1001 Đêm Tân Hôn

Chương 375: Em không muốn tư thế này



Sau khi giải quyết xong một đống việc, Bắc Minh Dục đã rửa oan được tội danh giết Lương Bác Văn.

Bỏ mặt nạ ra, anh lại trở về với khuôn mặt đẹp trai anh tú của Bắc Minh Dục trước kia.

Buổi công bố hôm đó, Lương Vân xuất hiện một lần, sau đó Lương Nặc không còn nhìn thấy Lương Vân thêm một lần nào nữa, kể cả là Bác Thụy, Lương Vân cũng buông hết mọi quyền hành, tất cả được giao cho một trợ lý mà cô ta vô cùng tin tưởng có được toàn quyền xử lý mọi việc của Bác Thụy.

Lương Nặc không hiểu, buổi tối về nhà hỏi Bắc Minh Dục.

Bắc Minh Dục nói: “Khuôn mặt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta vô cùng giống với người bạn gái trước kia đã chết của người đàn ông đó, vì vậy từ trước tới nay cô ấy chỉ luôn là người thay thế, và khi một kẻ thay thế tốt hơn xuất hiện thì cô ấy chẳng còn tác dụng gì nữa.”

“Sao lại như vậy?” Lương Nặc tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Trước đây Vũ Thần đối xử với chị em tốt như thế sao có thể chỉ là người thay thế được?”

“Anh ta tốt không chỉ với một mình Lương Vân, có cơ hội đưa em tới Hán Thành gặp mặt anh ta thì em sẽ biết ngay thôi.”

Bắc Minh Dục vừa nói vừa tấn công vào cơ thể cô.

Lương Nặc đánh đét cái vào tay anh: “Hảo Hảo vừa mới ngủ, anh đừng có lung tung.”

Bắc Minh Dục không nói gì, cúi đầu hôn vào cổ cô như cắn và kết quả là lại để lại một dấu vết màu đỏ: “Da em dường như lại mềm như xưa rồi!”

“Hức!” Lương Nặc đã một thời gian không gần gũi với Bắc Minh Dục, anh đột nhiên hôn cô làm cô run lên: “Không được....ngộ nhỡ làm Hảo Hảo tỉnh thì làm thế nào?”

“Đơn giản!”

Bắc Minh Dục xuống giường, mở cửa ra, hướng về phía phòng bảo mẫu họ Trần vừa mời về nói: “Vú Trần, đưa Hảo Hảo sang phòng của nó bên cạnh ngủ một đêm!”

“Vâng, tôi tới đây!”

Vú Trần bịt miệng cười lén.

Vú Trần vừa nghe đã hiểu ý anh là gì, bế Hảo Hảo đi nhưng không kìm được nói nhắc nhở:“Vợ chồng trẻ tình cảm thì tình cảm nhưng thiếu phu nhân cơ thể ốm yếu như thế, lại vừa với bệnh hồi phục, thiếu gia đừng có giày vò cô ấy quá mà khổ ra.”

Lương Nặc xấu hổ, chùm chăn kín đầu.

Không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi.....

Bắc Minh Dục kéo chăn của Lương Nặc ra, trả lời vú Trần: “Cô ấy dẻo dai lắm, làm gì cũng không sao cả!”

“Ngậm miệng lạ!” Lương Nặc chui đầu ra khỏi chăn, giơ tay bịt miệng anh lại: “Anh mà nói thêm câu nữa em sẽ sang ngủ với Hảo Hảo đấy!”

Vú Trần cười sự xấu hổ của Lương Nặc, bế Hảo Hảo sang phòng của Hảo Hảo.

Bắc Minh Dục chỉ tay ra cửa phòng, Lương Nặc ngoan ngoãn bỏ tay ra, bước xuống giường đóng cửa lại, vừa mới đóng cửa bước vào trong, còn cách giường khoảng một mét, Bắc Minh Dục liền nhảy bổ ra bế cô vứt lên giường.

“Ý em vừa nói có nghĩa là chỉ cần anh ngậm mồm lại thì đêm nay tùy ý anh thích làm gì thì làm à?”

Lương Nặc lườm anh: “Mau đứng lên, em làm gì có ý đó, đáng ghét!”

“Gần đây anh còn ăn không nhiều bằng em ý!”

“Anh...hức!”

Lời Lương Nặc còn chưa kịp nói hết liền bị Bắc Minh Dục chặn lại bằng môi, giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, hai người lập tức quấn lấy nhau. Cả một đêm, Lương Nặc cứ đang trong trạng thái mơ màng ngủ thì lại bị Bắc Minh Dục tấn công, làm cô không thể nào ngủ được.

Khi mà trời đã lờ mờ sáng Lương Nặc mới ngáp ngủ dài và chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy vùng eo rất khó chịu, cô cố mở mắt ra, liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đang cố nhét một cái gối xuống dưới lưng cô, chuẩn bị phát ra sức mạnh thần kì, làm cô sợ hết hồn.

“Không...không muốn...em không muốn tư thế này.....”

Bắc Minh Dục vừa nghe thấy liền dừng lại, ôm lấy cô ngồi dậy hai người đối mặt với nhau, nói rất nghiêm túc: “Ok, em thích tư thế nào? Nào! Anh chiều!”

Lương Nặc hậm hực lườm anh, tức tới nỗi giơ được cả chân lên đá vào ngực anh: “Anh muốn ngủ.”

Bắc Minh Dục đỡ lấy bàn chân mềm mại trắng ngần của cô, vuốt từ dưới lên trên: “Em tiếp tục việc ngủ của em, anh tiếp tục việc của anh.”

Lương Nặc tức phát khóc lên mà không ra được nước mắt.

Cả một đểm rồi....

Hôm sau, cô đã nói là đi thăm Kỷ Sênh, khi thức dậy hai chân mềm nhũn ra, khi rửa mặt nhìn thấy bản thân mình trong gương, tức tối thầm nghĩ chắc chắn Bắc Minh Dục uống nhầm thuốc rồi.

Kỷ Sênh nhìn thấy bộ dạng của Lương Nặc liền bịt miệng cười thích thú: “Ồ, Nặc Nặc, có phải cậu và Bắc Minh Dục tối qua cả đêm không ngủ không?”

“Hả?” Lương Nặc lập tức che hai mắt: “Có phải mắt tớ quầng thâm rõ lắm à?”

“Hức!” Kỷ Sênh nhìn cô chằm chằm: “Cậu xem người cậu mềm nhũn ra như miếng đậu phụ kìa, đêm qua chắc là bị quần cho chẳng vừa đúng không?”

Mặt Lương Nặc đỏ lên như quả ớt, nhanh chóng đem cạp lồng đồ ăn để lên mặt tủ đầu giường: “Cậu...cậu háo sắc, đồ ăn cho cậu để ở đây, tớ đi trước đây!”

Nói xong, Lương Nặc đi như chạy chốn khỏi căn phòng.

Kỷ Sênh ôm bụng cười, tới mức miệng như sắp kéo ra tận mang tai.

Khi Lý Tranh Diễn tới nhìn thấy bộ dạng của cô anh nheo mày: “Ý thức tự giác về việc bản thân em là con gái ở đâu rồi, xấu không thể xấu hơn nữa.”

Kỷ Sênh vênh mặt lên nhìn Lý Tranh Diễn: “Có bản lĩnh thì anh đừng coi em là con gái nữa.”

Lý Tranh Diễn vuốt vuốt mái tóc của cô như thể đang chảy lông cho mèo vậy: “Thôi nào, sinh Khả Khả xong ngực em chẳng to như quả bưởi rồi ấy, như thế mà không phải phụ nữ à?”

Kỷ Sênh tự nhiên cũng đỏ mặt, cô cúi đầu nói: “Anh đúng là không biết xấu hổ, cái này rõ như ban ngày ai chẳng thấy mà anh còn phải nói ra.”

“Vậy thì đêm nay anh có thể nói bậy một chút à?” Lý Tranh Diễn đúng là điển hình của loại người có voi đòi tiên.

Kỷ Sênh không còn biết nói gì với anh ta nữa, ngoan ngoãn lấy canh sườn mà Lương Nặc mang tới ra uống, ánh mắt liếc nhìn anh, hỏi tò mò: “Sức chiến đấu của anh và Bắc Minh Dục thì ai hơn?”

.................

Khi tin tức Đổng Hách ở trong ngục tự sát được truyền ra ngoài, Bắc Minh Dục không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Một thời lên voi, một thời xuống chó, sự ngông nghênh của ông ta không cho phép ông ta chết già ở trong ngục.

Đổng Hàn Thanh đi nhận thi thể, Bắc Minh Dục để đảm bảo chắc chắn thông tin, cũng đưa Lương Nặc đến nhà hỏa thiêu để xác nhận thi thể là của Đổng Hách, sau đó tận mắt nhìn ông ta bị thiêu.

“Ngày hôm đó, tôi nghe thấy chú Hai nói người hãm hại anh ở Âu Thành, anh có chuẩn bị đấu tới cùng với bọn họ không?” Đổng Hàn Thanh nhận tro cốt xong liền hỏi thêm một câu.

Lương Nặc cũng khá tò mò về câu trả lời này.

Bắc Minh Dục nắm lấy tay Lương Nặc: “Em muốn anh đi đấu tiếp không?”

Lương Nặc mím chặt môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Anh muốn nghe câu nói thật lòng.”

Nghe vậy, Lương Nặc từ từ lắc đầu: “Bây giờ điều em mong muốn nhất là cả nhà ta ba người được đoàn tụ bên nhau, không muốn tham gia vào bất kì tranh đấu nào nữa.”

Trong lòng cô nghĩ, Âu Thành là một nơi cô không biết gì về nó, lại là đại lãnh địa của Thẩm gia.

Có những lúc cũng đã nghĩ tới việc bọn họ đã hại cô và Bắc Minh Dục phải chia ly, bọn họ cũng liên tiếp hại chết hết người này tới người khắc, nhưng trong thâm tâm cô cũng không hề muốn Bắc Minh Dục mạo hiểm thêm nữa.

Cả một đời có một lần đấm đá chiến đấu với nhau thế là đủ rồi.

“Được!” Bắc Minh Dục khẽ cười: “Em nói gì thì là thế đó, ba người nhà chúng ta ở bên nhau – đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.”

Đổng Hàn Thanh nhìn Bắc Minh Dục nhắc nhở: “Anh đừng có nghĩ đơn giản quá, có một số người và một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của anh đấy!”

“Những cái đó thì không cần anh phải lo!”

Kể từ giờ phút này, Bắc Minh Dục và Đổng Hàn Thanh mỗi người đi một ngả.

Trước khi đi, Đổng Hàn Thanh nhìn Lương Nặc nói: “Phụ thân già rồi, chú Hai lại bất ngờ ra đi thế này, những điều này ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới ông ấy, cuối năm chúng tôi chuẩn bị di cư tới Pháp, có thể sau này sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

Bắc Minh Dục tán thưởng: “Chúc mừng, sau này chúng ta sẽ không phải bốn mắt nhìn nhau khó chịu nữa.”

Lương Nặc kéo tay áo Bắc Minh Dục, lườm anh một cái, lại nói: “Như vậy cũng tốt, Hải Thành dù gì cũng có nhiều việc đau lòng quá, đúng rồi, tôi hình như nghe Đổng Hách nói ông ta đã đổi thuốc can xi của cha anh thành thuốc độc đấy!”

Đổng Hàn Thanh dường như cúi đầu khẽ cười.

“Chính vì phát hiện ra chuyện này nên phụ thân mới quyết định di cư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.