1001 Đêm Tân Hôn

Chương 389: Nhận nuôi đứa bé này



Bế Tiểu Bắc tới bệnh viện, trong chốc lát hai người bỗng nhiên thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

“Bé trai đáng yêu quá, đây là con trai cô à?”

“Có thể chụp cùng bé kiểu ảnh được không? Đẹp trai quá! Bé tên là gì vậy?”

Y tá và những người qua đường không quen biết chạy lại, giơ tay vuốt ve má Tiểu Bắc, Lương Nặc phats hiện ra ánh mắt Tiểu Bắc cho thấy sự đáng ghét và không muốn chơi cùng nhưng chỉ là không nói ra.

“Xin lỗi, con trai tôi sợ người lạ.”

Nói xong Lương Nặc liền bế Tiểu Bắc đi tìm Bắc Minh Dục.

Trong thang máy, cô đặt Tiểu Bắc xuống, quỳ trước mặt nó nói: “Tiểu Bắc, sau này nhé, đứng trước những vật và người mà con thích hoặc không thích, con đều nên thể hiện tình cảm, thái độ hoặc suy nghĩ của riêng mình, thích thì con bảo thích, không thích con bảo không thích,ví dụ nhưng mấy chị y tá vừa rồi vuốt má con, con cảm thấy không thích thì đừng cho các chị ấy chạm vào, chỉ khi con thể hiện ra thì các chị ấy mới biết được ý con thế nào.”

“...............”

Lương Nặc dường như đã quen với sự yên lặng của cậu bé, cũng không mong rằng câu nói của cô sẽ được trả lời ngay.

Còn chưa đi tới cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng gầm lên bên trong của người đàn ông: “Anh nói đủ chưa hả? Tôi khi nào có khuynh hướng bạo lực? Tôi muốn xuất viện, bây giờ đi luôn....có bản lĩnh thì anh báo cảnh sát bắt tôi đi?”

Lương Nặc đẩy cửa chạy vào, trong phòng bệnh Bắc Minh Dục và bác sĩ đang đối đầu nhau.

Vị bác sĩ đỡ đôi kính trên mắt rồi nói: “Tiên sinh, anh bây giờ anh đang trong trạng thái không kiềm chế được hành vi của bản thân,nếu như ra ngoài thì sẽ nguy hiểm cho xã hội, nguy hiểm tới người khác, anh bắt buộc phải ở lại trong bệnh viện.”

Bắc Minh Dục nghiến chặt răng, dường như anh sắp phát điên lên.

Lương Nặc hắng giọng hai tiếng rồi vội vàng lớn tiếng: “Ai nói chồng tôi không kiềm chế được hành vi bản thân và có khuynh hướng bạo lực?”

“Cô chết ở đâu đấy hả? Gọi điện thì không nghe, cũng không tới bệnh viện?” Bắc Minh Dục vừa nhìn thấy Lương Nặc đã đem tất cả sự tức giận của một ngày cho nổ tung ra: “Có phải thấy tôi phát bệnh nên sợ tôi rồi không?”

“Làm gì có!” Lương Nặc cười cười, đẩy bác sĩ ra ngoài: “Bác sĩ, trước mắt anh ấy sẽ không xuất viện đâu, anh ra ngoài trước đi.....”

Kể cả anh có bị thần kinh Lương Nặc cũng không cho phép anh xuất viện bây giờ.

Bác sĩ lắc đầu, nhìn chằm chằm Bắc Minh Dục: “Không biết trời cao đất dày là gì, không bằng vợ anh còn thông tình đạt lý.”

Tiễn bác sĩ đi, hai chân dài của Bắc Minh Dục vắt lên đuối giường: “Nói, có chuyện gì giấu anh đúng không?”

“Làm gì giấu anh chuyện gì.”

“Anna đều nói nhỡ mồm rồi em còn muốn giấu anh à?”

Bắc Minh Dục nhìn cô không chớp mắt, như thể sắp phun ra lửa.

Lương Nặc gãi đầu gãi tai, tiến lại gần anh hơi cúi người xuống nhìn vào anh nói: “Anh....anh không được tức giận đâu đấy....em...em tạm thời nhận nuôi một bé trai, chưa thương lượng gì với anh cả!”

“Cái gì?” Bắc Minh Dục phản ứng dữ dội, đột nhiên ngồi phắt dậy: “Con của chúng ta chỉ cần cố gắng một chút là có thể sinh ra, lúc này em lại đi nhận nuôi? Bốn năm trước sao không nhận nuôi đi? Em định đùa anh đấy à?”

Lương Nặc cảm thấy bác sĩ nói đúng là không sai chút nào, anh thực sự rất không biết kiềm chế cảm xúc, nóng nảy quá mức.

“Anh đừng có nóng giận!” Lương Nặc đem toàn bộ sự việc kể hết cho Bắc Minh Dục nghe, lại đưa Tiểu Bắc tới trước mặt anh: “Anh xem này, thằng bé thực sự rất đáng yêu, hơn nữa em đã ký giấy bảo đảm ở đồn cảnh sát rồi, sau này sẽ không bỏ rơi đứa trẻ này đâu.”

Trừ khi tìm được bố mẹ thực sự của cậu bé.

Cậu bé cúi đầu xuống, Bắc Minh Dục chỉ có thể nhìn thấy trán nó, ánh mắt phức tạp nhìn Lương Nặc, cố nuốt cơn tức không phát ra ngoài.

“Ngẩng đầu lên chú em đáng yêu thế nào nào?”

Lương Nặc vừa nghe thấy liền chạy lại khuyên bảo: “Tiểu Bắc, ngẩng đầu lên cho chú xem được không nào? Chú ấy là chồng của cô, là người sống cùng với cô, cũng không phải là người xấu đâu.”

Bắc Minh Dục nghe mà chẳng thấy thoải mái chút nào.

Người phụ nữ này đã khi nào ngọt nhạt với anh như thế chưa?

Tiểu Bắc vẫn cúi gằm mặt không nói câu nào, Bắc Minh Dục cũng chẳng thèm nhìn nó nữa, giơ tay lên xua xua: “Thôi được rồi, em muốn nhận nuôi thì nuôi đi, dù sao thì cũng không phải là không nuôi nổi, chỉ có một điều kiện, bắt buộc em phải sinh thêm cho anh một đứa!”

Lương Nặc gật đầu: “Con của mình thì đương nhiên sẽ vẫn sinh rồi!”

Có điều trong thời gian ngắn sắp tới cô muốn chăm sóc tốt cho Bắc Minh Dục và Tiểu Bắc, chắc là sẽ không vội sinh con.

..................

Rất nhanh, Bắc Minh Dục cũng đã phát hiện ra sự bất bình thường của Tiểu Bắc.

Đó là cậu bé không hề giống với bất kì đứa trẻ nào anh từng gặp, những đứa trẻ con nhà người ta, ví dụ như Khả Khả nhà Lý Tranh Diễn, đúng là một cô công chúa được chiều quá thành ra hư, nghịch ngợm không ai bằng, cả ngày lúc nào cũng cười toe toét, nhìn thấy Bắc Minh Dục thì dẻo mỏ cháu chào chú các kiểu, đương nhiên, đa phần mỗi lần nó như thế đều là có mục đích cả.

Nhưng đứa trẻ này, yên lặng....đến nỗi làm cho người khác thấy thương, lại cả thấy sợ.

“Có phải đầu óc nó có vấn đề không?” Bắc Minh Dục quan sát suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Em muốn nhận nuôi đứa trẻ bốn năm tuổi anh không hề có ý kiến gì, có điều....có thể đổi một đứa bình thường chút được không?”

“Nói cái gì thế hả?” Lương Nặc đập tay vào người anh, nói: “Tiểu Bắc bình thường, có anh mới không bình thường ấy!”

“Anh không bình thường, anh mà bình thường thì bây giờ đã không ở trong bệnh viện thế này?” Bắc Minh Dục hậm hực liếc mắt nhìn Tiểu Bắc đang lẳng lặng một mình ở góc phòng, nói lạnh lùng: “Lại còn gạo là Tiểu Bắc? Ngộ nhớ sau này truyền ra ngoài, người ta lại nói con nuôi Bắc Minh Dục anh là một kẻ thần kinh, tới lúc đó mặt anh che kiểu gì?”

Lương Nặc đúng là không biết nói gì nữa.

“Em nhất định sẽ nuôi thằng bé, nếu như anh không muốn vậy thì em sẽ đưa Tiểu Bắc đi là được chứ gì, đợi sau này anh xuất viện rồi thì đi tìm em.” nói rồi Lương Nặc đang định đứng dậy rời đi.

Bắc Minh Dục kịp thời túm lấy tay cô kéo lại, hai cánh tay ôm lấy eo cô.

“Hơi tí là giận?”

“Anh mới thế ấy!” Lương Nặc tức giận đập tay vào vai anh: “Anh có từng nghĩ không hả, nếu con của chúng ta bị bán vào một gia đình không bình thường, có khi nào nó cũng giống với Tiểu Bắc bây giờ?”

Càng nói, Lương Nặc càng cảm thấy đau lòng.

Hai mắt không kìm được đỏ lên, sống mũi thì thấy cay cay.

“Đột nhiên em nhớ Hảo Hảo lắm.....không biết cả đời này còn có cơ hội để gặp lại Hảo Hảo không, tại sao nó phải trải qua bao nhiêu chuyện như thế, tại sao không để em chịu đựng thay con?”

Bắc Minh Dục cũng không trả lời được những câu hỏi của cô, chỉ có thể ôm cô vào lòng chặt hơn, cũng không nói tới chuyện nhận nuôi đứa bé khác bình thường một chút.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau một lúc, bàn tay Bắc Minh Dục bắt đầu chạy lung tung.

“Anh làm cái gì đấy hả?” Lương Nặc trợn trừng mắt tỏ ý anh mau bỏ tay ra.

“Em không biết anh đang làm gì à?”

Bắc Minh Dục mặt tỉnh bơ mặt kệ cô, bàn tay anh còn táo bạo hơn sờ vào người cô, đầu anh hơi cúi xuống, đôi mắt nhắm mơ màng đặt đôi môi anh lên môi cô, Lương Nặc sợ quá vội đẩy anh ra.

“Anh điên à? đây là bệnh viện, hơn nữa còn có Tiểu Bắc ở đây nữa!”

“Bệnh viện thì làm sao? Đây cũng làm gì có người nào đứng nhìn đâu?” Bắc Minh Dục thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, giữ lấy hông cô nhấc cô ném lên giường, anh nói với Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, nhìn đây này!”

Tiểu Bắc đương nhiên chẳng thèm quan tâm tới lời anh nói, tiếp tục chìm trong thế giới riêng của mình.

Bắc Minh Dục nhoe mắt nói giọng cợt nhả: “Tiểu Bắc, cô chú sắp hôn nhau này, cô cháu xấu hổ nữa này....nhớ là không được nhìn trộm nhé.....”

Lương Nặc: “.........”

Đúng là muốn để xem da mặt anh dày tới mức nào nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.