Đôi mắt to tròn của Tiểu Bắc khẽ chớp chớp, không nói gì.
Lương Nặc hỏi thăm dò: “Có phải mấy hôm trước cô và chú cùng nhau về Hải Thành mà không đưa con đi cùng, vì vậy con mới giận cô không?”
Đôi lông my dài cong vút của cậu bé khẽ rung lên.
Lương Nặc biết mình đã đoán đúng rồi, vậy là vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ non nớt của Tiểu Bắc, đặt lên má mình xoa xoa: “Con thử xem này, có phải gần đây cô bị gầy rồi không?”
“Vâng!” Tiểu Bắc gật đầu.
Lương Nặc tiếp tục giải thích: “Hải Thành cách rất xa Âu Thành, phải ngồi rất rất lâu trên máy bay mới tới nơi, hơn nữa sau khi xuống máy bay còn phải ngồi xe, thậm chí còn phải đi vào núi nữa, trong đó có nhiều con rắn cắn người lắm, cô lúc vừa mới trở về cơ thể rất mệt mỏi, thận chí còn bị nôn nữa, đều là chú đã chăm sóc cô....”
Khuôn mặt của Tiểu Bắc xị ra, có chút khó hiểu.
Lương Nặc còn đang định nói gì đó và tặng quà cho cậu bé thì Tiểu Bắc đột nhiên ghé sát mặt tới một bên má cô, thơm vào má cô một cái: “Cô ơi cô đừng buồn nữa, để con thổi cho cô.”
Lương Nặc bỗng nhiên sững người ra, dường như hơi thở đều dừng cả lại rồi.
Tất cả mọi thứ đều như không tồn tại, thứ duy nhất còn lại chính là nụ hôn của cậu con con.
Tiểu Bắc của cô, nó thơm vào má cô rồi....
Tiểu Bắc nhìn Lương Nặc một lúc cũng không thấy cô động đậy gì, có chút lúng túng, nhưng trong ti vi diễn khác mà, thơm vào má thì các cô gái đều cười mà, cậu bé cũng không chắc chắn lắm hành động vừa rồi của mình có đúng không.
Lương Nặc trong lòng trào dâng cảm xúc, cô ôm lấy Tiểu Bắc hôn lên má cậu bé điên cuồng.
Tới nỗi mà trên mặt cậu bé dính đầy nước bọt.
Tiểu Bắc lại có chút không thích khi nước bọt dính đầy trên mặt như thế.
Lương Nặc lại ôm chặt lấy Tiểu Bắc, không biết nên nói gì, sau đó đặt quyển sách ngay ngắn trước mặt cậu bé: “Con đọc sách đi nhé, cô đi tìm chú!”
Cánh tay Bắc Minh Dục bị thương, bác sĩ nói tốt nhất là không đụng vào nước, nhưng hôm nay thời tiết nóng thế này, anh thì lại muốn tắm, đang cởi chiếc áo ngoài ra định đi tắm thì tiếng gọi vui mừng của Lương Nặc truyền tới.
“Thiếu gia! Ha ha....có một tin tốt lành muốn chia sẻ cùng anh.....” Lương Nặc nhanh chóng nhảy vào lòng anh, cười típ mắt lại.
Bắc Minh Dục giả vờ lạnh lùng, lườm cô một cái: “Nói!”
Cô lập tức đưa tay lên, dùng ngón trỏ chỉ vào một bên má, nói vẻ vui sướng: “Tiểu Bắc thơm vào má em! nó thơm em rồi.... chắc em không rửa mặt một ngày, không....phải ba ngày, ba ngày sẽ không rửa mặt....giáo sư cảnh nói Tiểu Bắc không tùy tiện giao tiếp hay có thái độ gần gũi với người khác đâu, nhưng nó đã thơm em đấy....”
Tự nhiên giây thần kinh trên đầu Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng.
Bàn tay anh lỗ mãng đưa lên má cô quẹt một cái thật mạnh, nước bọt in trên đó đã không còn rõ nữa, dường như đã khô đi rồi.
Nhưng Lương Nặc vẫn với nét mặt hạnh phúc ngả vào lòng anh, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh: “Em nhất định phải chụp một bức ảnh gửi cho Lý thiếu gia xem, anh ta nhất định sẽ cảm thấy con trai chúng ta đáng yêu chết mất....”
“Anh nói! Em đủ rồi đấy!” Bắc Minh Dục vẫn nghiến răng nói: “Chẳng phải là thơm em có một cái thôi à? em có phải vui mừng tới mức đó không? Muốn hôn để lại vết đúng không? Để anh làm cho em, em muốn bao nhiêu cũng được.”
Khi anh hôn cô sao không thấy cô vui mừng kích động thế này?
Nghĩ thế rồi Lương Nặc cúi đầu ghế vào mặt Lương Nặc, cả cổ cô nữa để hôn, hơn nữa còn dùng lực nữa, hòng mục đích để lại vết tích nhưng Lương Nặc vội vàng đấy anh ra: “Anh còn ghen với cả con trai đấy à!?”
“Phịch!”
Bắc Minh Dục còn chưa cảm giác thấy gì thì liền bị cô đẩy ngã xuống giường, đột nhiên anh kêu rít lên, nhăn mày lại, mồ hôi hạt trên trán chảy ra.
“A, không phải em cố ý đâu.....” Lương Nặc lại vội vàng chạy đến gần anh kiểm tra vết thương trên cánh tay anh: “Xin lỗi, em xin lỗi....có phải là đau lắm không? Chảy cả máu ra rồi, để em đi lấy hòm thuốc băng bó lại cho anh.”
Lương Nặc vừa mới đứng lên thì một cánh tay lại quàng lấy eo cô kéo giật lại, cô nằm trọn trong lòng anh, cô tròn mắt nhìn anh.
“Thôi không cần đâu, anh còn đi tắm nữa cơ mà.”
“Không được, bác sĩ bảo vết thương của anh không được để dính nước.” Lương Nặc nói với giọng nghiêm túc.
“Anh bảo được là được, dù sao thì con trai em thơm em một cái mà em đã vui mừng tới mức ấy, vết thương của anh nó căng nứt ra cũng lắm thì cũng chỉ hỏng một bên cánh tay, có chết người được đâu mà sợ....”
Lương Nặc vẫn áy náy, cô ôm lấy cổ anh: “Em xin lỗi mà!”
Bắc Minh Dục chẳng thèm quan tâm tới cô, đứng lên cởi đồ ra.
“Anh...anh muốn làm gì hả? bác...bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi, không được.....”
Cô tròn xoe mắt, có chút sợ hãi.
Đôi môi của Bắc Minh Dục nhếch lên cười chế giễu: “Anh đã nói rồi, anh đi tắm, em nghĩ anh định làm gì? Làm gì em à? xin lỗi nhé, anh không có tâm trạng, tâm trạng tốt thì đã bị con trai em phá hỏng rồi!”
Lương Nặc vừa xấu hổ vừa giận.
Cảm thấy gần đây anh ghen ghê quá, lặng lẽ đứng lên lại gần anh làm lành.
..................
Hội nghị cổ đông được diễn ra theo đúng dự kiến, nhưng vào buổi hoàng hôn của trước hôm diễn ra, đại thái thái lại đột nhiên nói với Bắc Minh Dục, rằng trong tay anh không có chút cổ phần nào nên sẽ không có tư cách tham gia vào hội nghị lần này, bảo anh đứng ở ngoài cửa lớn, chịu trách nhiệm vấn đề an ninh.
Lương Nặc nghe thấy tức mặt sầm xuống.
“Vết thương trên tay anh còn chưa khỏi sao bà ta lại còn để anh đi làm vệ sĩ chứ? lại còn đứng ở cổng ngoài phòng họp, làm thế rõ ràng là muốn hạ thấp anh!”
“Đến em còn biết là hạ thấp chẳng lẽ anh không biết chắc?” Bắc Minh Dục liếc nhìn cô, sau đó lại hỏi: “Thời gian này em đã mua được bao nhiêu cổ phần?”
“Em sợ hành động lộ liễu quá thì đại thái thái sẽ nghi ngờ, vì vậy để Anna mua vào cũng ít và chậm, thỉnh thoảng còn bán ra một ít, vì vậy nếu bây giờ tính ra chắc chỉ được hơn 1% chứ chưa được Lương Nặc% đâu.”
Thực ra Thẩm gia kinh doanh đã hàng trăm năm, trong đó có vô số lần tình hình nguy cấp nên cần phải có vốn lưu động, sau nhiều lần như vậy, tới bây giờ trong tay người của Thẩm gia nắm giữ cổ phần cũng chỉ lên tới 30%.
Số còn lại nằm phân bố rải rác trong tay các cổ đông.
Đó chính là lý do mà đại thái thái rất xem trọng hội nghị cổ đông.
Ánh mắt Bắc Minh Dục nheo lại: “Số đó chắc cũng đủ để bước chân qua cửa vào hội nghị rồi.”
“Như thế có không nể mặt quá không?” Lương Nặc hỏi thêm một câu tò mò.
Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên môi cô: “Cái việc đó chỉ là chuyện sớm muộn, nếu đợi tới khi bà ta qua cửa đươc hội nghị cổ đông thì hôm nay là mẹ hai, ngày mai sẽ tới lượt chúng ta, Tiểu Bắc cũng sẽ trở thành công cụ của bà ta.”
Lương Nặc quàng lấy tay của Bắc Minh Dục đi về phía cửa phòng họp, khi tới nơi, vệ sĩ đứng ngoài cửa lập tức ngăn bọn họ lại: “Đợi đã, đại thái thái nói vấn đề an ninh an toàn hôm nay sẽ do tam thiếu gia phụ trách, nhưng tam thiếu gia không có tư cách tham gia cuộc họp, tam thiếu phu nhân, cô càng không có tư cách tham gia.”
Lương Nặc từ trong túi rút ra một giấy chứng nhận sở hữu cổ phần, đưa ra trước mặt đám vệ sĩ một cách kiêu ngạo.
“Tôi có cổ phần, anh xem cho rõ đi....”
Tên vệ sĩ lật lật giấy xem, nhìn thấy giấy trắng mực đen ghi rõ họ tên người sở hữu, liền tròn xoe mắt: “Cô...cô...từ khi nòa mà cô lại có cổ phần của tập đoàn?”
“Mắt chó lúc nào cũng coi thường người khác!” Lương Nặc đem tất cả cơn giận do đại thái thái gây ra trút lên đầu đám vệ sĩ, quàng lấy tay Bắc Minh Dục: “Bây giờ chúng tôi có thể vào trong chưa?”