Đại thái thái chỉ yêu cầu bọn họ không được ra khỏi Thẩm viên, ngoài ra cho bọn họ hoàn toàn tự do.
Không biết Bắc Minh Dục đã nói gì với đại thái thái mà Lương Nặc có thể lại gần Tiểu Bắc, hơn nữa còn cho phép sau này người khác đều gọi cậu với cái tên ở nhà là Tiểu Bắc.
Nhưng tên trong giấy khai sinh....
Chí có thể là Thẩm Thần, họ không thể thay đổi.
Lương Nặc dậy sớm khi chưa tới sáu giờ, cô xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, trong lòng đầy mong đợi.
Bảy giờ 30 phút, người giúp việc dắt tay Tiểu Bắc xuống phòng ăn, Bắc Minh Dục, đại thái thái và nhị thái thái cũng lần lượt đi xuống.
Lương Nặc chạy tới trước mặt Tiểu Bắc, đem chiếc chìa khóa trả lại cho cậu, hai mắt nhòa đi vì nước mắt: “Tiểu Bắc, đây là chiếc chìa khóa mà....cô đã đồng ý sẽ trả lại cho con, bây giờ con cầm lấy nó được không?”
Tiểu Bắc vui mừng nhận lấy chiếc chìa khóa, mắt cậu bé chớp chớp, môi khẽ cười.
Con tim Lương Nặc đập thình thịch, khó mà bĩnh tĩnh lại được, cô kéo Tiểu Bắc vào lòng, ôm chặt như sợ cậu sẽ chạy mất, gọi tên cậu bé không ngừng: “Tiểu Bắc, Tiểu Bắc....cục cưng của cô, là do cô không tốt, là lỗi của cô, sau này cô sẽ luôn ở bên cạnh con, sẽ không bao giờ rời xa con có được không?”
Tiểu Bắc bị Lương Nặc ôm chặt, bàn tay nhỏ của cậu bé học bộ dạng của cô trước kia khi dỗ Bắc Minh Dục, khẽ đập vào lưng cô.
“Đừng...Đừng khóc!”
Phúc Bác cúi người ghé sát vào tai đại thái thái nói: “Tam thiếu gia nói không sai, tam thiếu phu nhân đúng là có sức ảnh hưởng tới tâm trạng của tiểu thiếu gia.”
Đại thái thái nheo nheo mắt: “Bảo đội bác sĩ trị liệu đợi lệnh, buổi chiều tôi muốn đích thân đi hỏi một chút tình hình.”
Nhị thái thái đột nhiên cũng sụt sịt: “Vừa mới sáng ra đã khóc khóc lóc lóc cho ai xem chứ? cũng may mà đại thiếu gia đang đi công tác đấy, nếu như đại thiếu gia về, tiểu thiếu gia gọi đại thiếu gia là ba, xem cô còn khóc thành ra thế nào?”
“Cô câm mồm lại cho tôi!” đại thái thái đột nhiên ném cho nhị thái thái một cái nhìn sắc như dao: “Nếu cô cũng muốn để cho nhị thiếu gia đi nước ngoài công tác 10 năm 8 năm không trở về thì nói nhanh đi!”
Nhìn thái thái đột nhiên cúi đầu bĩu môi: “Chị đừng có mà làm khó Tịch Nam, em không nói nữa là được chứ gì!”
Tất cả mọi người ngồi xuống.
Thẩm gia có lịch sử hàng trăm năm, tư duy phong kiến vẫn còn rất nặng nề, ngồi vào bàn ăn cũng có hàng tá các quy tắc, Bắc Minh Dục và Lương Nặc chỉ có thể ngồi ở mép bàn phía cuối cùng.
Lương Nặc đem món ăn mình đã chuẩn bị lên, đặt trước mặt Tiểu Bắc.
“Đây là món sườn sụn chua ngọt mà con thích ăn nhất này!”
Tiểu Bắc gật đầu, cầm đũa đang định gắp thức ăn, nhưng khi đũa sắp chạm vào miếng sườn thì Phúc Bác đột nhiên bê đi: “Món ăn này quá nhiều nước sốt gia vị, không thể để cho tiểu thiếu gia ăn được.”
Ánh mắt Tiểu Bắc vẫn hướng vào đĩa chua ngọt, Lương Nặc cũng vội vàng nói: “Tôi đã chỉ cho một ít chứ không hề nhiều.”
“Như thế cũng không được!” đại thái thái đập tay xuống bàn: “Cô muốn chăm sóc tiểu thiếu gia, vậy thì phải tuân thủ các quy tắc, lần sau món ăn kiểu này nhất định không được để trên bàn.”
Vừa nói xong, bà ta liền bảo Phúc Bác đem món ăn cô đã cất công vất vả nấu đổ vào thùng rác trước mặt tất cả mọi người.
Đầu Tiểu Bắc cúi xuống càng thấp hơn.
Lương Nặc tức giận nghiến chặt răng, khi ngồi xuống vẫn nhìn chằm chằm đại thái thái, Bắc Minh Dục đưa một bàn tay ra nắm chặt lấy tay cô, lại đặt tay xuống dưới bàn kéo thẳng bàn tay đang nắm thành nắm đấm của cô ra.
Ngón tay trỏ của anh vẽ vào lòng bàn tay cô một chữ: Đợi.
Sau bữa cơm, mọi người lại ai đi đường nấy.
Lương Nặc cố tình đi theo Tiểu Bắc, tuy cậu bé mới bốn tuổi, nhưng đại thái thái đã mời các chuyên gia, giáo sư của các lĩnh vực đến dậy cậu, từ thiên văn địa lý đến sinh vật khoa học, nhiều môn học đến nghe Lương Nặc cũng chưa từng nghe qua.
Thẩm viên có một căn biệt thự đặc biệt, bên trong toàn là sách.
Ngay từ sáng sớm Tiểu Bắc đã ở bên trong căn biệt thự đó, chỉ có thời gian ăn cơm là có thể được nghỉ ngơi.
Sự giáo dục hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không có một chút không gian nào để nghỉ ngơi.
Lương Nặc không được vào trong chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, dương mắt nhìn hết vị giáo sư này đến vị chuyên gia khác vào vào ra ra.
Sắc mặt đều tái xanh đi.
Chỉ có một vị giáo sư, Lương Nặc chú ý thấy khi đi ra trên miệng có khẽ nở một nụ cười.
.................
Mặt trời lặn ở dãy núi phía tây, Tiểu Bắc mới từ trong căn biệt thự đi ra, cả người nhìn rất mệt mỏi.
“Tiểu Bắc!” Lương Nặc nhìn cậu bé vẫy tay.
Tiểu Bắc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lương Nặc đứng dưới một gốc cây phía không xa, trên tay cầm chiếc điều khiển từ xa, dưới chân còn đặt một chiếc xe Betley dạng mô hình khá lớn.
“Cô....”
Cậu bé lại nở nụ cười, sau đó chạy nhanh tới chỗ Lương Nặc, nhưng một tên vệ sĩ ở phía sau đột nhiên giữ người cậu bé lại: “Tiểu thiếu gia, đợi một chút.”
Tiếp sau đó, một tên vệ sĩ đi tới bên cạnh Lương Nặc, cầm chiếc xe lên sau khi kiểm tra cẩn thận, chắc chắn rằng không có khả năng gây hại tên vệ sĩ kia mới bỏ Tiểu Bắc ra.
Nụ cười trên môi Tiểu Bắc bống tắt hẳn, vân vê ngón tay đi lại bên cạnh Lương Nặc.
Lương Nặc quỳ xuống, đưa chiếc điều khiển cho Tiểu Bắc: “Con muốn chơi không?”
Tiểu Bắc im lặng một giây, vừa nhận lấy chiếc điều khiển, tiếng gọi cung kính của người giúp việc truyền tới: “Đại thiếu gia!”
Tiểu Bắc đột nhiên đứng thẳng người, cầm chắc chiếc điều khiển trong tay.
Lương Nặc đơ người ra, cũng đứng lên, quay người lại nhìn về phía không xa, đó là một người đàn ông có diện mạo giống với Bắc Minh Dục tới sáu bảy phần, chỉ là đôi vai hơi lệch, hai mắt đảo quanh nhìn như một tên trộm.
“Anh ta chẳng phải....đi công tác à?” người giúp việc đứng bên cạnh giải thích: “Tuần sau tập đoàn sẽ họp hội nghị cổ đông, đại thiếu gia nhất định phải về kịp để tham gia, nhị thiếu gia chắc là cũng sẽ về.”
Một tay anh ta cho vào túi quần, đi tới trước mặt Lương Nặc và Tiểu Bắc, liếc mắt nhìn chiếc xe đồ chơi dưới đất, rồi giơ chân đá chiếc xe ra xa.
“Đại thái thái dạy con thế nào hả? Khi nào cho phép con chơi những thứ như thế này?”
Hắn ta nói rồi lại giơ chân lên định đạp Tiểu Bắc.
Lương Nặc hốt hoảng, lập tức kéo Tiểu Bắc lại sát phía mình, Thẩm Cách đá chân vào không trung, lúc này dường như mới ý thức được sự tồn tại của Lương Nặc.
Trên môi anh ta nở nụ cười lạnh lùng như thể mình là bá chủ thế giới: “Cô chính là người phụ nữ về cùng với tam thiếu gia? Sao hả, tôi dạy bảo con trai tôi còn cần cô nhúng tay vào à?”
“Nó không phải là con trai anh!” hai mắt Lương Nặc như sắp phun ra lửa.
“Không phải con trai tôi lẽ nào lại là con cô? Ồ....nếu cô theo tam thiếu gia thấy chán ngấy rồi, muốn đi theo tôi, vậy thì tôi cũng có thể miễn cưỡng nhận lấy cô, vậy thì cô sẽ là một người mẹ quang minh chính đại nhặt từ ngoài....”
Bốp!
Lương Nặc phẫn nộ giơ tay giáng cho hắn ta một cái tát.
Một bên má của Thẩm Cách bị đánh vẹo sang một bên.
Hắn thè lưỡi ra khẽ liếm môi, dường như còn có thể nếm được vị tanh của máu, anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, để lộ hàm răng trắng đều chằn chặn: “Cô dám đánh tôi!? Đồ rẻ tiền!”
Vừa dứt lời, hắn giơ tay lên định đánh vào mặt Lương Nặc nhưng Tiểu Bắc vội vàng chạy ra từ phía sau lưng cô, muốn đẩy Thẩm Cách ra, nhưng chưa kịp làm gì thì bị hắn đá cho một cú.
“Tiểu Bắc!”
Một cơn gió ùa tới, khi Lương Nặc cứ nghĩ bản thân mình sẽ phải hứng một cái bạt tai đau điếng thì một bàn tay to lớn túm lấy cổ tay Thẩm Cách.
Bắc Minh Dục đẩy Lương Nặc ra phía sau lưng mình, lạnh lùng không kém anh nói: “Anh muốn làm gì?”
“Cút ra!” Thẩm Cách lấy cái thế của anh cả ra, gằn giọng nói: “Hôm nay cái con này nhất định tôi phải đưa đi, biết điều thì tránh ra.”
Bắc Minh Dục liếc mắt ra hiệu cho Lương Nặc, Lương Nặc lập tức chạy ra đỡ Tiểu Bắc lên.
“Con có bị thương ở đâu không? Đau không?”
Cơ thể bé nhỏ của Tiểu Bắc đứng thẳng lên, lắc đầu vẻ rất chắc chắn, trong lòng Lương Nặc thấy chua xót, cô kéo cậu bé ôm chặt vào lòng, cứ muốn mãi như vậy không bỏ ra.
Lương Nặc nghiến chặt răng, cô cay đắng nói một câu: “Đại thiếu gia nói, bảo em bỏ anh đi theo anh ta.”