Phúc Bác vội vàng lắc đầu: “Tôi không phải có ý đó, mà là tối qua đại thiếu gia gọi điện về nói rằng cậu ấy phải cùng với cậu tăng ca, thế nên tôi cứ tưởng cậu không về.”
Đang nói thì Thẩm Cách từ cửa đi vào, bước chân loạng choạng, toàn thân như không có sức lực.
Vừa nhìn đã biết tối qua hắn ta lao lực quá sức.
“Đại thiếu gia?” Phúc Bác vội vàng nói: “Chẳng phải nói tối qua cậu và tam thiếu gia cùng nhau tăng ca à?”
“Cái tên đó tôi giao cho một đống công việc chưa giải quyết xong đã tự chạy mất hút rồi!” Thẩm Cách chỉ trích, trong lời nói còn tỏ rõ sự ghét bỏ: “Tôi đã quyết định, trừ hết lương tháng này của chú ý coi như trừng phạt.”
Bắc Minh Dục căn bản chẳng thèm để ý tới chút tiền đó nên cũng chẳng nói gì.
Phúc Bác nhìn cảnh nàu có thể lờ mờ cảm nhận được mọi chuyện không diễn ra theo đúng kế hoạch, tranh thù lén đi tới phòng của Thẩm Tịch Nam, hắn ta đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, đột nhiên ông ta nhìn mà toát mồ hôi lạnh.
.............
Thời gian cứ thế trôi đi.
Đại thái thái là người sau cùng ngủ dậy đi xuống lầu, bà ta nhìn những người ngồi trên bàn ăn, rồi nói với Phúc Bác giọng vẫn giống thường ngày: “Nhị thiếu gia tối qua chắc là cũng đã về, gọi nó xuống cùng ăn sáng.”
Phúc Bác lúng túng rồi cúi đầu nói: “Nhị thiếu gia không biết làm sao mà bị thương rồi ạ, vừa nãy đã đưa đi bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Đại thái thái nheo mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tối qua người làm đều đi ngủ sớm.” Phúc Bác cúi người xuống, rồi chuyển giọng nói: “ Phòng của tam thiếu phu nhân và phòng của nhị thiếu gia gần nhau nhất, cô có nghe thấy động tĩnh gì không vậy?”
“Tôi?” Lương Nặc lắc đầu: “Không có, tối qua tôi ngủ rất say, ngay cả khi thiếu gia về mãi tới sáng tôi mới biết.”
“Vậy à?”
“Đúng thế!” Lương Nặc nói vẻ nghiêm túc và chắc chắn: “Ông không tin thì hỏi thiếu gia?”
Đã nói tới nước này, trong lòng đại thái thái cũng đã có sự tính toán, bà ta đương nhiên không muốn chất vấn thêm nữa: “Thôi bỏ đi, nếu đã nói là không nghe thấy thì là không nghe thấy.”
Một bữa cơm mà có người thì cảm thấy đồ ăn có vị, có người thì cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Thẩm Cách là kẻ chẳng lo lắng gì nhất.
Vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói: “Mẹ, người như lão nhị mẹ cũng không phải là không biết, cả ngày cứ chạy loăng qua loăng quăng không chịu làm việc, kể cả chú ấy có chết đi cũng chẳng có ai thương.”
Bắc Minh Dục nhướn mày, cười cười gắp thức ăn cho Lương Nặc, thuận miệng nói: “Anh cả, mẹ cả mấy hôm trước còn nói ba anh em chúng ta....”
“Chú ấy mà cũng xứng làm anh em với tôi?” Thẩm Cách cao giọng nói kiêu ngạo.
Đại thái thái lại quay ra lườm Thẩm Cách, cảnh cáo anh ta im mồm.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc bốn mắt khẽ liếc nhìn nahu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt khác thường của đại thái thái.
Đại thái thái về tới phòng mình, việc đầu tiên là hỏi Phúc Bác: “Tối qua ông không sắp xếp ổn thỏa?”
“Tôi đã cho người làm đi ngủ sớm hết, lại cố ý truyền tin cho đại thiếu gia bảo cậu ấy làm khó tam thiếu gia, về lí mà nói chỉ cần nhị thiếu gia vào được phòng, dựa vào khả năng của cậu ấy thì sự việc này nhất định có thể hoàn thành, thế nhưng.....”
Hai mắt của đại thái thái nhanh chóng thay đổi, đột nhiên nói: “Đi mang máy ghi âm trong phòng tam thiếu gia copy ra đây, xem xem rốt cuộc bên trong đó đã có sơ hở gì?”
Sự việc này không thành, còn Thẩm Tịch Nam thì lại bị thương.
Hoặc là Thâm Tịch Nam thả cá đi và cố tình bị thương, hoặc là Lương Nặc sớm đã có sự chuẩn bị đề phòng trước....
Hơn mười phút sau, Phúc Bác chạy về, nói ấp úng sợ hãi: “Người ở phòng giám sát nói....nói....”
“Nói cái gì?”
“Nói rằng thiết bị máy tính sáng nay đột nhiên tự động cập nhật, những ghi âm trong đó hoàn toàn mất hết rồi ạ!”
Toang.
Đại thái thái phẫn nộ đứng phắt lên, bàn tay bà ta vung ra hất toàn bộ những đồ dùng có thể với tới trong tầm tay xuống đất, bao gồm cốc và ấm trà, ào ào rơi xuống đất, vỡ vụn hết ra.
“Một lũ vô dụng! Đây là Thẩm gia chứ không phải Hải Thành, vậy mà ông lại để cho Bắc Minh Dục ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện như thế! Phúc Bác, có phải ông đã già thật rồi không?!”
Một khả năng là trùng hợp, nhưng tất cả những ghi âm đều đã bị mất sạch, rõ ràng đã bị giở trò.
Phúc Bác toàn lên run lên như con cầy sấy: “Đại thái thái bớt giận, tôi lập tức cho người đi cài đặt lại, đồng thời cứ cách hai giờ đồng hồ sẽ copy ra, sau này tuyệt đối sẽ không để tình trạng này xảy ra nữa.”
Tim đại thái thái vẫn đập dồn dập, mãi một lúc sau mới trở lại trạng thái bình thường.
“Vết thương của Tịch Nam thế nào rồi?”
Phúc Bác trả lời: “Bác sĩ nói không nghiêm trọng, hơn nữa đã bôi thuốc, trong ngày hôm nay có thể tỉnh lại.”
...............
Buổi chiều, cả Lương Nặc và Bắc Minh Dục đều có thời gian nên hai người bèn muốn ra ngoài đi dạo.
Bây giờ bọn họ đã được xoa bỏ lệnh cấm vì vậy có thể tự do ra vào Thẩm viên.
Vừa lên lầu chuẩn bị sắp xếp một chút, thì Bắc Minh Dục bị Phúc Bác gọi đi, Lương Nặc cũng không quan tâm xem là việc gì, bèn nói: “Em lên lầu trước, anh đi đi.”
“Đi đi!”
Lương Nặc chọn một bộ đồ nhìn có vẻ thoải mái trẻ trung năng động.
Bàn tay cô đặt lên những bộ quần áo được treo gọn gàng trong tủ, đầu cô chợt hiện lên hình ảnh cả nhà mặc đồ gia đình cũng nhau đi dạo phố.
Không biết, khi nào mới có được cơ hội đó?
Vừa cởi áo ra thay được nội y xong, tiếng chốt cửa được vặn từ phía ngoài vang lên, Lương Nặc không quay người lại cũng biết là ai, người lúc này đi vào đây chỉ có thể là anh!
Hai hàng lông mi khẽ chớp, Lương Nặc không chút xấu hổ, ngược lại cô còn rất thong dong chậm rãi cầm chiếc váy dài kéo từ dưới kéo lên.
“Thay quần áo mà cũng không biết đường khóa cửa?”
Bước chân Bắc Minh Dục nhẹ nhàng nhưng tiến nhanh lại phía sau lưng cô, anh đưa hai cánh tay ra ôm lấy cô kéo vào lòng, cằm anh gục xuống vai cô: “Em lại còn thong thả thế nữa, ngộ nhỡ người bước vào không phải là anh thì sao? Hả?”
Lương Nặc bị anh chọc cho thấy buồn khắp người, cô quay đầu lại.
“Em đoán chỉ có anh.”
Bàn tay Bắc Minh Dục bắt đầu lần mò xuống phía dưới, đột nhiên nói khinh khỉnh: “Em mặc đồ gì thế này? Màu sắc không đẹp, lại còn không khoe được vóc dáng, thay ngay và luôn!”
Lương Nặc cúi đầu nhìn: “Em cảm thấy cũng được mà!”
“Xấu!” Bắc Minh Dục bá đạo chỉ tay vào tủ quần áo nói: “Những đồ này giống như đồ của bà lão mặc ấy, em vứt hết đi cho anh, lát nữa anh sẽ đưa em đi mua mấy bộ thời trang một chút!”
Lương Nặc: “.............”
Cuối cùng dưới sự cưỡng chế của Bắc Minh Dục Lương Nặc cũng phải thay một chiếc váy ngắn thời thượng một chút, anh còn giúp cô kéo khóa lên nữa, đem mái tóc vẫn còn bị giấu trong cổ áo kia kéo ra ngoài hất ra phía sau lưng.
“Sao đột nhiên anh lại thích cái kiểu này à?” Lương Nặc lí nhí nói, Bắc Minh Dục cười cười nói: “Anh còn có sở thích kì quái hơn nữa cơ, em có muốn biết không?”
Lương Nặc đưa tay ra véo mạnh vào hai bên eo anh.
Hai người khoác tay nhau ra ngoài đi dạo.
Bây giờ đại thái thái không hạn chế sự tự do của hai người họ, sợ bị người khác biết lại chỉ trích là ngược đãi con cháu.
Đi từ đầu phố tới cuối phố, túi lớn túi nhỏ hai người mua rất nhiều đồ, sắp xách không nổi nữa rồi, cuối cùng hai người quyết định để lại địa chỉ: “Giúp tôi chuyển đồ tới địa chỉ này.”
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy dòng địa chỉ liền giật mình: “Anh....anh chính là tam thiếu gia mới trở về của Thẩm gia?”
Hai người bọn họ không trả lời mà chỉ nói: “Cảm ơn!”
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, liền chạm mặt phải Đỗ Minh Hàn, ông ta dường như rất vội mà chạy lại gần, hơi thở còn có chút hổn hển vị vội vàng quá.
“Chú Đỗ, sao chú lại ở đâu?”
“Tam thiếu gia à? chú tới đây mua ít đồ.” Đỗ Minh Hàn vừa nói, ánh mắt ông ta vừa nhìn Lương Nặc như đã mong chờ lắm, nói: “Đi mua đồ cùng Tiểu Lương à? muốn mua gì thế? Nếu đã gọi chú một tiếng chú Đỗ thì hôm nay hãy để chú thanh toán đi.”