1001 Đêm Tân Hôn

Chương 446: Có thêm một đứa con nữa



Sự vui vẻ của Kỷ Sênh đột nhiên biến mất, cô ấm ức chu mỏ ra càu nhàu, đẩy vai anh ra: “Em cứ tưởng cái mụ đại thái thái đó sức tàn phá đã giảm đi phân nửa rồi.....anh đừng có mà giận nữa mà, đúng rồi, Khả Khả và Tiểu Bắc sao rồi? hai đứa đã tỉnh lại chưa vậy?”

Nói rồi, cô bỏ chăn ra định nhổm dậy đi xem các con thế nào.

Lý Tranh Diễn lấy tay ấn vai cô xuống: “Không cần đi đâu!”

“Tại sao?”

Cô tròn xoe mắt, dừng lại mọi hành động: “Không nghiêm trọng lắm đúng không?”

“Tiểu Bắc không nghiêm trọng.” Nhìn cô lo lắng, Lý Tranh Diễn nói: “Nhưng Khả Khả....”

Kỷ Sênh dường như ngừng thở, lập tức túm lấy tay anh: “Khả Khả sao rồi? Khả Khả sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! con bé thích chơi đùa, thích gây chuyện như thế, nhất định sẽ không có chuyện.....”

Lý Tranh Diễn đỡ lấy cô: “Vẫn ở trong phòng bệnh đặc biệt để theo dõi, sốt rất cao.”

“Em phải đi thăm con....” Kỷ Sênh kích động muốn đi tìm Khả Khả, lúc này Lý Tranh Diễn lại nói bình tĩnh: “Không nguy hiểm tới tính mạng, đội ngũ bác sĩ của bệnh viện đang chăm sóc con rồi, em hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình trước hãy, mặt sắc bệch như trang giấy rồi kia kìa.”

“Đều tại em, sớm biết thế này em đã không đưa con đi!” Kỷ Sênh hối hận nói.

“Đúng là tại em!” Lý Tranh DIễn lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Nếu không phải tại em thì bây giờ nó đang nhèo nhẽo theo anh đòi ăn kẹo rồi!”

Kỷ Sênh càng thêm tự trách mình, trong lòng như có hòn đá đè nặng.

Càng nghĩ càng buồn, cô cầm lấy chiếc gối đập vào người anh, tức giận: “Đúng đấy, tại em đấy! tại em hết! Vậy thì sau này có phải anh định nhốt em lại trong nhà không cho ra ngoài không? Đáng ghét, rõ ràng biết rằng em đang tự trách mình thấy có lỗi như thế mà còn không an ủi em lấy một câu.”

Lý Tranh Diễn kịp thời tránh được sự tấn công của cô, anh cười như không cười: “Anh an ủi xem thì em sẽ không tự trách mình nữa à!?”

Kỷ Sênh bĩu môi, lườm anh một cái, đem chiếc gối đặt ra sau lưng.

“Ít nhất sẽ không đau lòng như bây giờ!”

“Thế thì em cứ tiếp tục đau lòng đi, anh đi xem Tiểu Bắc thế nào.” Lý Tranh Diễn rót cho cô một cốc nước, lại đưa thuốc cho cô: “Nhớ uống thuốc đấy, bác sĩ nói Tiểu Bắc chắc sắp tỉnh rồi, anh đi xem xem thế này, thẳng bé này nhìn cũng khá đáng yêu, nhưng so với Khả Khả thì còn non một chút.”

Kỷ Sênh: “......”

Có mà anh đang đi thăm dò con rể tương lai thì có?

Thế nhưng lúc trước Tiểu Bắc chẳng chê bộ dạng của Khả Khả còn gì, đúng là có kịch hay rồi.

............

“Sao vẫn chưa tỉnh lại, chẳng phải bác sĩ đã nói rất nhanh sẽ tỉnh lại à?” Lương Nặc sốt sắng đi đi đi lại, trong tay cầm một cốc nước nóng đợi Tiểu Bắc tỉnh dậy.

Bắc Minh Dục an ủi: “Lời bác sĩ nói cũng không phải là đúng 100%, nó là con trai anh, nhất định sẽ tỉnh lại!”

Cốc cốc cốc....

Lúc này cửa phòng có người gõ từ phía ngoài, Lý Tranh Diễn một tay cho vào túi quần, huýt sáo rồi cười cười bước vào, ánh mắt nhìn vào Tiểu Bắc đang nằm trên giường bệnh: “Vẫn chưa tỉnh à?”

“Chưa!” Lương Nặc lắc đầu: “Kỷ Sênh tỉnh lại chưa?”

“Vừa mới tỉnh lại xong, nhưng anh đoán chắc uống xong thuốc lại ngủ tiếp thôi!”

Lý Tranh Diễn bước tới đầu giường Tiểu Bắc, bàn tay đưa lên vuốt lên mặt cậu bé, Bắc Minh Dục giật mình, muốn đưa tay ngăn anh ta lại: “Anh làm gì đấy?”

“Kích động như thế làm gì chứ?” Lý Tranh Diễn khẽ gạt tay Lương Nặc ra, rồi đỡ lấy cằm Tiểu Bắc nghiêng qua nghiêng lại xem rồi nói: “Gần đây anh quen với mấy người, mới học một môn kỹ năng mới!”

“Kỹ năng gì?” Lương Nặc hỏi.

“Xem tướng, đoán số mệnh! ” Lý Tranh Diễn vừa nói vừa quan sát Tiểu Bắc: “Mũi khoằm xuống chứng tỏ có lòng tin, lương thiện, cánh mũi to chứng tỏ tài phúc, mắt tròn thì sẽ không nói dối, môi căng mọng, răng đều, khá lắm, nhìn thì có vẻ là người có phúc đấy!”

Bắc Minh Dục có vẻ không vui: “cậu nói mấy người đó là thần chắc?”

“Gần như thế!” Lý Tranh Diễn cười vẻ giảo hoạt, anh ta nói tiếp: “Kể từ bốn năm trước sau khi Lý đạo trưởng nóng lên một hồi, Hải Thành rầm rộ lên phong trào xem tướng đoán mệnh, trước đây tôi cũng chẳng tin đâu, có điều cái người mà như thần kia ấy nói rằng gần đây tôi sẽ có thêm một đứa con nữa, cái này thì tôi lại tin.”

Lương Nặc và Bắc Minh Dục không biết nói gì nữa: “.......”

Lúc này Tiểu Bắc tỉnh lại, hai mắt mở tròn nhìn Lý Tranh Diễn đang ở trước mắt mình, trong đôi mắt to tròn ấy là sự nghi ngờ và tò mò.

“Tiểu Bắc, con đang nhìn cái gì đấy?” Lương Nặc giật mình ngạc nhiên hỏi.

Từ trước tới giờ Tiểu Bắc không thích người lạ, càng không bao giờ nhìn chằm chằm vào ai đó.

Một giây sau, cô chỉ nhìn thấy Tiểu Bắc giơ tay lên xoa xoa cằm của Lý Tranh Diễn: “Cái cằm này giống với cái cằm con cô Kỷ.”

“Con cô Kỷ?” Lý Tranh Diễn bật cười: “Đó là em con, con nên gọi em là Khả Khả, cũng có thể gọi em là tiểu Khả, còn nữa, chú là ba của em ấy, nếu em ấy mà không giống chú thì không bình thường rồi.”

Tiểu Bắc nghe thấy vậy, lập tức thu tay lại, sau đó quay đầu đi không nhìn Lý Tranh Diễn nữa.

Lý Tranh Diễn nhướn mày: “Tiểu tử, sau này con cũng có thể gọi ta một tiếng nhạc phụ rồi đấy, bây giờ lại còn không thèm nhìn nhạc phụ à!”

“Cô, con muốn uống nước!”

Lương Nặc thấy thái độ đó của Tiểu Bắc, lập tức đẩy Lý Tranh Diễn ra, chỉ tay ra phía cửa nói: “Con trai tôi không thích nói chuyện với người lạ, đợi sau này nó khỏe lại rồi thì anh lại đến thăm nó rồi xem tướng hay đoán số mệnh gì thì đến.”

Bắc Minh Dục cũng cười nói thêm: “Tôi sớm đã nói rồi, con trai tôi chưa chắc đã thích Khả Khả nhà cậu đâu.”

Lý Tranh Diễn cũng không tức giận, nhìn Tiểu Bắc vài giây rồi quay người rời đi.

Lương Nặc rót một cốc nước ấm đưa cho Tiểu Bắc, đỡ cho cậu bé uống: “ngoài đầu còn thấy váng ra thì con còn thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

Tiểu Bắc lắc đầu.

Lương Nặc nhìn vào vết tay cái tát của Đặng Tử Manh còn để lại mà thương cho con, nói: “Tiểu Bắc đừng trách cái cô đánh vào má con lúc cuối cùng đó nhé, cô ấy cũng không muốn vậy đâu!”

“Oh!”

Bắc Minh Dục đúng lúc nhắc một câu: “Chú đã tìm một trường học cũng khá, có điều con cũng có thể về Hải Thành rồi đi học cũng được!”

“Trường học?” Tiểu Bắc tròn xoe mắt, hai mày khẽ nheo lại: “Có thể không đi không ạ?”

Lương Nặc khẽ vuốt vuốt sau lưng cậu bé: “Tuổi thơ của trẻ em đều ở trường học, ở trường con có thể có được tình bạn này, học được nhiều kiến thức mới nữa, chính là để nâng cao bản thân hơn, Tiểu Bắc, con cũng không nên lúc nào cũng chỉ ở trong nhà, không thể không đi.”

Tiểu Bắc hơi cúi đầu xuống, giọng nói uể oải: “Vâng!”

.............

Đặng Tử Manh đã mất tích như thế!

Đặng Vũ không tin con gái mình không thấy đâu, phái đi rất nhiều người bơi thuyền quanh khu vực bờ biển để tìm kiếm, vết máu hòa cùng với nước biển đêm hôm đó trở thành nỗi ám ảnh hiện lên trong đầu ông ta không ngừng, càng ngày càng rõ nét và bị ám ảnh.

Đứa con gái này của ông ta, kể cả được sinh ra với một người mà ông ta không yêu nhưng ông ta cũng hết mực yêu thương con gái.

Thế nhưng tìm mãi mà vẫn không tìm thấy cô ấy!

Thẩm Tịch Nam bề ngoài thể hiện rất bình tĩnh, tuy đã phái người đi tìm, nhưng mỗi lần nghe thấy tin tìm không thấy thì anh ta cũng không có những phản ứng kích động gì.

Ba ngày liên tiếp, kết quả nhận được vẫn là mất tích.

Ngày hôm nay, sức khỏe Tiểu Bắc biến chuyển khá hơn nhiều, không muốn ở lại bệnh viện nữa bèn bảo Lương Nặc cho cậu về nhà, Lương Nặc thu dọn đồ đạc đưa Tiểu Bắc về nhà, vừa vào tới phòng khách ngồi xuống thì điện thoại bàn vang lên.

“A lô?” Lương Nặc đặt túi xuống, nhận điện thoại.

Đối phương là một người đàn ông trung niên rất lạ, giọng nói trầm trầm: “Là Đặng tiểu thư sao?”

“Tôi là Lương Nặc, có phải ông gọi nhầm rồi không?”

Đối phương í một tiếng, sau đó nhìn vào số điện thoại mà Đặng Tử Manh để lại, lẩm bẩm: “Lạ thật, để lại số điện thoại rõ ràng là số này mà....” nói rồi ông ta lại hỏi: “Vậy cô có quen biết với tiểu thư Đặng Tử Manh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.