1001 Đêm Tân Hôn

Chương 409: Nhầm lẫn



Khách đến nhiều như nước, lấp kín hết các khoảng trống.

Trước khi buổi yến tiệc bắt đầu, Bắc Minh Dục thấp giọng an ủi Lương Nặc: “Đại thái thái đắc ý không được bao lâu nữa đâu, buổi yến tiệc này chỉ là trò bịp bợm của bà ta thôi, anh sẽ chẳng thèm nhìn những người phụ nữ ở đây đâu!”

Lương Nặc tin trong lòng Bắc Minh Dục sẽ không có người phụ nữ khác: “Em tin anh!”

Những người đến buổi yến tiệc đa phần là những gia đình danh giá phong lưu ở Âu Thành, các cô gái thì như tranh đấu sắc đẹp, Lương Nặc chẳng có hứng thú ở lại đây xem đại thái thái chọn người phụ nữ cho Bắc Minh Dục thế nào, lập tức đi lên lầu của khách sạn nghỉ ngơi.

Nhân viên khách sạn đưa cho cô một chiếc thẻ phòng.

Lương Nặc lên lầu, tâm trạng không được tốt lắm, cô lẩm bẩm: “”Hình như là 2023?” cô tiện tay đẩy cửa, cửa phòng không khóa, cô cứ thế đi vào, vừa vào tới nơi bật điện phòng lên, đột nhiên cô kêu lên sợ hãi.

“A.....”

Đập vào mắt cô là chiếc giường to loại Kingsize, trên giường được bao phủ bởi tấm chăn mỏng, bên dưới tấm chăn đó nam nữ đang quấn chặt lấy nhau, nhìn không rõ lắm người phụ nữ có vẻ diêm dúa lòe loẹt, giống như một con rắn nước vậy.

Người đàn ông nghe thấy tiếng kêu the thé lên của Lương Nặc liền liếc mắt nhìn ra, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Lương Nặc hoài nghi tại sao Thẩm Tịch Nam lại ở trong phòng của mình, đồng thời quay người bước đi.

“Em dâu sao vội đi thế?” tiếng nói kèm hơi thở hổn hển của Thẩm Tịch Nam từ phía đầu giường truyền tới: “Nếu đã tới đây rồi thì xem hết toàn tập đi?”

Lương Nặc giậm chân tức giận: “Thế mà tôi cứ tưởng anh là một người tốt đấy, trên thực tế anh cũng chỉ là một tên du đãng trụy lạc, kẻ biến thái đáng chết.”

“A.....”

Người ở trên dường dường như đã đạt tới đỉnh, tự phát ra những tiếng thở sảng khoái, từ từ, động tĩnh trên giường đã giảm đi đáng kể.

Ngay sau đó, Thẩm Tịch Nam trần như nhộng từ trên giường bước xuống, khoác lên người một chiếc áo tắm dùng trong khách sạn.

“Chú ba tổ chức lễ kén vợ, cô ghen rồi?”

Lương Nặc đứng thẳng người hiên ngang, vẫn quay lưng lại phía anh ta, nói lạnh lùng trống không: “Không!”

Lúc này căn phòng dường như khá yên lặng, tiếp sau đó, một người đàn ông với cơ thể săn chắc vạm vỡ đơm xong cúc áo đột nhiên đi qua phía bên cạnh Lương Nặc.

Lương Nặc há hốc mồm thất sắc giật mình, nhìn chằm chằm người đàn ông, rồi lại nhìn Thẩm Tịch Nam phía cạnh mình.

Hóa ra là hai người đàn ông!

Cô cứ tưởng ở đây chỉ có Thẩm Tịch Nam và một người phụ nữ.

Người phụ nữ cũng ngồi dậy tiếp sau đó, đôi lông mày nhỏ như sợi dây, mái tóc đen được vuốt ra phía trước ngực, nhìn trông rất gợi cảm, cô ta ngả người vào phía sau lưng Thẩm Tịch Nam: “Đây là cái cô em dâu thứ ba mà anh nói đây à? nhìn cũng chẳng ra làm sao cả!”

Trên người cô ta dường như không mảnh vải che thân, nhưng cũng không chút để ý sợ Lương Nặc nhìn thấy.

“Anh....các người....” hóa ra là những ba người ở cùng nhau......

Lương Nặc đột nhiên không biết nên nói gì mới phải, cô chạy thẳng ra cửa, còn rất hối hận vì vữa nãy không chạy ra khỏi đó sớm hơn, ra khỏi căn phòng, cô lập tức cúi đầu nhìn lên chiếc thẻ phòng trên tay mình.

2033.

Còn căn phòng hiện tại là.....2023.

Hóa ra là do cô vào nhâm phòng!

Trong căn phòng 2023, Đặng Tử Manh vuốt mái tóc lên, cơ thể đầy gợi cảm của cô ta cọ sát vào người Thẩm Tịch Nam: “Tịch Nam, anh đẹp trai như thế này, cơ thể lại cường tráng, em thực sự không nỡ đấy!”

“Đặng tiểu thư, những người đàn ông bên cạnh cô làm gì có ai cơ thể không cường tráng?”

“Ha ha....” Đặng Tử Manh bịt cái miệng nhỏ lại, làm trò đáng yêu, rồi mới nói: “Em thích cái sự thành thực của anh, có điều mẹ cả anh nói chú ba nhà anh cũng là một thanh niên đẹp trai ngời ngời, để em đi xem xem nào, đồng thời, em cũng không muốn sau này lại chơi cùng với cả hai anh em đâu, thế nên, từ giờ về sau chúng ta đường ai nấy đi nhé!”

Thẩm Tịch Nam bật cười: “Tôi cầu còn chẳng được!”

“Hức!” Đặng Tử Manh cọ sát da thịt mình vào người anh ta, bàn tay nhỏ với xuống phần dưới cơ thể anh ta véo mạnh cùng với nụ cười khểnh: “Nói thực lòng, bây giờ sắp xa nhau rồi, em nhớ nhất lại là cái đêm năm xưa khi mà mẹ cả anh làm cho anh hôn mê rồi đặt lên giường em ấy, đúng là tuyệt phẩm của nhân gian.”

Ánh mắt Thẩm Tịch Nam đầy sự hận thù, nhưng phần dưới cơ thể anh ta thì lại như đang có nhu cầu bức thiết muốn được trút hết ra.

Đặng Tử Manh yêu chết đi được cái sự kìm nén đáng yêu này của anh ta.

Đưa chiếc lưỡi nhỏ ra lướt trên má anh ta một lượt, nhưng cô ta đổi giọng nhanh như lật bàn tay: “Giải tán rồi là hết, tự mình giải quyết nhé!” nói xong, cô ta không chút do dự quay người mặc đồ lên rồi rời đi.

Thẩm Tịch Nam cúi đầu nhìn xuống phần dưới cơ thể mình.

Hai tay anh ta siết chặt thành nắm đấm, một cú đấm dùng hết sức hướng vào tường.

Lão yêu quái, anh ta sẽ không tha cho bà ta đâu.

..................

Lương Nặc tìm về tới phòng, quăng mình lên giường ngủ một giấc, lờ mò còn có thể nghe thấy âm thanh tưng bừng ở dưới tầng.

Cô cảm thấy vừa đáng ghét vừa bực dọc.

Lúc này, điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông.

Nhìn thấy ba chứ Đỗ Minh Hàn, Lương Nặc coi như không nhìn thấy, tiếp tục ngủ, nhưng tiếng chuông không ngừng vang lên, dường như chỉ cần cô không nhấc máy thì Đỗ Minh Hàn sẽ không ngừng gọi.

Lương Nặc bất lực chỉ có thể bắt máy.

“Cha nuôi?”

“Tiểu Nặc, ta đang ở buổi yến tiệc trong khách sạn, nghe nói con cũng đang ở đây à? sao ta không thấy con?” tiếng nói quan tâm sốt sắng của Đỗ Minh Hàn truyền tới: “Đàn ông ÂU Thành từ trước tới nay đều năm thê bảy thiếp, con đừng có buồn quá nhé!”

“Con ở trên tầng nghỉ ngơi, con không sao đâu ạ!”

Đỗ Minh Hàn hỏi lại: “Có thật không sao không? Hay là con xuống đây đi, ta dẫn con đi lòng vòng.”

“Không cần đâu ạ! Con cảm thấy ổn!”

“Có phải chê ta già rồi, không muốn ra ngoài cùng ta?”

Trong lòng Lương Nặc bực tức tới nỗi chỉ muốn cho nổ tung hết ra, kể từ khi Đỗ Minh Hàn nhận cô làm con gái nuôi, ông ta đã giúp Bắc Minh Dục làm được gì chưa thì cô cũng không biết nhưng lần nào cũng lấy hết cớ này tới cớ nọ để làm phiền cô!

Nhưng lần nào cũng thế, cô không có cách nào để từ chối.

Khi xuống lầu, từ phía xa Lương Nặc đảo mắt nhìn khắp buổi yên tiệc một lượt, có vô số phụ nữ muốn tranh thủ cơ hội tiếp cận Bắc Minh Dục, nhưng thái độ của anh thì rất lạnh nhạt, tránh không gặp.

Lương Nặc thu ánh mắt lại, sau đó nhanh bước rời đi.

Đỗ Minh Hàn ở ngoài cửa đợi: “Tiểu Nặc, ở đây!”

Lương Nặc nhìn thấy ông ta đứng trước xe, lập tức nói với vẻ phòng bị: “Con chỉ muốn đi dạo quanh đây thôi, hôm nay con hơi mệt, lát nữa muốn nghỉ sơm một chút!”

Đỗ Minh Hàn không phản đối: “Cũng được, vậy chúng ta đi quanh đây thôi vậy!”

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đi tới trước một khu vườn nhỏ mà non nước xen kẽ vào nhau, bên trên dòng nước là một cây cầu nhỏ được sơn và trang trí rất cầu kì, mang chút phong vị cổ xưa.

“Đây là một trong những nhà hàng mà ta thích tới nhất, con có muốn tham quan một chút không?”

Lương Nặc còn chưa kịp từ chối, Đỗ Minh Hàn chỉ tay về phias trước nói: “Cửa vào kia rồi!”

“Chào mừng quý khách.”

Hai người nhân viên đón khách đứng hai bên cửa cười cười nói nói cúi chào: “Đổng tiên sinh tới rồi? ông chủ đã chuẩn bị xong cho ông rồi ạ!”

Trong lòng Lương Nặc có chút sợ hãi: ông ta sớm đã có kế hoạch?

“Cha nuôi, con không thích ăn gì giờ này lắm....”

“Không sao, chỉ là tham quan một chút thôi mà, nếu không muốn ăn thì thôi chúng ta sẽ không ăn nữa.” Đỗ Minh Hàn kéo tay cô đi vào phía trong, Lương Nặc khẽ giật tay ra không quá thô lỗ, nên vẫn bị ông ta kéo đi: “Cha nuôi cứ bỏ tay ra trước đã!”

Đỗ Minh Hàn đưa cô vào một căn phòng ăn, nhìn xung quanh: “Con còn nhớ nơi này không?”

Lương Nặc liếc mắt nhìn một lượt, cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

“Con chưa tới đây bao giờ cả.”

Đỗ Minh Hàn lúc này mới giật mình như tỉnh lại: “Ồ, ta quên mất, con là Lương Nặc, không phải Tôn Noãn....có điều giống, rất giống....”

Lương Nặc cứ tưởng bản thân mình nghe nhầm.

“cha vừa nói gì ạ?”

Đỗ Minh Hàn nhìn khuôn mặt Lương Nặc không chớp mắt: “Ta nói, con và mẹ con thật giống nhau.”

Lương Nặc trong lòng cảm thấy có gì đó không bình thường, lập tức lùi dần về phía cửa, nói: “Con là con gái của bà ấy, có những yếu tố di truyền, giống bà ấy là điều rất bình thường.”

Ông ta nhìn thấy Lương Nặc định đi, đột nhiên kích động nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình: “Noãn Noãn, những năm vừa qua em sống có tốt không?”

Lương Nặc sợ hãi, vội vàng đẩy ông ta ra.

“Cha nuôi, con phải đi rồi.”

Cô hốt hoảng mở cửa định chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.