1001 Đêm Tân Hôn

Chương 373: Cứ nghĩ là chết chắc



Buổi chiều, mặt trời chói chang khác thường, không khí nặng nề, ngột ngạt.

Đổng Hách đứng trên ban công tầng hai của căn gác, từ xa nhìn chiếc xe của Bắc Minh Dục cách ông ta càng ngày càng gần, nụ cười đắc ý trên môi càng lúc càng rõ.

Bắc Minh Dục nhanh chân bước tới gần căn gác: “Laurel tôi đã đưa tới rồi, Lương Nặc đâu?”

“Ở ngoài thời tiết nóng nực, vào trong rồi nói.”

Đổng Hách giơ tay ra hiệu cho thủ hạ để bọn họ vào, thư ký Tôn đi sát phía sau Bắc Minh Dục, luôn ở trong thế phòng bị, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ở đây.

Trạng thái tinh thần của Laurel vô cùng kém, thư ký Tôn đẩy cô ta đi về phía trước, cô ta liền gào lên: “Không....đừng...cút đi, đừng có lại gần đây....”

Đổng Hách nhìn trạng thái tinh thần của Laurel là biết nhất định cô ta đã phải chịu đựng sự giày vò gì đó rất khủng khiếp.

Phòng khách tầng một, mấy tên thuộc hạ đang áp tải Lương Nặc, bắt cô quỳ xuống.

Lương Nặc lắc lắc đầu, không biết là hôn mê hay đã tỉnh.

“Cô ấy sao vậy?”

“Cậu đã làm gì với Laurel thì tôi làm cái đó với cô ta.” Đổng Hách thô lỗ chế nhạo: “Cậu tưởng tôi sẽ tin cậu – Bắc Minh Dục là kẻ quân tử à? Sẽ giữ đúng lời hứa?”

“Đổng tiên sinh cũng chẳng tốt hơn là bao!”

Đổng Hách đứng dựa người vào cửa, miệng cười nhưng ánh mắt đầy sự nham hiểm độc ác: “Xem ra chung ta kẻ năm lạng người nửa cân, trước đây không thể đánh gục cậu một lần, sau này cơ hội đúng là hiếm gặp.”

“Đổng tiên sinh có hứng thú nói với tôi chuyện Bắc Minh gia không, rốt cuộc chúng tôi đã làm gì khiến ông không vui mà ông lại ra tay diệt tận gốc thế này?”

Đổng Hách bình thản, lại cười: “Hải Thành có vị trí địa lý thuận lợi, lại là Hải cảng quan trọng, thuyền bè qua lại làm ăn giao dịch đông đúc, sầm uất, nếu tôi nói đơn thuần là thấy miếng bánh kem Hải Thành này béo bở, muốn đánh bại gia tộc thống trị Hải Thành cậu có tin không?”

“Tin một nửa!” Bắc Minh Dục nheo mày, nói với vẻ nghiêm túc: “Đổng Tồn Thụy là anh trai ruột của ông, nếu ông muốn tiến quân vào Hải Thành thì đã có ông ấy nâng đỡ, căn bản không cần tổn hao tâm sức để loại trừ Bắc Minh gia, lại còn ra tay thâm độc thế này!”

“Anh trai ruột? Ha ha....” Đổng Hách cười sảng khoái, nói: “Xem ra thông tin của cậu đúng là quá ít, lẽ nào cậu không biết hai mươi năm trước chính người anh trai tốt bụng của tôi liên minh với nhạc phụ của cậu là Lương Bác Văn để hãm hại tôi phải vào tù? Cậu tưởng ông ta sẽ đồng ý cho tôi tiến quân vào Hải Thành à?”

Bắc Minh Dục khẽ nhăn mày suy nghĩ, những sự việc này đúng là lần đầu anh nghe tới.

“Không cần hoài nghi, những gì tôi nói đều là sự thật, hai mươi năm trước tôi không ở Hải Thành mà ở Âu Thành, một tay xây dựng công ty về lĩnh vực công nghệ mới, khi đó anh trai tôi cũng chưa làm quan to như bây giờ, Lương Bác Văn thì chỉ là chân chạy lon ton bên cạnh tôi, đáng tiếc là, một kẻ thì chán ghét và từ bỏ tôi để đi con đường ngang ngõ tắt, còn một kẻ thì tham quyền hám lợi, vì vậy đã liên kết để tống tôi vào ngục.”

“Lương Bác Văn thì ông có thể ra tay trả thù, nhưng Đổng Tồn Thụy sao ông lại không thể bao dung chứ?”

Đổng Hách kéo kéo tay áo nói vẻ từ từ: “Ai nói tôi có thể bao dung ông ta? Mỗi ngày ông ta uống canxi tôi đã đều đổi thành loại thuốc độc có tác dụng từ từ, cũng may là có Laurel nó mê muội Hàn Thanh, không thì....việc đầu tiên tôi về Hải Thành là chơi cho ông ta chết trước!”

“Ông nói hai mươi năm trước ông ở Âu Thành, vậy ông và Thẩm gia ở Âu Thành có quan hệ như thế nào?”

“Thẩm gia?” Đổng Hách khẽ nhăn mặt lại, nói với ngữ khí hơi ngạc nhiên: “Cậu muốn nói tới gia tộc Thẩm gia lớn nhất Âu Thành sao? Tôi có thể có quan hệ gì chứ? Nếu thực sự có quan hệ gì thì tôi còn phải chạy tới thành phố bé tẹo này tranh miếng cơm với cậu à?”

Bắc Minh Dục hoàn toàn không thể nhìn thấu được những lời Đổng Hách nói đâu là thật đâu là giả, chủ yếu là do anh có được thông tin về con người này quá ít.

Những lời ông ta nói nghe thì có vẻ cũng hợp lý nhưng không thể không cẩn thận.

Ông ta nói ông ta vào tù hai mươi năm, nhưng Lý đạo trưởng tiếp cận Bắc Minh gia đã mấy năm rồi, căn bản không phải chuyện của thời gian gần đây, đặc biệt là câu lạc bộ Giang Nam, chắc là cũng do Đổng Hách đứng tên, nhưng lại kinh doanh ở Hải Thành bao nhiêu năm rồi....

Ư ư...

Lương Nặc đột nhiên ho lên hai tiếng, dường như đã tỉnh lại, đột nhiên thu hút sự chú ý của Bắc Minh Dục.

Những việc vừa rồi có thể sau này lại điều tra, bây giờ việc quan trọng chính là đổi người trước đã.

“Làm cho cô ta tỉnh hẳn đi.” Đổng Hách nói với thuộc hạ.

Bọn thuộc hạ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, chúng túm tóc Lương Nặc ra đằng sau giật mạnh, cô giật mình tỉnh lại, nhưng trong miệng vẫn bị nhét rẻ, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Bắc Minh Dục ra hiệu giục anh: hãy mau đi đi.

“Tôi đếm một hai ba chúng ta đồng thời thả người.” Bắc Minh Dục gằn giọng nói.

“Được!”

Đổng Hách lại tiến ra phía cửa vài bước nữa, Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào Lương Nặc, ba tiếng cất lên, đôi bên đồng thời thả người, tinh thần Laurel không được tốt lắm, nhưng nhìn thấy Đổng Hách thì chạy nhanh về phía ông ta.

“Ba, những kẻ này đều là kẻ xấu....ba mau giết chết bọn họ đi.”

“Con bé ngốc này, sớm đã bảo hãy ở bên cạnh ba nhưng đằng này nhất định phải tự bản thân ra tay, bây giờ thì biết thế nào là khổ chưa?” Đổng Hách vén tóc trên trán Laurel ra, hôn lên trán cô ta, nói: “Sau này không được phép dọa ba như vậy nữa.”

Thân thể Lương Nặc yếu ớt không còn chút sức lực nào, cô cố gắng lấy hết sức chạy tới bên cạnh Bắc Minh Dục nhưng lại bị ngã gục xuống đất.

“Lương Nặc!”

Bắc Minh Dục chạy lại bên cô và kéo cô vào lòng, đỡ lấy nửa thân người cô, giúp cô bỏ mảnh vải trong miệng ra rồi hỏi: “Em sao rồi? Bị thương ở đâu?”

Lương Nặc vạn phần hốt hoảng, đẩy anh ra ngoài như một kẻ thần kinh: “Mau đi, ở đây đã chôn thuốc nổ.”

Hai người vừa đứng lên thì liền nhìn thấy Đổng Hách đưa Laurel và thủ hạ nhanh chóng giải tán, đồng thời còn đóng cửa lại, trong tay ông ta còn cầm một chiếc điều khiển từ xa màu đen.

“Lần này thì xem mày chạy đi đâu?”

Ông ta đột nhiên dùng lực ấn mạnh vào nút màu vàng, ánh mắt ngập tràn sự đắc ý, vừa kéo tay Laurel ra ngoài vừa nói: “Ba báo thù giúp con rồi.”

“Vâng, tốt quá rồi!” Laurel nhảy cẫng lên vui mừng.

Vài giây sau, tiếng nổ như dự kiến đã không vang lên, sắc mặt Đổng Hách tối sầm lại: “Sao thế này?”

Ông ta lại ấn thêm mấy lần nữa, nhưng căn gác không hề có bất kì động tĩnh gì.

Đột nhiên, sắc mặt ông ta tái đi, lôi tay Laurel chạy về phía con đường nhỏ: “Nhanh chạy, ở đây không an toàn!”

“Sao lại không nổ? Ba, sao ở đây lại không an toàn, con không muốn đi, con muốn xem đám người xấu bọn chúng từng người từng người phải chết.”

“Nghe lời ba!”

“Con không!”

Đúng thời khắc đó, mấy chiếc xe cảnh sát liền chạy tới, trong chớp mắt đã bao vây vòng quanh Đổng Hách và các thuộc hạ của ông ta, Đổng Tồn Thụy từ từ bước ra từ trong xe.

“A Hách, đã bao nhiêu năm như thế, không ngờ chú vẫn ngựa theo đường cũ.”

“Tôi làm sai điều gì?” Đổng Hách không can tâm hét lên với Đổng Tồn Thụy: “Tôi chỉ là muốn có được nhiều hơn, dùng thủ đoạn dã man hơn, năm xưa chính anh đã hại tôi vào ngục? Nhưng tôi là em trai ruột của anh đấy, bây giờ chẳng lẽ anh lại muốn một lần nữa tống tôi vào tù?”

“Nếu ngồi tù có thể giúp chú thay đổi được tính ác thì kể cả có phải ngồi cả đời tôi cũng sẽ đưa chú đi.”

Đổng Hách nghiến chặt răng, nhìn số người đang bao vây xung quanh ông ta, lấy hết bình tĩnh lại để quyết chiến một trận sống mái: “Đừng có đắc ý, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!”

“Chú bỏ cuộc đi, chiếc máy bay trực thăng cách đây 500 mét của chú đã bị cảnh sát khống chế rồi, tài sản, bất động sản cũng với tài khoản các nhân của chú đều bị đóng băng hết rồi, chú chạy không thoát được đâu!”

Đổng Tồn Thụy khuyên bảo chân thành: “Đừng có sai lầm hết lần này tới làn khác nữa.”

Cót két.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.