Nghe nói buổi yến tiệc từ thiện của Tống Nghị đã mời không ít những nhân vật nổi tiếng.
Những nhân vật có tiếng trong giới cờ bạc đều đến.
Tống Nghị bản thân ông ta cũng là một kẻ chơi cờ bạc xuất hóa nhập thần.
Bắc Minh Dục lôi Lương Nặc đi mua một ít thuốc trị sẹo, anh không muốn trên tay sẽ để lại vết sẹp, nhưng vừa ra khỏi khách sạn, liền có mười mấy người đột nhiên chặn ngang đường, thái độ hung hãn nhìn chằm chằm vào Lương Nặc.
“Bút ghi âm ở đâu?”
Lương Nặc dựa người vào sát Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục hỏi lạnh lùng: “Các người là ai?”
Kẻ đứng đầu không chịu nhường bước, ngược lại ăn nói ngông cuồng ép người khác: “Mau giao nộp chiếc bút ghi âm ra đây, bằng không đừng trách bọn này không khách khí.”
Lương Nặc đơ người ra lắc đầu: “Tôi không kề biết gì về bút ghi âm mà các anh nói, có phải các anh tìm nhầm người rồi không?”
“Lương Nặc, chính là cô!”
Người đó một mực khẳng định Lương Nặc cầm chiếc bút ghi âm của bọn họ, yêu cầu Lương Nặc lập tức giao nộp, bọn chúng ăn nói ngỗ ngược, thư ký Tôn liền định đấu lại với bọn chúng.
Nhưng đối phương đông người, thư ký Tôn cũng cố kìm nén cơn tức giận.
Không biết là ai báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh đã tới, đem tất cả mọi người tới đồn cảnh sát, đưa vào phòng thẩm vấn.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc đều không muốn gặp rắc rối nên ngoan ngoãn đi theo bọn họ.
Đàn ông và đàn bà được đưa vào phòng thẩm vấn khác nhau.
Khi Bắc Minh Dục và một đám đàn ông từ phòng thẩm vấn đi ra khi việc thẩm vấn đã kết thúc, nhưng lại phát hiện không thấy Lương Nặc đâu, anh lập tức túm lấy cổ áo tên cảnh sát đưa anh và Lương Nặc về đồn ban nãy.
“Vợ tôi đâu?”
“Cô ấy không có liên quan gì tới sự việc này, hai mươi phút trước đã được đưa ra ngoài rồi.”
Bắc Minh Dục hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dây thần kinh trên trán giật lên đùng đùng: “Nếu vợ tôi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ kiện đồn các anh!” nói xong, anh lại đi tìm những người chặn đường anh ban nãy.
Hơi thở anh phát ra cho thấy anh đang rất tức giận, nhưng chỉ có thể cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh.
“Các người đưa cô ấy đi đâu rồi?!”
Đối phương giả vờ ngốc nghếch nói: “Anh nói cái gì đấy? chúng tôi đều nghe không hiểu!”
“Bụp!”
Bắc Minh Dục tức điên lên, anh giơ chân đạp mạnh vào chiếc ghế trong đồn cảnh sát, cảnh sát lúc này cảnh cáo anh không được phá hoại đồ công, lại nói nếu anh còn tiếp tục thế này thì sẽ có cách xử lý thích đáng với anh.
Thư ký Tôn nhìn thấy Bắc Minh Dục thực sự tức giận khó kìm lại, liền nhanh chóng ngăn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, chúng ta rời khỏi đây trước hãy, bọn chúng nhất định là đã thông đồng với cảnh sát rồi.”
..............
Đặng Vũ mặc một bộ vest màu đen đến tham dự buổi yến tiệc.
Tống Nghị tiếp đón: “Lão Đặng, ông đã tới rồi đấy à!”
“Anh Tống!” Ánh mắt Đặng Vũ cười hiền từ: “Không ngờ bao nhiêu năm qua đi thế này rồi, anh vẫn còn giống như ngày xưa, thường xuyên tổ chức những buổi yến tiệc từ thiện thế này.”
“Lát nữa còn có buổi bán đấu giá, xem xem chú thích cái gì, nói không chừng còn mua được vài thứ đồ yêu thích mang về.” Tống Nghị cười lớn vui vẻ, lại chỉ tay về phía Tống Thần Mặc đang tiếp đón khách khứa: “Đó là con trai tôi, mấy ngày trước bị người ta hại làm cho gãy cả chân, bác sĩ nói ít nhất cũng phải hai tháng mới khôi phục lại được.”
Đặng Vũ cố ý tỏ ra hoài nghi: “Ai mà to gan lớn mật dám làm bị thương cháu trai thế?”
“Cũng chỉ là một đám vô danh tiểu tốt ấy mà, bỏ đi.”
“Cháu trai thông minh như vậy mà còn bị người ta làm hại tới mức gãy cả chân, xem ra là gen có vấn đề rồi, nhưng cũng không trách được cậu ấy, dù gì thì cũng là do bọn chúng vuốt mặt mà không nẻ mũi.” Hai người cứ lời qua tiếng lại, mặt thì cười nói nhưng ngấm ngầm trong lời nói đã thể hiện sự đối đầu.
Tống Nghị nét mặt hơi khó coi, đang định phản kích lại thì điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.
“Tống tiên sinh, đã bắt được người về rồi ạ, xin hỏi là bây giờ xử lý thế nào?”
“Người đang ở đâu?”
“Được, tôi sẽ bảo Thần Mặc đi xử lý.” Nói rồi, ông ta cúp máy, cười cười nhìn Đặng Vũ nói: “Lão đệ, xin lỗi nhé, tôi có chút việc thất lễ một lát.”
“Anh đi đi, tôi đợi tham gia lễ đấu giá.”
Ánh mắt Đặng Vũ nhìn theo Tống Nghị rời đi, rất nhanh trên môi ông ta nở một nụ cười khinh bỉ.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi ông ta cũng đổ chuông.
Đối phương chỉ nói có một câu, đôi lông mày của Đặng Vũ liền nhăn chặt lại, mặt tối sầm như bầu trời kéo mây đen trước đi đổ cơn mưa.
Tống Thần Mặc gãy chân như thế cũng không thuận tiện để tham giam buổi yến tiệc, chỉ lộ diện một lát sau đó liền cùng với Tống Nghị và đám vệ sĩ đi tới một nhà máy bỏ hoang, Lương Nặc bị nhốt trong đó.
Trong căn phòng tối om như mực, Lương Nặc nhìn thấy Tống Thần Mặc ngồi trên xe lăn xuất hiện trước mắt cô, hai mắt cô trợn trừng lên.
“Các người....các người đã mua chuộc cảnh sát?”
Tống Thần Mặc không nói gì, hắn lại gần giơ tay lên giáng cho cô một cái tát, hắn dùng hết sức mình, miệng Lương Nặc còn chảy ra một tí máy, cô ho lên vài tiếng, trợn trừng mắt tức giận nhìn Tống Thần Mặc: “Đồ cặn bã, kẻ bại trận.”
“Mau nói ra, bút ghi âm ở đâu?” Tống Thần Mặc bắt đầu việc tra hỏi.
“Tôi không biết, từ trước tới nay tôi chưa nhìn thấy cái gì mà bút ghi âm! Các người tìm nhầm người rồi.”
“Không thể nào!” Tống Thần Mặc nói kiêu ngạo: “Cô tưởng thế này thì có thể lừa được tôi sao? Nếu vẫn không chịu nói thật, tôi sẽ vẽ lên cái mặt xinh đẹp của cô một bông hoa đấy.”
Trong tay hắn ta cầm một con dao găm, trên môi là nụ cười đểu giả.
Lương Nặc sợ hãi tim đập thình thịch, toàn thân cô run lên, lập tức co rúm vào một góc: “Đợi...đợi đã!”
“Biết là để nó ở đâu rồi à? có phải ở chỗ chồng cô? Mau nói?”
Trong cơn hoảng loạn, Lương Nặc cũng chẳng suy nghĩ được nhiều, cô trả lời: “Đúng vậy, chính là ở chỗ chồng tôi! Thực ra bút ghi âm đã hỏng mất rồi, tuy chúng tôi đã cố gắng để sửa nó, nhưng không sửa được nữa, cũng may là chúng tôi đã đem nội dung trong bút ghi âm đó cóp sang một chiếc điện thoại rồi.”
Tống Thần Mặc lại giơ tay giáng cho cô thêm một cái tát nữa: “Đồ rẻ tiền, ai cho phép cô đụng vào bút ghi âm?”
Hai bên má Lương Nặc đỏ lên, hằn cả vết ngón tay.
“Nếu như tôi chết, các người đừng hòng có được đoạn ghi âm đó.”
...............
Khi Bắc Minh Dục nhận được điện thoại của Đặng Vũ, anh thấy hơi bất ngờ, hơn nữa lại nghe đầu dây bên kia khá yên ắng, chắc chắn là không phải đang tham gia yến tiệc gì cả.
“Chú Đặng, chú không tham gia yến tiệc?”
Đặng Vũ không trả lời câu hỏi của anh mà vội vàng hỏi lại: “Tiểu Nặc từ khi nào lại bị Tống Thần Mặc bắt đi rồi?”
Bắc Minh Dục mím chặt môi vài giây rồi mới nói: “Không ngờ tin tức của chú lại nhanh như vậy, đúng, buổi chiều bị cảnh sát đưa đi, Tống Thần Mặc lại có liên kết với phía cảnh sát, bọn chúng ngay dưới con mắt của cháu đã đưa người đi.”
“Tống Thần Mặc sẽ không tha cho con bé đâu, Tiểu Nặc trong tay nó nhất định là phải chịu khổ rồi.”
“Chú Đặng đừng nóng vội, cô ấy là vợ cháu, cháu sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện đâu ạ!”
Hai người bàn bạc với nhau đối sách, sau đó Bắc Minh Dục vừa cúp máy, chuông điện thoại lại reo lên, đối phương dùng máy biến âm, giọng nói từ đầu dây bên kí truyền tới tai Bắc Minh Dục, thể hiện ra là rất nguy hiểm.
“Giao nộp chiếc bút ghi âm trong tay ngươi ra đây!” Tống Thần Mặc gầm lên.
Bắc Minh Dục hiểu ngay ra vấn đề, anh nói vẻ bình tĩnh: “Thứ anh cần tôi có thể giao cho anh, vậy người tôi cần thì sao?”
“Muốn nghe tiếng nói của cô ta không?” Tống Thần Mặc cười lạnh lùng, đưa tay lên tát vào má Lương Nặc, Lương Nặc đau quá kêu thét lên, hai mắt Bắc Minh Dục đỏ lên vì thương vợ: “Các người đã làm gì cô ấy?”
“Cầm bút ghi âm tới trao đổi, thời gian và địa điểm tôi sẽ gửi vào điện thoại anh sau! Nhớ lấy, đừng có mà giở trò!”
Tống Thần Mặc cúp máy, việc đầu tiên là Bắc Minh Dục bảo thư ký Tôn hãy đi kiểm tra định vị, đồng thời dặn dò: “Cho người làm một đoạn ghi âm giả cho tôi sau đó gửi vào điện thoại tôi, thiết kế thời gian làm sao để nó hiện lên là được thực hiện năm ngày trước.”