1001 Đêm Tân Hôn

Chương 422: Chỉ ngủ thôi



Đại thái thái nhìn cảnh này với ánh mắt lạnh lùng, nói khách sáo vài câu với người đứng đầu đám người đó: “Các anh vất vả rồi, cô ấy kể từ khi bị ngã đập đầu lần trước thì thường nói những lời lẽ kì lại, lại còn làm ầm lên đòi đi Singapo, các anh cứ phải cẩn thận, cô ấy sức phản kích mạnh lắm.”

Người bác sĩ đứng đầu số đó nói: “Chúng tôi hàng năm giải quyết hàng ngàn trường hợp như thế này, đại thái thái cứ yên tâm ạ!”

Nhị thái thái mái tóc dài lung ra lòa xòa, hai mắt nhìn trừng trừng đại thái thái: “Bà là cái loại đàn tâm địa của loài rắn độc, bà chết không được yên thân đâu, trời có mắt sẽ cho sấm sét đánh chết bà! Thẩm Cách không phải là do bà sinh ra, con gái bà vừa mới sinh ra đã bị chết non, đó là báo ứng....”

“Mau lôi đi đi, đừng để bà ta nói lời điên cuồng nữa.”

Lương Nặc trong lòng sốt sắng lo lắng, ngày xưa Bắc Minh phu nhân cũng đã rất nhiều lần uy hiếp cô sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần, bây giờ nhìn thấy cảnh thực bày ra trước mắt thế này, cô quay ra nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, nhị thái thái cũng rất đáng thương....”

Bắc Minh Dục nheo mày, ánh mắt anh và ánh mắt đại thái thái nhìn thẳng vào nhau.

“Đối đầu với ta thì kết cục sẽ là như thế này!” đại thái thái nói lạnh lùng.

Thẩm viên bảo vệ nghiêm ngặt, kể cả Bắc Minh Dục và Lương Nặc có lòng muốn giúp nhị thái thái nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể tròn mắt mà nhìn nhị thái thái bị bác sĩ đưa đi.

Trước khi đi, Lương Nặc còn tận mắt nhìn thấy Phúc Bắc đưa cho bác sĩ một tờ ngân phiếu, trên đó viết bao nhiêu tiền cô không biết, nhưng cô biết đại thái thái sớm đã thông đồng với các bác sĩ của bệnh viện tâm thần.

Chỉ cần bà ta ra lệnh một tiếng, nhị thái thái liền bị cho là bệnh thần kinh và bị nhốt lại.

Tới lúc đó nhị thái thái có nói Thẩm Cách không phải là con đẻ của đại thái thái thì cũng chẳng ai tin, làm gì có ai sẽ đi tin lời của một kẻ bị điên?

Trở về căn nhà của mình, trong lòng Lương Nặc thấy ám ảnh.

“Thiếu gia, liệu có một ngày đại thái thái sẽ dùng cách này để đối phó với em không?”

“Sẽ không đâu!” Bắc Minh Dục rút điện thoại ra vừa gửi tin nhắn vừa an ủi cô: “Thẩm gia hiện nay đang lắm việc phải lo, bà ta vẫn còn mạo hiểm đưa mẹ hai vào bệnh viện thần kinh, em nghĩ đó là vì sao?”

Lương Nặc cúi đầu suy nghĩ, không nói gì.

Bắc Minh Dục đợi một lát, cũng không nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, lập tức cho điện thoại vào túi, sau đó vuốt mái tóc cô: “Nếu Thẩm Cách không phải con trai của mẹ cả, vậy thì bà ta sẽ chẳng thèm quan tâm tới sống chết của Thẩm Cách, dùng việc Thẩm Cách gặp nạn để đẩy anh hai đi, đồng thời ép mẹ hai vào tình cảnh khó khăn, đợi tới khi anh hai trở về, tất cả đã xong, bà ta đá anh đi lại làm giảm đi thực lực của anh hai.”

Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt: “Lẽ nào bà ta muốn đuổi hết ba anh em anh đi, một mình bà ta nắm giữ tập đoàn?”

“Khi anh còn nhỏ, ba đã sớm qua đời, bà ta dù yêu con người ông ấy nhưng cũng yêu cả quyền thế của ông ấy!!” Bắc Minh Dục chỉ trả lời lấp lửng một câu như vậy.

Nửa đêm, Lương Nặc cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Cô lật người quay lưng lại thì không thấy Bắc Minh Dục đâu, cô lắc lắc đầu rồi ngồi dậy, vén tóc sang hai bên nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy Bắc Minh Dục đang ở ngoài ban công.

Không biết anh đang gọi điện cho ai, ánh mắt nhìn hung ác, dường như có thể nhấn chìm tất cả.

Nhị thái thái lúc trước còn muốn đi lấy giấy chứng nhận nhận con nuôi để vạch trần đại thái thái, chớp mắt đã thành kẻ như ngã xuống nước không ngóc đầu lên được, cô khẽ khàng đi tới phong của Tiểu Bắc, cậu bé đang ngủ ngon lành với khuôn mặt thư thái không lo nghĩ sợ hãi.

Bản thân cô cũng không muốn ngủ nữa, cô vào bếp nấu một ít trà an thần,

Nửa tiếng sau, Bắc Minh Dục mới kết thúc cuộc điện thoại.

Vào phòng thì lại không thấy Lương Nặc đâu, đúng lúc đó nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, anh xuống tầng vào bếp nhìn xem thế nào, trên người cô vẫn còn đang đeo chiếc tạp dề, đang định đem trà an thần đổ ra bát.

Lương Nặc rót trà xong, đang nghĩ xem có mang cho Bắc Minh Dục uống một chút không, đột nhiên đôi bàn tay luồn từ phía sau lưng ôm lấy cô.

“Có phải anh rất mệt không? Em thấy anh gọi điện thoại rất lâu.”

Trên người anh có chút hơi lạnh, chắc do đứng ngoài lâu quá.

“Không sao.” Bắc Minh Dục cọ đầu mình vào vai cô, hơi thở có phần rối loạn: “Tiểu Bắc ngủ say rồi?”

“Em đứng nhìn một lúc thì thấy con không có động tĩnh gì.” Lương Nặc quay đầu lại, đôi môi cô chạm vào một bên má anh, cô đỏ mặt lên, sau đó: “Em đang nghĩ đến chuyện học hành của con làm thế nào, dựa theo tình hình hiện tại, nếu đưa con tới trường học em sợ nó không thích nghi được, nhưng nếu mời người tới nhà dạy thì lại chẳng khác gì với ở Thẩm gia.”

Bắc Minh Dục suy nghĩ vài giây rồi nói với cô: “Cứ để con ở nhà nuôi một thời gian, sau này về Hải Thành rồi thì tính tiếp.”

Câu nói này làm cho Lương Nặc quay ra lườm anh.

“Tiểu Bắc là con trai anh, sao em cứ thấy anh cứ như đang nuôi một sinh vật thôi ấy?”

“Có đâu?”

“Có!”

Cái gì gọi là cứ để ở nhà nuôi một thời gian?

Bắc Minh Dục không nói gì nữa, bàn tay anh luồn qua bộ đồ ngủ của Lương Nặc sờ soạng.

Lương Nặc giống như con cá chạy luồn ta khỏi lòng anh, chỉ tay vào trà an thần nói: “Anh đừng có linh tinh, em chuẩn bị xuống hết trà an thần là đi ngủ đấy!”

“Ừm, đi ngủ!” Bắc Minh Dục nhìn cô cười cười nói.

Lương Nặc nhấn mạnh: “Chỉ ngủ thôi.”

“Uống nhanh lên, uống hết còn đi ngủ!” Bắc Minh Dục bê một bát trà an thần đưa tới gần miệng cô.

Lương Nặc uống một hơi là hết, cảm thấy bụng ùng ục sôi, đang muốn ợ lên cho hết, đột nhiên Bắc Minh Dục liền xông tới bế phốc cô lên, đi thẳng vào trong phòng ngủ.

“A...anh làm cái gì đấy hả?”

“Nếu em muốn đánh thức con trai em dậy thì anh cũng không thấy phiền nếu em kêu to lên chút nữa.”

Lương Nặc: “..............”

Ngày hôm sau, Lương Nặc dậy sớm nấu bữa sáng cho Tiểu Bắc, cảm thấy lưng đau gẫy cả ta, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua vẫn còn thấy tức.

Cái gì mà chỉ ngủ thôi, đúng là cái đồ....

Đáng tiếc là Bắc Minh Dục vừa dậy đã ra khỏi xà, bằng không, Lương Nặc nghĩ trong lòng nhất định phải trị anh một trận.

Tiểu Bắc ở Thẩm viên đều chịu sự quản lý theo kiểu quân sự, vì vậy sự tự giác cũng khiến người khác ngạc nhiên, đúng 7 giờ 30 phút sẽ tình, thậm chí không cần đồng hồ báo thức, cũng không cần Lương Nặc phải gọi.

Ngay sau đó, cậu đi vào nhà vệ sinh, đứng lên chiếc ghế băng, nhìn vào gương đánh răng rửa mặt hết sức nghiêm túc.

Các hành động đều trở nên rất thuần thục.

Trong những hành động không nhanh không chậm đó lại thể hiện một sự tao nhã thanh lịch.

Lương Nặc khẽ cười, cởi chiếc tạp dề ra nhìn cậu: “Rửa mặt xong thì ra ăn cơm nhé, hôm nay có món ăn con thích ăn đấy!”

“Vâng!”

Tiểu Bắc sau khi rời khỏi Thẩm viên, Lương Nặc thường xuyên chơi cũng cậu, cũng không trầm lặng giống như trước kia nữa.

Càng không nói lắp.

Hai mẹ con ngồi trên bàn ăn ăn sáng, Lương Nặc theo thói quen bật ti vi xem tin tức buổi sáng.

“Con uống nhiều sữa một chút, tốt cho sức khỏe.”

Cô đưa sữa bò đã được hâm nóng cho Tiểu Bắc, Tiểu Bắc cầm lấy cốc sữa uống hai ngụm, vòng quanh miệng là một vòng tròn màu trắng.

“Có ngon không?”

“Ngon ạ!” Tiểu Bắc chớp chớp mắt gật đầu.

Cô dạy cậu đều biểu thị ra những gì thích và không thích.

Lương Nặc đột nhiên nhớ tới khi Tiểu Bắc còn nhỏ rất kén chọn sữa, ánh mắt cô đột nhiên dịu dàng: “Vậy con uống nhiều một chút.”

Giọng nói của người phát thanh viên vang lên khắp căn phòng.

Tay Lương Nặc đang gắp thức ăn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên màn hình ti vi.

Bệnh viện thần kinh Nhân Ái?

Đó chẳng phải là bệnh viện mà nhị thái thái bị đưa tới sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.