Ông ta tiếp tục nói: “Không chỉ có vậy, trước đây bà ta thực ra chỉ là một gái điếm, Thẩm Cách cũng không phải con trai của bà ta, bọn họ không xứng đáng có được toàn bộ tài sản mà anh rể để lại!”
Đại thái thái tức tới mức hai mắt đỏ ngầu lên.
“Hỗn láo, đúng là ăn nói hồ đồ....”
“Tôi còn có một đoạn ghi âm, chị gái tôi trước khi xảy ra chuyện để lại.” Chiến Cảnh rút ra từ trong túi một chiếc bút ghi âm, ấn vào nút mở: “A Cảnh, em nghe chị nói đây, chị không hề mắc chứng thần kinh, là đại thái thái sợ chị để lộ ra việc bà ta không biết sinh con nên mới cố ý hãm hại chị....chị khó khăn lắm mới thoát khỏi ra bệnh viện thần kinh, nếu sau này chị có gặp chuyện thì nhất định là đại thái thái muốn giết người diệt khẩu.”
Hiện trường càng trở nên hỗn loạn hơn.
Càng lúc có càng nhiều bảo an chạy lên và muốn bắt lấy Chiến Cảnh.
Lương Nặc kéo tay áo Bắc Minh Dục, lo sợ sẽ xảy ra chuyện, nhưng anh chỉ nở nụ cười đắc ý với cô.
Tiếp sau đó, anh với bộ dạng chất vấn cất tiếng nói: “Mẹ cả, bệnh của mẹ hai và còn cả cái chết của bà ấy rốt cuộc là thế nào? Chẳng bằng, chúng ta hãy báo cảnh sát, phía cảnh sát đương nhiên sẽ làm rõ.....”
“Không cần!” đại thái thái giật mình nói, rồi lời lẽ lại đanh thép: “Không cần báo cảnh sát.”
Chiến Cảnh bị đám bảo an xông lên bắt lấy, bọn chúng cầm hai cánh tay ông ta ép một ban mặt xuống đất.
Nhưng ông ta vẫn không chịu bỏ cuộc, cố nói tiếp: “Bà đợi đấy, tôi đã đi tới cục cảnh sát, còn đem cả giấy chứng nhận nhận nuôi Thẩm Cách giao cho bọn họ, tôi cũng đã tìm được chứng cứ cho thấy bà thuê kẻ giết người, thận chí bao nhiêu năm nay cái trò bịp bợm để khống chế giá cổ phiếu của tập đoàn! Bà sẽ không có được kết cục tốt đẹp đâu....”
Nói xong, lại nghiến răng liếc mắt cố nhìn các thành viên hội đồng quản trị: “Cả cái tập đoàn Thẩm gia đều bị bà ta phá hỏng rồi, các người hãy mau mau bán cổ phần mà thoát thân đi, bà ta sẽ hại chết các người đấy! anh rể nhìn thấy các người ngốc như lợn bị bà ta lợi dụng, kiểm soát trong tay, chết cũng không nhắm mắt!”
Các cổ đông nghe thấy vậy liền hốt hoảng.
Bảo an kéo Chiến Cảnh ra ngòai, không khí của cả phòng họp bỗng nhiên trở nên có phần ngột ngạt.
Các cổ đông nhìn thần thái đại thái thái dường như đang cố kìm nén lại, bọn họ vừa giống như nhìn lại vừa giống như đang đoán xem rốt cuộc đại thái thái đã làm những gì.
“Đều nhìn tôi làm cái gì hả? những lời đó đều là lời vu cáo, tôi trong sạch, từ trước tới nay chẳng làm chuyện gì sai trái, mặc kệ bọn họ đi điều tra, còn ngươi nữa, tam thiếu gia, rõ ràng biết hôm nay là ngày di, mà lại cố ý đưa cái tên điên khùng đó vào đây, để mặc hắn nói linh ta linh tinh làm hủy hoại thanh danh của ta, ta không thể không hoài nghi ngươi có ý đồ gì đây!”
Bà ta chĩa múi xúng về phía Bắc Minh Dục.
“Ông ta là em trai ruột của mẹ hai, tại sao không cắn người khác mà lại cứ phải nhằm vào mẹ cả?” Bắc Minh Dục cũng không chịu nhường, tiếp tục nói: “Mục đích chính của con chính là đem chân tướng được đưa ra rõ ràng.”
Đặng Vũ đúng lúc này đập khẽ tay xuống mặt bàn, ông ta nói: “Chị dâu, hai người đều mỗi người bớt lời một chút, tránh để lãng phí thời gian, chẳng bằng mọi việc cứ giao cho cảnh sát họ điều tra, bọn họ đương nhiên sẽ tìm được ra chân tướng, pháp luật mãi mãi vẫn là công bằng nhất!”
“Báo cảnh sát!”
“Không được!”
Hai người cùng lên tiếng nhưng nội dung lại khác nhau, đại thái thái lại nói: “Hiệu suất làm việc của cảnh sát Âu Thành thấp, tôi tin là cảnh sát cũng chỉ sẽ làm cho xong chuyện!” nói xong đại thái thái lại tiếp tục: “Đoạn ghi âm đó là làm giả, tôi từ trước tới nay đều trong sạch.”
Chẳng ai thèm quan tâm tới bà ta.
................
Vì sự việc bất ngờ xảy ra nên việc chọn ra tổng giám đốc mới đành lùi tới ngày hôm sau.
Tối ngày hôn đó, đại thái thái đã mời không ít các cổ đông lớn đến khách sạn ăn cơm, tuy là người đến rất nhiều, nhưng Lương Nặc nghe Bắc Minh Dục nói nửa đường mọi người bỏ về cũng không ít, dường như đại thái thái đứng nói nhưng cũng chẳng mấy người nghe.
Buổi tối Lương Nặc dựa lưng vào đầu giường đọc tin tức, Bắc Minh Dục cũng đi tắm qua, khi từ phòng tắm đi ra trên eo anh quấn một chiếc khăn tắm.
Cô tò mò hỏi: “Từ khi nào anh đi tìm em trai của nhị thái thái vậy?”
“Là giả đấy!” Bắc Minh Dục chỉ trả lời đơn giản có một câu.
“Cái gì mà giả?”
Bắc Minh Dục bỏ chiếc khăn trên người ra, chui lên giường, cả người anh chui vào căn, đầu thì gối lên chiếc gối mà Lương Nặc đang ôm, nói giọng khàn khàn: “Em không chú ý thấy mẹ cả khi nhìn thấy Chiến Cảnh thì rất ngạc nhiên à?”
Cả ngày hôm nay Lương Nặc chỉ nhìn mà không nói gì, qua việc anh nói như vậy, cô liền nhớ lại cảnh tượng hôm nay ở phòng họp, đồng tử mắt cô đột nhiên mở rộng ra: “Anh nói Chiến Cảnh là giả, đại thái thái....”
“Em nghĩ đại thái thái là đồ ngốc chắc?” mẹ hai nói trong tay người nhà bà ấy có giấy chứng nhận nhận nuôi, dù sao thì cũng phải loại bỏ mẹ hai, vậy thì làm sao có thể bỏ qua được người nhà của bà ấy chứ? diệt cỏ không diệt tận gốc, đầu bà ta lại yên được không?
Vết thương trên cánh tay Bắc Minh Dục có chút ngữa, đưa tay ra gãi gãi.
Lương Nặc đang tập trung suy nghĩ, cúi đầu liền nhìn thấy anh đang gãi chỗ vết thương, cô giật mình: “Không được, vết thương bây giờ dễ bị nhiễm trùng lắm, anh không được động vào.”
Bắc Minh Dục liền giơ tay ra trước mặt cô: “Vậy thì em bôi thuốc cho anh.”
Lương Nặc bĩu môi, đi xuống giường lấy hộp thuốc, cô nhẹ nhàng tháo miếng vải bao quanh ra rồi giữ lấy thuốc bác sĩ đã bôi trên đó rồi tiếp tục cẩn thận bôi thuốc lên.
Bắc Minh Dục vốn dĩ rất mệt, nhưng anh đơ người ra nhìn Lương Nặc tỉ mỉ, nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc cho mình, môi anh tự nhiên lại bật cười, ánh mắt anh dần dần hiện lên ý nghĩ khó đoán.
Lương Nặc sợ anh đau, vừa bôi thuốc lại vừa ghé miệng lại gần thổi thổi.
“Bốn năm trước đã để lại bao nhiêu vết sẹo, khó khăn lắm mới làm mờ được chúng đi, bây giờ lại thêm vết thương mới.....đúng là thật hi vọng sớm có thể hạ gục được đại thái thái, có điều anh đúng là to gan thật đấy, cái tên Chiến Cảnh đó là giả, ngộ nhỡ bị người khác vạch trần thì sao? Cũng may mà bảo an chỉ kéo ông ta lôi ra ngoài!”
Bắc Minh Dục vẫn nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên ngồi phắt dậy.
“Mẹ cả không dám làm gì đây, bây giờ ở thời khắc này điều bà ta sợ nhất đó chính là cảnh sát sẽ sờ gáy bà ta.”
Lương Nặc vẫn có chút sợ hãi: “Nhưng sau khi bà ấy về nhà, nhất định sẽ có cách để phản kích lại, sau đó sẽ hỏi bọn giết người mà bà ấy thuê rằng tại sao em trai của nhị thái thái chưa chết, nếu chỉ cần hỏi một câu như thế, chẳng phải là mọi việc sẽ bị bóc trần à?”
“Vậy thì sao chứ?” Bắc Minh Dục với bộ dạng chẳng sợ sệt lo lắng gì, cười nói: “Có điều về phía cảnh sát anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, kể cả có bị điều tra thật, cùng lắm thì tên đó phạm tội? nhưng cũng chỉ là giả mạo một người đã chết để phơi ra chân tướng sự việc! Cắn anh một miếng thì có thể làm gì chứ? anh vẫn muốn đòi lại công đạo cho mẹ hai, thế cũng là sai à? anh chắc chắn mẹ cả không dám làm ầm sự việc này lên đâu.”
Anh nói với vẻ chắc chắn, Lương Nặc không biết nên nói gì mới phải.
“Em vẫn cảm thấy không tin tưởng lắm.”
“Yên tâm đi, ngày mai em sẽ biết người đàn ông mà anh đã chuẩn bị đó lại làm loạn lên rốt cuộc đáng tin như thế nào.”
Nói xong, ánh mắt anh chú ý vào khuôn mặt của Lương Nặc, hai mắt anh hơi nheo lại, bà tay vuốt ve lên da cô, Lương Nặc thì vẫn làm công việc của mình, cô quấn lại vết thương cho anh: “Anh xem, ở đây như sắp mưng mủ lên rồi này, để em bôi thêm ít thuốc vào.”
“A.....”
Bắc Minh Dục đau nghiến chặt răng lại: “Trách anh không nói trước mọi chuyện với em bây giờ em đang phục thù đấy hả?”
“Em làm sao dám!” Lương Nặc bĩu môi.
“Chẳng thế, em nhìn mặt em chẳng đang oán trách kia là gì, còn nói không cố ý làm anh đau?”
Anh đột nhiên giơ tay kia đỡ cằm cô hất lên.
Hai người ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, nét mặc của cô ngây thở vô tội, Bắc Minh Dục nhìn rồi nuốt nước bọt ừng ực làm yết hầu của anh di chuyển không ngừng, rồi anh từ từ cúi đầu xuống, đôi môi tiến sát tới gần cô.....