Khi anh ta nhìn thấy Bắc Minh Dục, trong ánh mắt ánh lên sự thù hận chứ không giống như trước đây trần đầy ý định chiếm đoạt và sở hữu.
Quay ra lại nhìn thấy Đặng Vũ đứng bên cạnh.
“Sao ông lại có mặt ở đây cùng với anh ta?”
Đặng Vũ thản nhiên thừa nhận: “Cậu ấy gần như là cháu ta, đây là cháu dâu ta, bất ngờ gặp nên cùng tới xem thế nào.”
Lương Nặc vẫn đang được Bắc Minh Dục bế trong lòng, Tống Thần Mặc vừa nhìn là đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
“Tăng Tử Hào đâu? Các người làm gì cậu ấy rồi?”
Bắc Minh Dục nói không khách khí: “Anh lo cho cái thân anh đi hãy, nếu như cái chân đó sau này không đứng được lên nữa, Tống công tử lại trở thành một tên què nổi tiếng lúc đấy mới là điều đáng nực cười!”
“Mày....”
“Tôi còn phải đưa vợ tới bệnh viện, tạm biệt nhé!”
Nói xong, anh cũng chẳng quay đầy, vượt lên trước mặt anh ta và đẩy cửa phòng y tế bước vào trong, Đặng Vũ không đi theo sau, ông ta nhìn theo Tống Thần Mặc: “Không ngờ giữa các người lại có mâu thuẫn?”
“Hắn ta rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tống Thần Mặc tức giận nói.
“Vậy thì cậu hãy dưỡng thương đi, chú Đặng tôi không làm phiền cậu nữa.”
Tống Thần Mặc nheo mày, trầm giọng nói: “Ba cháu bảo bảo sắp xếp thời gian đưa chú đi dạo loanh quanh, chú Đặng, thực lòng xin lỗi chú quá, bây giờ chân cháu bị thương thành ra thế này....”
“Không sao, dù gì thì trước mắt ta cũng chưa đi.” Đặng Vũ cười như không cười, an ủi: “Cậu hãy chú ý sức khỏe, nếu cậu xảy ra chuyện gì, lão Tống nhất định sẽ rất đau khổ.”
..............
Tống Thần Mặc cuối cùng vẫn không thể đưa Tăng Tử Hào ra khỏi tay Đặng Vũ, nhưng từ trước tới giờ Tăng Tử Hào là người đàn ông mà anh ta thích nhất.
Để cứu lấy Tăng Tử Hào, Tống Thần Mặc chưa đi tới bệnh viện vội, anh ta trở về Tống gia một chuyến trước đã.
“Thiếu gia về rồi đấy ạ?” quản gia chào hỏi, lại chú ý thấy anh ta ngồi trên xe lăn, hồ nghi nói: “Thiếu gia...chân của cậu?”
“Lão gia đang ở trong thư phòng, gần đây công việc khá nhiều, lão gia rất bận.” Quản gian đã ngầm nhắc nhở Tống Thần Mặc.
Tống Thần Mặc gật đầu, sau đó bảo trợ lý đẩy anh ta vào thang máy rồi đi lên thư phòng của Tống Nghị.
Ngôi nhà được trang trí hoa cỏ rất nhiều, khắp nơi đều tràng ngập một màu xanh.
“Đồ nhất định là do anh ta lấy đi, tuyệt đối không thể để anh ta chết dễ dàng như vậy được!” cửa thư phòng không khóa, từ góc hành lang đi lại gần liêng nghe thấy tiếng nói của Tống Nghị: “Tóm lại, tôi không biết cậu dùng cách gì, nhất phải bắt chính miệng hắn nói ra xem thứ đồ đó đang ở đâu?”
“Cái gì? Tối hôm đó hắn còn tiếp cận một người phụ nữ?”
“Tìm cho ra người phụ nữ đó cho ta.”
Tống Thần Mặc từ từ lại gần thư phòng, nghe thấy câu nói cuối cùng đa phần đã biết được gần đây Tống Nghị đang làm cái gì rồi.
Cốc cốc cốc.
Anh ta gõ cửa phòng, tiếng nói của Tống Nghị từ trong truyền ra: “Vào đi.”
Tống Thần Mặc đẩy cửa đi vào, Tống Nghị nhìn thấy Tống Thần Mặc nhìn trên xe lăn thì giật mình và đơ người ra vài giây, sau đó lại thản nhiên nói: “Tìm ta có việc gì?”
“Con có một cậu bạn yêu quý đã bị chú Đặng bắt rồi, Ba, con muốn ba giúp con lần này, cứu lấy cậu bạn ấy....”
Tống Nghị đột nhiên cầm chiếc cốc trên bàn đáp thẳng về phía Tống Thần Mặc: “Bảo mày đừng có mà dây dưa với lắm đàn ông, bây giờ còn bắt ta đi tìm Đặng Vũ để đòi người?”
“Tăng Tử Hào cậu ấy giúp con không ít chuyện.” Tống Thần Mặc nhẹ nhàng nói.
.................
Lương Nặc không bị thương gì nặng, chỉ là cổ tay bị hằn lên vết trói, chỉ là bị thương nhẹ bên ngoài.
Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là không việc gì.
Trong xe, Bắc Minh Dục có chút hơi hối hận, nếu không phải chú Đặng tới cứu kịp thời, hôm nay có lẽ cô thật sự đã gặp chuyện chẳng lành rồi.....
“Anh xin lỗi!” Bắc Minh Dục đột nhiên nói.
Lương Nặc tròn xoe mắt: “Anh....anh vừa nói gì?”
“Anh nói, anh xin lỗi!” Bắc Minh Dục nhắc lại rõ ràng từng từ một.
Lương Nặc đơ người ra mất một giây, sau đó cô ôm lấy anh, đầu cô di di vào trán anh: “Có sao đâu mà anh nói xin lỗi? chẳng phải em vẫn bình yên vô sự à? sau này cẩn thận chút là được rồi.”
“Thư ký Tôn bọn họ chiều này sẽ tới, sau này sẽ đi bên cạnh em không rời nửa bước, sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa....”
Lương Nặc gật đầu lia lịa, dựa đầu vào lòng anh: “Thực ra cũng là do bản thân em quá ngốc, dễ dàng tin vào một người lạ, em cứ nghĩ trước đây hắn cứu em một lần thì sẽ là người tốt, ai mà biết được đều là do một tay hắn dựng lên!”
Buổi tối, vì tay Lương Nặc bị thương phải băng bó nên đương nhiên là Bắc Minh Dục giúp cô tắm.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên làm phòng tắm trở nên mờ mịt.
Lương Nặc cởi quần áo ra nhưng không được tự nhiên lắm, cô nói ngập ngừng: “.Hay là...hay là cứ để tự em làm được rồi, anh cứ ra ngoài trước đi.”
“Có gì mà phải che chứ? sớm đã nhìn thấy hết rồi!” Bắc Minh Dục cười như không cười: “Mau cởi hết quần áo ra, chạy ra ngoài cả ngày mà còn không chịu tắm, lát nữa em có muốn lên giường không hả?”
Lương Nặc bĩu môi rồi lẩm bẩm: “Vậy nhưng anh không được nhìn chằm chằm vào em!”
Mặt Lương Nặc đỏ lên, dường như cô đang dợn da gà lên, chỉ tay vào phần dưới cơ thể anh nói ngập ngừng: “Nó đều to lên rồi kia kìa, anh...anh...”
Nói rồi, liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đột nhiên tiến lên phía trước, nắm lấy tay Lương Nặc ấn xuống phía dưới cơ thể mình, người Lương Nặc nóng bừng, cô cảm giác được cái đó đang to dần ra, thậm chí trong lòng bàn tay cô nó còn không ngừng nóng lên.
Lương Nặc đột nhiên đẩy anh ra: “Lưu manh, em....em không cần anh giúp em tắm nữa....”
Bắc Minh Dục dùng một tay kéo cô sát lại vào mình, rồi bàn tay anh nhanh chóng lần mò lên cơ thể cô, cúc áo tuột ra, để lộ làn da trắng mềm như đậu phụ, dường như không kiểm soát được nữa, anh nuốt nước bọt ừng ực rồi cúi đầu hôn lên ngực cô.
Lương Nặc theo bản năng muốn trượt ra khỏi lòng anh, kết quả vừa mới động đậy, Bắc Minh Dục liền đỏ mặt nói nghiêm khắc: “Đừng có mà muốn thoát khỏi anh, lửa đã đủ to rồi đấy....”
Cô giống như một con thỏ sợ hãi, cô nhìn anh vẻ đáng thương: “Trên người em còn có vết thương nữa.”
Bắc Minh Dục nghiến răng, nhìn cô chằm chằm: “Anh biết em bị thương chỗ nào!”
“Vậy mà anh còn thế này?” phía dưới có thứ gì đó cứng cứng đè vào cô, rất khó chịu.
“Anh còn chưa vào mà!” Bắc Minh Dục lại nói nhẹ nhàng, rồi lại nói trước khi cô kịp phản kháng, anh nói: “Được rồi, ngoan nào, anh đảm bảo chỉ sờ một chút thôi, trên người em còn có vết thương, anh nhất định sẽ không làm gì quá đáng.”
Lương Nặc: “...........”
Cuối cùng, cô vẫn không có cách nào thoát khỏi Bắc Minh Dục, ngủ mãi tới buổi trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Khi cô tỉnh lại liền phát hiện thuốc ở tay đã được thay rồi.
Thư ký Tôn đang chuyển hành lý từ cửa khách sạn vào, vừa gặp anh ta đã nhìn thấy vết thương trên tay Lương Nặc, những vết hôn trên cổ, đột nhiên đỏ mắt: “Thiếu gia, anh cũng thương thiếu phu nhân quá!”
Bắc Minh Dục cười đắc chí, chỉ tay vào một phòng cho thư ký Tôn, anh nói: “Tôi không thương cô ấy lẽ nào thương anh?!”
“Thôi bỏ đi bỏ đi, tôi không có cái phúc phần ấy!”
Ngày hôm sau, vết thương trên tay Lương Nặc cũng đã đỡ nhiều rồi, băng bó như vậy không thuận tiện lắm, cô liền bỏ băng gạc ra, lúc này, thư ký Tôn truyền về một tin tức.
“Thiếu gia, nhận được lời mời của Tống gia.”
“Lời mời gì?”
“Tống gia muốn tổ chức yên tiệc từ thiện, mời anh và thiếu phu nhân tới tham dự, ồ, hình như tạm thời Tống Nghị vẫn chưa biết thân phận của anh, chỉ là nể mặt Đặng tiên sinh nên mới mời thì phải!”