Lương Nặc lắp ba lắp bắp không nói được gì, trước mặt Kỷ Sênh cô cũng không biết nên nói gì mới phải, quyết định giữ im lặng.
Bắc Minh Dục nhìn điệu bộ của Lương Nặc càng tức giận nhưng cũng không nói thêm được gì.
“Ou! Sao ở đây lại đông người thế này?” Từ phía sau có tiếng nói phát ra với giọng điều đùa cợt, Lương Nặc quay đầu lại, phát hiện ra là Lý Tranh Diễn, cô ý thức được chuyện không hay có thể xảy ra, liền vội vàng nói: “Anh Lý! Sao anh cũng ở đây thế này?”
Lý Tranh DIễn cười tươi với vẻ thích thú: “Người anh em của tôi ở đây thì tôi chắc chắn cũng sẽ ở đây!”
“Vậy thì anh cùng với Bắc Thiếu gia hai người chơi vui vẻ nhé, không sớm nữa, tôi và bạn cùng phòng phải về trước đây, về muộn quá bác coi cửa ký túc lại mắng không cho vào trong nữa.” Cô vừa cười vừa nói rất tự nhiên, cô tự nghĩ rằng mình nói như vậy là rất hợp lý, có lý do chính đáng.
Bắc Minh Dục nhìn cô cười chế nhạo: “Hôm nay là thứ sáu, bác coi cửa ký túc các cô không về nhà mà vẫn tận tâm với công việc thế à?”
“Oh...” Điên thế không biết, cô quên mất hôm nay là thứ 6, tối thứ 6 là bác coi cửa cũng nghỉ về nhà.
“Vậy....”
“Nói thế nào nhỉ? Dù gì tôi cũng đã cứu cô hai ba lần, cô đối đãi với ân nhân cứu mạng với thái độ như thế này, tôi không biết trong trường cô đã học được những gì nữa? Đặng cá quên cơm hay là thấy lợi thì quên ân!?”
Lương Nặc mặt đỏ lựng lên, không có ý chống đỡ hay phản bác, chỉ có thể lùi về phía sau hai bước.
Lý Tranh Diễn hùa theo, cười cười nhìn Lương Nặc: “Tiểu Nặc Nặc, người ta đã cứu em thế, nói gì thì nói anh thấy em nên mời người ta ăn bữa cơm mới phải!”
“Cái này...”
“Bọn tôi đi trước đây, các cậu tự lo nhé!”
Bắc Minh Dục không cho Lương Nặc thêm cơ hội phản bác, nắm lấy tay cô lôi đi ra phía cửa, Lương Nặc mắt nhìn Kỷ Sênh, cố thoát khỏi bàn tay anh nhưng không thể.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc đi khuất, trong hành lang chỉ còn lại hai người là Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh!
Ánh mắt Kỷ Sênh nhìn không tập trung vào một nơi nào cụ thể, cũng không ngẩng hẳn đầu lên, vài giây sau, cô cảm thấy ánh nhìn đang chiếu vào mình vẫn chưa rời đi mà hình như người đó cũng không hề có ý định rời đi.
“Tôi phải về rồi!” Cô cắn môi, nói buông chõng.
Đúng lúc cô chuẩn bị cất bước đi, cổ tay bỗng dưng cảm thấy có gì đó nắm chặt lấy, chặt tới mức làm cô cảm thấy đau cả bàn tay. Đôi mắt Lý Tranh Diễn nheo lại, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, người đàn ông cười khểnh: “Là ai nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, hả?”
“Rất tiếc, rõ ràng là tôi và Lương Nặc ở đây trước, anh là kẻ đến sau, không phải là tôi cố ý tìm cách để gặp anh!”
“Đúng là càng ngày càng giỏi đấy, lại còn dám đấu khẩu với tôi nữa?” Lý Tranh Diễn vẫn tiếp tục nụ cười lạnh lùng đó.
Cổ tay cô bây giờ không những cảm thấy đau mà còn nhức nữa, cô cắn cắn môi:
“Đương nhiên, lẽ nào anh Lý không biết, tôi mà không giỏi thì làm sao có thể thoát khỏi anh, làm sao có thể thi đỗ đại học, làm sao có thể sống tới bây giờ?!”
Lý Tranh Diễn nghe cô nói xong liền chau mày lại, bỗng nhiên thả cổ tay cô ra, lưu lại trên cổ tay là vết hằn đỏ ửng của bàn tay anh ta.
“Cút.”
Kỷ Sênh tự nắm lấy cổ tay mình xoa xoa, đứng thẳng người lên, cười rạng rỡ: “Cảm ơn Lý thiếu gia.”
Vừa dứt lời, cô cầm chiếc túi xách chạy nhanh về phía cửa hành lang lối ra, nhìn hình ảnh cô chạy đi như đang chạy trốn, dường như con mắt Lý Tranh DIễn trong giây phút đó liền trở nên tối tăm u sầu hơn.
*
Lương Nặc bị Bắc Minh Dục ép rời khỏi PUB đi cùng anh ta, cô nghĩ nghĩ trong đầu chắc giờ cũng chưa tới nỗi muộn lắm, cô nói với giọng không mấy vui vẻ nhiệt tình: “Bắc Thiếu gia, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh đã cứu tôi, anh thích ăn gì? Tôi mời anh!”
“Đánh có sướng tay không? ” Bắc Minh Dục quay đầu nhìn cô nói một câu chả liên quan.
“Anh nói cái gì?” Lương nặc không hiểu anh ta đang nói tới cái gì.
Bắc Minh Dục lạnh lùng lại quay ra nhìn cô, thái độ không tức giận nhưng cũng không vui vẻ: “Lần trước gặp cô ở trường, trước khi đi cô còn cho tôi ăn một cái bạt tai, tôi hỏi cô đánh có sướng tay không?”
“Cái đó...” Lương Nặc nghĩ trong đầu, sự việc dù gì cũng đã qua rồi, cô giải thích với thái độ cứng rắn: “Lần trước đúng là tôi có phần nóng quá, nhưng nếu không phải là anh giở thói lưu manh trước thì tôi cũng không đời nào ra tay! Tôi... tôi lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ có hành động như vậy cả, nhất là với một người đàn ông!”
“Nói như vậy có nghĩa là tôi nên phải cảm thấy rất vinh dự khi trở thành đối tượng để cho cô luyện tập à?”
“Không phải!” cô biết là anh đang nói đùa.
Bắc Minh Dục nhìn nụ cười đang khẽ nở trên môi cô, trong lòng cũng đang cười thầm, rồi anh nhanh chóng đẩy cô vào xe, không để cô có cơ hội nói gì, anh nói với tài xế đưa hai người về căn chung cư ở ngự cảnh viên.
Chiếc xe lái sau khi đã được lái vào nhà xe, Lương Nặc cảm thấy bất an, liền nói: “Bắc thiếu gia, chúng ta... trời đã tối thế này rồi, chúng ta cô nam quả nữ ở cùng nhau sẽ không được hay cho lắm!”
“Tôi không quen ăn đồ ăn ở ngoài.”
Bắc Minh Dục lạnh lùng nói, ra khỏi xe liền nắm tay Lương Nặc đi thẳng lên tầng 4, Lương Nặc chỉ có thể nói thêm: “Vậy thì tôi làm xong bữa tối cho anh sẽ có thể đi đúng không?”
“Cô lắm lời thật đấy!”
Sự phản kháng của Lương Nặc là vô hiệu, trong lòng cô nghĩ thôi thì cũng đã nói với Bắc Minh phu nhân mấy ngày nay ở trường không về nhà, hôm nay về trường muộn một chút cũng không sao, lại nói, lần trước vừa mới bạt tai anh ta mà lần này lại được anh ta cứu, nấu một bữa ăn cho anh ta cũng là việc nên làm.
Nghĩ vậy, Lương Nặc quyết định tối nay sẽ nấu cho anh ta một bữa thật ngon để tỏ lòng cảm ơn, sau đó sẽ nói rõ quan điểm của mình cho anh ta biết.
Giống với lần trước, trong tủ lạnh, thứ gì cũng có, Lương Nặc chọn vài nguyên liệu tươi ngon, cô làm cá nấu canh chua, thịt kho tàu, trứng rán đảo cà chua, một đĩa rau xanh xào. Khi mà toàn bộ các món nấu xong được bày lên bàn ăn, lúc đó đồng hồ đã chỉ 10 giờ rưỡi.
Bắc Minh Dục đi ra từ phòng sách, mùi thơm của thức ăn bay đến mũi anh thơm nức, làm anh có cảm giác của cuộc sống gia đình.
“Không ngờ cô còn biết nấu ăn?” Tiểu thư nhà họ Lương tưởng là phải không bao giờ vào bếp?
Được khen, Lương Nặc cười tươi: “Vậy anh nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Bắc Minh Dục rửa tay, nhanh chóng ngồi vào bàn, cầm đôi đũa lên, mỗi món anh đều thử một tí, cảm thấy cũng không tới nỗi nào, gia vị rất vừa miệng, nhưng trên khuôn mặt thì lại tỏ thái độ ngược lại, nhìn anh ăn với vẻ miễn cưỡng: “Ăn được thôi, chứ không ngon.”
Bữa cơm diễn ra có chút im ắng, nếu có tiếng nói thì đa phần là Bắc Minh Dục chê món ăn do Lương Nặc nấu, sao cái này lại cho hành, cái kia lại cho tỏi, điên quá Lương Nặc nhìn anh tức giận nói: “Anh không ăn hành không ăn tỏi sao không nói sớm? Tôi nấu xong rồi anh mới kêu!”
Ăn xong, Lương Nặc chủ động đi rửa bát, rửa xong đi ra phòng khách cô nhìn thấy Bắc Minh Dục ngả lưng nằm thư giãn trên ghế sô pha, hai chân gác lên chiếc bàn trà trước mặt.
“Tôi rửa xong rồi.” Lương Nặc cũng ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện anh.
“Uhm.”
“ Bắc thiếu gia....” Lương Nặc nghĩ một lát, liền nói: “Những sự việc đã xảy ra trước đây, tôi đều rất cảm ơn anh, có điều, sau này anh đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi cũng sẽ không gọi cho anh.”
Khuôn mặt đang vui vẻ của Bắc Minh Dục bỗng dưng tối sầm lại, anh bỏ chân xuống khỏi bản, ngồi thẳng dậy: “Ý cô là gì?”
“Tôi kết hôn rồi, là người phụ nữ đã có gia đình, anh cũng còn công việc của mình nữa, tôi thấy hai người chúng ta không nên quấy rầy nhau nữa sẽ tốt hơn, mẹ chồng tôi cũng không thích tôi thân thiết quá với người ngoài.” Lương Nặc nói với thái độ hết sức nghiêm túc.
Tuy mối quan hệ giữa hai người trong sáng nhưng Lương Nặc luôn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.
Ví dụ như việc cô mơ thấy anh ta và cô trở thành gian phu dâm phụ!
Để tránh những giấc mơ tương tự như vậy lặp lại, cô thấy tốt hơn hết là nên cắt đứt mọi gốc rễ có thể phát sinh vấn đề!
“Quấy rầy?” Bắc Minh Dục lúc này đột nhiên đứng dậy, không gian bỗng trở nên ngột ngạt, đến hơi thở cũng có phần không thoải mái, anh nói: “Cô nghĩ dựa vào thân hình chả có chút nóng bỏng nào của cô mà có thể thu hút tôi á? Cô có đánh giá bản thân cao quá không vậy?”
“Vậy thì anh sao... sao lần trước lại còn không biết xấu hổ như vậy?”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi đối với cô chả có chút hứng thú nào! Chỉ là cảm thấy cô có chút gì đó không giống với các cô gái khác, tôi cảm thấy thú vị, thế thôi!”
Lương Nặc bị anh ta nói như vậy, mặt mũi bỗng đỏ hết lên, cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào anh ta: “Nếu đã như vậy thì sau này chúng ta coi nhau như người xa lạ là tốt nhất! Tôi về trường đây. Tạm biệt!”
“Bây giờ ngoài đường liệu còn xe không?”
“12 giờ chứ không phải hai ba giờ, chỉ là xe ít đi thôi chứ không phải là không có!” Lương Nặc nói.
“Cô chắc chắn là giờ cô về trường thì có thể vào ký túc xá? Kể cả là nghỉ lễ, nhưng nhà trường cũng có bảo vệ gác đêm và có lệnh giới nghiêm chứ?”
Lương Nặc đột nhiên im lặng, trường đại học cô đang theo học là ngôi trường trọng điểm quốc gia, mọi quy định đều rất nghiêm ngặt, kể cả cuối tuần, nhà trường cũng quy định sinh viên phải về trường trước 12 giờ đêm, sau 12 giờ là tất cả các cửa sẽ bị đóng, trừ những trường hợp đặc biệt nếu không sẽ không tùy ý mở cửa