Anh chỉ tay vào chân mình, Lương Nặc cười chế giễu, rồi cô ngồi lên ghế co chân lại bóp vai giúp anh, Bắc Minh Dục bật cười rồi quay đầu nói với cô: “Cả hai bọn họ nói đều là sự thật.”
Hai tay Lương Nặc đột nhiên dừng lại, rồi đập mạnh vào vai anh.
“Em định mưu sát chồng mình đấy à?”
Bắc Minh Dục lạnh lùng co chân lại, ném cho cô cái nhìn mỉa mai.
Lương Nặc há hốc mồm to tới nỗi có thể nhét vừa cả quả trứng.
“Làm sao anh biết được?”
“Đoán.”
“Ngộ nhỡ không đúng thì sao?” trong đầu Lương Nặc nhất thời rối tung lên, lại hỏi: “Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam sao lại đều không phải là thiếu gia của Thẩm gia chứ? vậy anh....” nói rồi, cô lại dùng ánh mắt nghi ngờ chỉ tay vào Bắc Minh Dục: “Có phải anh cũng không phải là người của Thẩm gia không?”
Bắc Minh Dục giơ tay cốc vào đầu cô một cái.
“A...đau...”
Lương Nặc xoa xoa đầu, bĩu môi nói: “Đau chết đi được, anh không thể ra tay nhẹ một tí được à?”
“Nhẹ thì em lại không nhớ nổi!”
Bắc Minh Dục kiêu ngạo thở hắt ra một tiếng rồi mới nói: “Anh vẫn luôn nghĩ tại sao bà ấy muốn giết anh, còn muốn cướp đi con trai của chúng ta.”
“Tại sao?” Lương Nặc chớp chớp mắt, tò mò.
“Không phải bà ta muốn dùng Tiểu Bắc để uy hiếp anh, mà là vì bà ta yêu ba anh!”
Bắc Minh Dục đặt tay lên cằm, đôi mắt anh nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ, lại nói: “Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam đều không phải là cốt nhục của Thẩm gia, nhưng mẹ cả lại yêu ba anh, vậy thì bà ta nhất định không muốn để cho Thẩm gia rơi vào tay người ngoài, vì vậy, bà ta mới muốn cướp Tiểu Bắc, nuôi dưỡng nó để trở thành người thừa kế Thẩm gia.”
“Nhưng nhiều năm trước bà ta đã nghĩ đủ mọi cách để giết chết anh à, đây chẳng phải là....giết đi đứa con trai duy nhất của Thẩm gia?”
“Nhưng Tiểu Bắc lại là con anh thì vẫn là dòng máu của Thẩm gia?” Bắc Minh Dục kéo cô vào lòng ôm lấy rồi nói: “Mười mấy năm trước bà ta vẫn còn trẻ, có khả năng quản lí và nắm giữ tập đoàn, anh và mẹ anh thì luôn như cái đinh trong mắt bà ta, bà ta muốn giết anh cũng chẳng điều ngạc nhiên gì, nhưng đã bao nhiêu năm qua đi rồi, bà ta tuổi cũng đã cao, sức cũng đã yếu, lực bất tòng tâm nên mới muốn bồi dưỡng một người để làm người tiếp quản, nhưng khi đó cái lưới bà ta giăng lên để đưa anh vào đã được bố trí đâu ra đấy rồi, đạn đã lên nòng thì không thể không nổ súng.”
“Vì vậy thực ra bà ấy cũng là thực lòng thích Tiểu Bắc, chỉ là dùng sai phương pháp....”
Lương Nặc dựa người vào lòng Bắc Minh Dục, ngoái đầu lên nhìn anh, trong đầu hết ý nghĩ này tới ý nghĩ khác lóe qua, có điều thì nắm bắt được, có điều thì không nắm bắt được.
“Cũng có thể coi là như vậy.” ánh mắt Bắc Minh Dục có một tia sáng lóe qua rồi lại trầm xuống nhìn rất sâu sắc: “Đây cũng là lí do mà bà ta nhất quyết ngăn việc chúng ta đưa Tiểu Bắc đi.”
Cho dù chỉ là đoán, nhưng từ những biểu hiện trong thời gian qua của đại thái thái, Lương Nặc cũng tin những gì anh đoán là đúng, cô thở dài: “Đấu đi đấu lại, cuối cùng vẫn là xoay quanh Tiểu Bắc.”
“Anh sẽ không để con trai anh trở thành vũ khí trong tay bà ta!”
Lương Nặc dùng lực ôm chặt lấy anh: “Tối nay chúng ta ngủ cùng Tiểu Bắc nhé? Những vết thương trên người Tiểu Bắc chắc cũng gần khỏi rồi....”
“Không được!” Bắc Minh Dục từ chối: “Con nên ngủ một mình!”
“Thế nhưng, em nợ con nhiều quá!” Lương Nặc xị mắt ra nũng nịu kéo áo anh, năn nỉ: “Ngủ cùng con đi mà!”
Bắc Minh Dục không đồng ý, chuyển luôn chủ đề câu chuyện: “Bạn anh ở Nhật đưa tin về, Thẩm Cách tạm thời chưa thể về được.”
Lương Nặc không quan tâm tới tin tức anh vừa nói mà ngồi hẳn lên đùi anh, hai tay vòng qua gáy anh, lắc lắc người hỏi: “Anh đồng ý hay không đồng ý?”
Bắc Minh Dục ôm lấy cô đặt xuống ghế sô pha rồi đè người mình lên: “Chắc phải đợi vài ngày nữa khi mà mọi chuyện yên hãy, nào, cục cưng, chúng ta cùng đi ngủ.”
“A....”
Lương Nặc lắc đầu nhưng sự phản kháng không có tác dụng.
Hai người đang hôn nhau nồng thắm, đột nhiên ở phía góc nhà không xa truyền tới tiếng động.
Lương Nặc dường như phản xạ có điều kiện, cô đẩy anh ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Bắc đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, hai mắt mở to tròn xoe nhìn, trong tay còn cầm một bình hoa nhỏ.
Thằng bé nhìn Bắc Minh Dục có chút sợ hãi.
Bắc Minh Dục nheo mày, dây thần kinh trên trán giật đùng đùng, ánh mắt sầm lại tức giận: “Con đứng ở đó làm gì?”
Tiểu Bắc chớp chớp mắt, sau đó cầm bình hoa đi tới từng bước trước mặt hai người, đột nhiên cầm bình hoa đập vào người Bắc Minh Dục: “Chú là người xấu!”
Bắc Minh Dục nghiêng người né đi, nhìn chằm chằm Tiểu Bắc.
“Con đánh ba?”
Lương Nặc cũng sợ hãi, giật mình nói: “Tiểu Bắc con làm gì vậy? đó là ba con!” tiếng ba vừa nói dứt miệng Lương Nặc liền cảm thấy hối hận, đứa trẻ là người mẫn cảm nhất, từ nhỏ tới giờ nó vẫn luôn được giáo dục rằng Thẩm Cách mới là ba nó.
Quả nhiên, hai mắt của Tiểu Bắc nhìn Bắc Minh Dục càng trở nên phức tạp.
“Con không có ba!” Tiểu Bắc giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào Bắc Minh Dục, rồi lại nhìn Lương Nặc, trong ánh mắt là sự thù ghét: “Chú ấy bắt nạt cô, chú ấy là người xấu.”
Lương Nặc vẫn chưa hiểu, không nói tới vấn đề là ba hay không nữa mà hỏi: “Chú ấy bắt nạt cô khi nào?”
“Chú ấy đè lên người cô, còn cắn vào miệng cô nữa, con nhìn thấy hết rồi.”
Tiểu Bắc nói rất nghiêm túc, hai đôi lông mi nhấp nháy, rồi nhìn hai người.
Lương Nặc nghe thấy vậy thì khóc dở cười dở: “Chú ấy không bắt nạt cô, chú ấy vào cô đang chơi với nhau thôi.”
“Có!”
Tiểu Bắc lại nói rất dứt khoát và rõ ràng: “Chú ấy chính là người xấu.”
“Kể cả có cũng không phải việc con nên quan tâm!” Bắc Minh Dục nhướn mày nhìn Tiểu Bắc với sự lạnh lùng, đang vui vẻ thì bị thằng bé cắt ngang, lúc này anh càng thấy bức bối vì không được thỏa mãn: “Về mau phòng của con đi đi nhanh lên!”
Hai vai của Tiểu Bắc co rúm lại nhưng vẫn kiên quyết đúng ra trước mặt Lương Nặc có ý bảo vệ cô.
Bắc Minh Dục nhìn cậu bé hằm hằm vẻ tức giận, toàn thân phát ra sự lạnh lùng làm người khác cũng thấy run.
Tiểu Bắc trầm mặc một lát, mím môi bước lên phía trước, nắm tay thành nắm đấm đấm vào chân Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục: “..........”
Lương Nặc nhìn không khí giữa hai cha con càng lúc càng cổ quái, liền vội vàng đứng ra hòa giả.
“Anh so đo chấp với Tiểu Bắc làm gì, chúng ta đã nợ con bốn năm trời rồi, anh đừng có mà linh tinh đấy!” nói xong với Bắc Minh Dục, cô lại quỳ xuống trước mặt Tiểu Bắc dỗ dành, giải thích hết sức từ tốn và nghiêm túc: “Tiểu Bắc, chú ấy không hề bắt nạt cô đâu.....”
“Chú ấy còn hằm hằm với con.” Tiếng nói có phần run run sợ hãi của Tiểu Bắc vang lên, nghe có vẻ rất thiệt thòi.
Lương Nặc giải thích không rõ ràng, lại cũng không thể nói rõ với thằng bé rằng rốt cuộc bọn họ đang làm gì, lập tức cô liền cầm lấy tay Tiểu Bắc đứng trước mặt Bắc Minh Dục rồi nói: “Vậy thì chúng ta trả đũa lại, như thế là công bằng đúng không nào?”
“Lương Nặc, em dám đụng vào anh thử xem nào.”
Bắc Minh Dục dường như vô cùng bực dọc.
Lương Nặc lại cúi đầu nói với Tiểu Bắc: “Chú ấy chỉ là con hổ giấy thôi, đụng vào cái là hỏng, không tin chúng ta đánh chú ấy thử xem nhé.?”
Nói xong, Lương Nặc cầm tay Tiểu Bắc đấm vào đùi Bắc Minh Dục, dù sao thì ở đùi cũng lắm thịt nên không đau, Tiểu Bắc đánh như thế mấy cái nhưng cũng chỉ thấy Bắc Minh Dục trợn mắt lên dọa chứ không có bất kì hành động gì.
“Con xem, chú ấy có làm gì chúng ta đâu?” Lương Nặc không muốn chỉ vì chút hiểu lầm của Tiểu Bắc mà làm cho hai người có mâu thuẫn, lại nói đỡ cho Bắc Minh Dục: “Chú ấy lần trước còn mua quà tặng con con đều rất thích còn gì? Tin cô nhé, chú ấy không phải là người xấu.”