em hóa giải những áp lực tâm lý thôi.”
“Em buồn ngủ lắm, để em ngủ một lát được không? bữa sáng cũng đừng gọi em, cứ thế nhé!”
Cô kéo chăn chùm kín người từ đầu tới chân không để hở một chỗ nào, Bắc Minh Dục cúi đầu liếc nhìn bộ đồ đang cầm trên tay, vứt sang một bên rồi đi ra ngoài.
Suy cho cùng thì cô vẫn còn trẻ quá, mới có hai mươi tuổi.
...........
Cô ngủ liền một mạch tới chiều, Bắc Minh Dục thực sự không chịu được nữa rồi, chuẩn bị gọi cô dậy để ăn cơm, kết quả vừa đẩy cửa thì phát hiện cửa bị khóa lại từ phía bên trong rồi.
Tìm chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
Không khí trong phòng có phần ngột ngạt.
Lương Nặc vẫn nằm trên giường nhắm nghiền mắt, không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ, nhưng chiếc gối trên đầu giường rõ ràng là có dấu hiệu bị ướt một vài chỗ.
Bắc Minh Dục bảo người làm đem cơm lên phòng, đặt trên chiếc bàn trà trong phòng.
Anh vắt chân lên nhau ngồi cạnh giường: “Anh biết em vẫn chưa ngủ say, dậy ăn chút đồ đi.”
Lương Nặc từ từ mở mắt ra, hai mắt cô đỏ ngầu.
“Em không muốn ăn.”
“Thế em muốn làm gì? Muốn tự sát để anh phải chịu tang à? Hay là đi đến đồn cảnh sát nói rằng Diệp Thành Minh là do em hại chết, vì hắn muốn bắt cóc em hoặc là nói hắn và Trầm Duệ tranh giành lợi ích với nhau? ”
Lương Nặc nhất thời không biết nói gì.
“Thôi được rồi!” bàn tay anh đặt lên đầu cô, xoa xoa mái tóc rối bù của cô: “Đừng có suy nghĩ về những chuyện đó nữa, Diệp Thành Minh có tội bị trừng phạt như thế là đúng rồi, câu lạc bộ Giang Nam trước khi hắn ta tới thì làm ăn nghiêm túc, không hề có chuyện hút thuốc phiện.”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng cô cũng thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không thể rũ bỏ hết mà quên đi.
Bắc Minh Dục như sắp hết kiên nhẫn, lập tức bế phốc cô lên đưa ra ngồi ở ghế sô pha, một tay bê bát cơm một tay cầm thìa bón đồ ăn cho cô: “ngoan ngoãn mở miệng ra nào!”
Lương Nặc quay mặt sang một bên: “Thật sự không muốn....aaa”
Người đàn ông đưa thìa cơm dí vào miệng cô làm cô không nói thêm được nữa, Lương Nặc bất lực muốn nhổ ra, Bắc Minh Dục cứ từng thìa từng thìa đút vào miệng cô, cô chỉ có thể từ từ cố nuốt....
Ăn được non nửa bát cơm, cô đẩy tay anh ra thể hiện thực sự không muốn ăn thêm nữa.
Bắc Minh Dục cũng không miễn cưỡng thêm cô làm gì, ngồi đối diện trước mặt cô mười mấy phút.
Cả hai đều không ai nói gì, sự im lặng cứ thế tiếp tục diễn ra.
Một lúc lâu sau, Bắc Minh Dục đột nhiên bế ngang người cô vác lên vai, Lương Nặc giật mình ngạc nhiên chưa kịp phản kháng thì nghe thấy tiếng bốp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên.
“Anh....anh....”
“Anh làm sao?” Bắc Minh Dục vẫn kiên quyết đi ra phía ngoài không thèm để ý tới cô: “Cả ngày trốn trong phòng thì có ý nghĩa gì? Đưa em ra ngoài làm gì đó có ý nghĩa còn hơn.”
Căn hộ cao cấp mà thư ký Tôn chuẩn bị là một căn hộ hai tầng.
Từ cầu thang gỗ đi xuống, một bên thì là cảnh vườn, một bên thì là các thiết bị kỹ thuật cao cấp và một hàng máy tính.
Bắc Minh Dục đặt cô ngồi xuống hàng ghế đầu tiên quay lưng ra phía vườn, ấn người cô xuống không cho phép cô động đậy, sau đó cầm điều khiển lựa chọn một bộ phim, xong rồi anh ngồi xuống cạnh cô, một tay ôm lấy cô.
Lương Nặc ngồi dựa vào lòng anh không an phận: “Em không muốn xem phim.”
“Lại muốn ăn đòn à?”
Bắc Minh Dục khẽ cười, cúi đầu liếc mắt nhìn cô, một tay vẫn ôm chặt lấy người cô không cho cô cơ hội chạy thoát, cô đỏ mặt lên, lườm anh một cái, sau đó quay mặt sang một bên giận dỗi.
Màn hình lớn được thả xuống, đó là một bộ phim hài vô cùng nổi tiếng.
Những hành động gây cười hài hước khi được phát sóng đều được đánh giá rất cao.
Tiếng cười trong phim cứ rầm rộ lên thành từng đợt, tâm trạng Bắc Minh Dục dường như cũng không tới nỗi nào, thỉnh thoảng cũng phải bật cười, Lương Nặc dựa người vào lòng anh, có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang rung lên.
“Hay ra phết! Em thực sự không xem à?”
Lương Nặc ngẩng đầu nhìn lên màn hình, đúng lúc nam chính đang bị người ta đuổi đòi nợ, liền nhảy từ cửa sổ xuống, vừa nhảy xuống thì gặp phải thanh phơi quần áo đang chìa ra ngoài, kéo rách cả quần, khi chạm mặt đất thì nhăn mặt ôm lấy phần dưới cơ thể hoảng loạn chạy.
Lương Nặc đột nhiên khóc nức nở, gục đầu vào ngực anh không xem nữa.
“Nhiều máu...nhiều máu lắm, trên cơ thể người Diệp Thành Minh đều là máu....em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giết người cả, em còn muốn tích đức cho Quai Bảo....anh nói xem liệu phải chịu báo ứng không? báo ứng đổ xuống đầu Quai Bảo? Hu hu hu, đều là do em sai rồi....”
“Trút hết ra được là tốt rồi.” Bắc Minh Dục với ánh mắt thờ thẫn, vỗ nhẹ tay vào lưng cô: “Trên đời này làm gì có nhiều báo ứng như thế chứ? Nếu có thì cũng sẽ trút xuống đầu chúng ta này, nếu em thực sự lo lắng thì sau này làm nhiều việc tốt bù vào là được.”
“Thực sự có thể bù đắp không?” Lương Nặc ngẩng đầu nhìn anh đầy hi vọng nhưng nước mắt vẫn chảy ra.
Bắc Minh Dục đột nhiên khẽ bật cười, bàn tay anh luồn vào bên trong áo cô, tay anh vừa chạm vào da thịt cô Lương Nặc liền khóc thét lên: “Anh làm cái gì thế hả?
Bỏ tay ra...”
“anh thấy trước khi bù đắp cho anh ta thì anh nghĩ em nên bù đắp cho anh trước đã!”
Lương Nặc hốt hoảng, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lập tức đẩy Bắc Minh Dục ra, tay Bắc Minh Dục đột nhiên đặt lên trên chiếc điều khiển từ xa, không biết ấn vào phím gì mà màn hình đột nhiên chuyển kênh, thành cảnh không gian Ây Mỹ vào buổi đêm....
Cảnh tượng thơ mộng tràn ngập cả ra khu vườn xinh đẹp của căn hộ.
Sắc mặt Lương Nặc đột nhiên tái xanh đi khi nghe anh nói: “Anh...anh đúng là đồ không biết xấu hổ! Mau bỏ em ra!”
Bắc Minh Dục cười giống như một tên lưu manh, đỡ lấy cằm cô ấn người cô xuống ghế sô pha: “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc em chu đáo, em hãy để sự vui vẻ xóa tan hết mọi phiền não đi....”
Lương Nặc sợ quá vội vàng lùi về phía sau: “Em không có gì mà phiền não cả!”
Bắc Minh Dục vẫn không chịu buông tha, tiếp tục lấn tới.
“Bác sĩ nói, vận động thích hợp có lợi cho việc hồi phục....”