Về tới trường, Lương Nặc liền nghe thấy lời oán trách than phiền của Liễu Tiêu Hàn: “Tối qua cứ như gặp ma ấy!”
“Sao vậy?” Lương Nặc chớp chớp mắt nhìn cô.
“Rõ ràng tớ nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện nói rằng anh rể tớ bị tai nạn, nhưng lúc tớ chạy tới bệnh viện thì y tá lại nói rằng không có ai bị tai nạn mà có tên như vậy!”
Kỷ Sênh chép chép miệng, quay ra nhìn Lý Tiêu Hàn: “Sao cậu không biết đường gọi điện cho anh rể cậu để xác nhận? Đúng là đồ ngốc!”
“Cậu hiểu cái gì? Điện thoại anh rể tớ gọi mãi nhưng đều không liên lạc được, thế nên tớ mới vội vàng lo lắng như vậy.”
Lương Nặc nghiêng đầu nhìn Liễu Tiêu Hàn: “Tiêu Hàn, mỗi lần tớ thấy cậu nhắc tới anh rể cậu đều rất kích động, tại sao vậy?”
Kỷ Sênh nghe thấy vậy cũng thêm vào: “Đúng vậy! tớ cũng thấy thế, Tiêu Hàn... cậu không phải là muốn cùng với anh rể phát triển một mối quan hệ ấy ấy chứ?”
Mặt Liễu Tiêu Hàn đỏ ửng, giả vờ hất tóc tỏ vẻ kiêu sa, mỉm cười: “Hai người các cậu, một đứa thì ế dài cổ, còn một đứa thì đã theo chồng bỏ cuộc chơi, thì làm sao mà hiểu được con tim của những người như tớ.”
Lương Nặc và Kỷ Sênh hai người quay ra ném cho cô cái nhìn với đầy sự nghi ngờ và phòng vệ: “Ối trời! Cái gì thế nàng ơi!”
Sự việc ăn cắp bản thiết kế không được nhắc đến nữa, nhà trường đã quyết định cử Lương Vân đại diện đi tham gia cuộc thi được tổ chức ở Pari, thậm chí ở bảng thông báo của khoa và trên forum đều dán bảng thông báo rồi, Lương Nặc chỉ có thể nghĩ xem còn có bằng chứng gì khác không.
Sau buổi trưa, ba người ăn cơm xong liền trở về phòng ký túc, đúng lúc đó thì gặp Ngô Mộng Dao bước xuống từ một chiếc xe ô tô sang trọng, một tay thì cầm ba bốn chiếc túi mua đồ của các hãng hàng nổi tiếng, tay kia thì cầm chiếc điện thoại đắt tiền, đi đôi dép cao chót vót bước về phía ký túc.
“Lại mua nhiều đồ vậy?” Kỷ Sênh nhìn Mộng Dao rồi lại quay xuống nhìn đống đồ cô cầm trên tay: “Ôi, toàn là hàng hiệu của các hãng nổi tiếng, mỗi thứ chắc cũng phải một hai vạn ấy nhỉ! Mộng Dao, bạn trai cậu sao không đem lên phòng giúp cậu?”
Nét mặt Mộng Dao có chút biến sắc, đem mấy túi đồ san đều sang hai bên tay xách, liếc nhìn Kỷ Sênh không mấy thiện cảm: “Lẽ nào những đồ cậu đang mặc trên người là hàng thùng à?”
Kỷ Sênh cười nhạt: “Thì cũng phải xem là ai mua nữa! Bạn trai cậu tốt với cậu thật đấy, hay là hôm nào đưa cậu ấy tới gặp bọn mình đi, bọn mình giúp cậu nhìn xem anh ta rốt cuộc là người thế nào?”
“Không cần đâu, tớ cũng tự có mắt!”
Mộng Dao ném cho Kỷ Sênh cái nhìn với ánh mắt khinh thường, rồi bước băng băng vào ký túc, trong phòng yên tĩnh chỉ có một mình cô, tức giận vứt đồ lên giường, sắc mặt sầm sầm rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, cô ta liền vội vàng nói: “Tối qua tôi vô tình gặp Lương Nặc và Kỷ Sênh, tôi chụp được mấy bức ảnh rất thú vị, có những bức ảnh này rồi, chồng sắp cưới của cậu nhất định sẽ chấm dứt được mọi tình cảm còn lưu luyến với Lương Nặc!”
Tối qua cô ta cùng bạn trai cũng tới câu lạc bộ PUB chơi, nhìn thấy nhưng cũng không ra chào hỏi gì Lương Nặc và Kỷ Sênh, sau đó còn chụp vài kiểu ảnh, ban đầu cô ta chỉ định chụp cho vui, nhưng không ngờ hôm nay vừa về tới trường mấy người đó lại làm cô ta khó chịu.
Thế là cô ta cũng chẳng thèm quan tâm tới tình nghĩa mấy năm giữa các bạn cùng phòng với nhau.
Lương Nặc, Kỷ Sênh và Tiêu Hàn về tới phòng thì đang thấy Ngô Mộng Dao nghịch điện thoại chụp ảnh tự sướng.
“Mộng Dao, cậu đã biết kết quả của cuối cùng của cuộc thi thiết kế chưa?” Liễu Tiêu Hàn cất gọn túi xách, nằm dài trên giường rồi thuận miệng nói tới cuộc thi.
Tay của Mộng Dao ngừng lại hồi lâu, rồi lắc đầu: “Tớ không biết, bạn trai tớ dạo gần đây ngày nào cũng hẹn đi chơi, tớ cũng chả để ý những cái đó, có điều Nặc Nặc không phải là có thiên phú về thiết kế sao? Chả lẽ kẻ thắng không phải cậu ấy?”
Nặc Nặc lên tiếng: “Không phải tớ mà người thắng là Lương Vân.”
“Hả? Sao lại có thể như vậy được?”
Ngô Mộng Dao ngạc nhiên, vứt điện thoại xuống, quay ra nhìn Lương Nặc.
“Tác phẩm của chị ta và của tớ giống nhau y hệt, chỉ là điểm thêm vài nét trên khung thiết kế cơ bản của tớ, vừa nhìn vào có vẻ rất hiện đại sang trọng.” Lương Nặc ngồi xổm dưới đất ngước lên nhìn Ngô Mộng Dao: “Cậu nói xem, thế có tính là ăn cắp không?”
Ngô Mộng Dao im lặng vài giây, mới nói: “Các cậu là chị em ruột, linh cảm giống nhau cũng không có gì lạ.”
Kỷ Sênh đi ra từ nhà vệ sinh nghe thấy câu nói của Ngô Mộng Dao bỗng nhiên nắm chặt hai bàn tay định nói gì đó nhưng Liễu Tiêu Hàn nhìn cô như muốn ngăn cản đừng có nóng vội, Lương nặc thì ngồi nhớ lại xem hai năm qua phòng cô đã xảy ra những chuyện gì, mi mắt cô rủ xuống: “Thôi bỏ đi, coi như chuyện đen đủi mà tớ gặp phải vậy!”
*
Lương Vân đạt được tư cách đại diện cho nhà trường đi tham gia cuộc thi, đi tới đâu cô ta cũng nhận được cái nhìn ngưỡng mộ từ các sinh viên khác, trong lòng thấy vô cùng mãn nguyện, chỉ có điều cô ta càng vui mừng bao nhiêu thì Châu Thụy lại càng cảm thấy chột dạ, thiếu tự tin bấy nhiêu.
“Nói gì thì nói đó cũng là em gái em, hay là... lần này em nhường cho cô ấy đi!”
“Thế sao được?” Lương Vân chau mày tức giận, quay ra lườm Châu Thụy: “Châu Thụy, có phải anh vẫn còn lưu luyến cô ta không? Lẽ nào những gì anh nói với em anh đều quên hết rồi? Mà trong bụng em bây giờ còn đang mang đứa con của anh đấy!”
“Không phải!” Châu Thụy ôm cô ta vào lòng, an ủi: “Chỉ là anh thấy em đang mang thai, không muốn em làm việc vất vả quá nên mới nói thế.”
Lương Vân ngoan ngoãn ngả vào lòng anh ta, nghe được những lời như vậy thấy thật ấm lòng, lại nghe thấy nhịp tim của anh hòa chung với nhịp đập con tim mình, liền cảm thấy thế giới này thật yên bình tươi đẹp: “Đây là đứa con đầu tiên của hai ta, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, nhưng cuộc thi lần này em cũng đã suy nghĩ và cố gắng rất nhiều, em không muốn bỏ cuộc.”
Cô ta nhất đinh phải thắng Lương Vân trước sự chứng kiến của Châu Thụy!
“Vậy thì tùy em quyết!”
“Anh yêu! Anh thực sự tốt với em quá!”
Lương Vân nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thanh tú, ngẩng đầu lên trao cho Châu Thụy một nụ hôn nhẹ nhàng, một cảm giác rạo rực quen thuộc chạy khắp toàn thân Châu Thụy. nhanh chóng đặt Lương Vân đặt nằm trên ghế sô pha, nhẹ nhàng xâm chiếm từng phần cơ thể cô, như con thú thèm mồi, lỗ mãng, thô tục. Sau khi kết thúc, thân thể nõn nà của Lương Vân nằm co rúm trong lòng Châu Thụy, cô ta với tay cầm lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn, cười nói: “Em quên mất không nói với anh chuyện này, bạn em gửi cho em mấy tấm ảnh.”
“Ảnh gì vậy?” Châu Thụy vừa vuốt tóc cô ta vừa hỏi.
Cô ta mở mục ảnh trong điện thoại ra, đưa cho Châu Thụy: “Anh xem rồi đừng có tức giận đấy, thực ra em không muốn tin mấy bức ảnh này mấy, chỉ là không muốn anh bị Lương Nặc lừa hết lần này tới lần khác!”
Châu Thụy nheo mày cầm lấy điện thoại lướt qua vài tấm ảnh, nội dung các bức ảnh là hình ảnh Lương Nặc bị một người đàn ông nắm tay lôi đi ra từ cổng câu lạc bộ PUB, động tác của người đàn ông có phần lỗ mãng còn Lương Nặc thì chỉ nhìn theo người đàn ông đó.
Do góc độ chụp mà khuôn mặt người đàn ông rất mờ nhạt không rõ nét còn khuôn mặt Lương Nặc thì không sai vào đâu được.
“Đồ rẻ tiền!” Sắc mặt Châu Thụy tối sầm lại, tay bóp chặt lấy chiếc điện thoại, Lương Vân nhanh chóng tìm cách để xoa dịu cơn giận của anh ta nhưng cũng không quên hạ thấp Lương Nặc.
“Thôi, anh đừng tức giận nữa, cô ấy bây giờ đã kết hôn rồi, chúng ta cũng không có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của cô ấy nữa.”
Cơn tức giận của Châu Thụy khó lòng mà xoa dịu, nhếch mép cười, nhìn Lương Vân: “Điện thoại nhà Bắc Minh, em có không?”
Lương Vân đờ người ra một lát mới hiểu được Châu Thụy hỏi vậy để làm gì.
“Bắc Minh gia chắc chắn là từng có thông báo tuyển người, em sẽ tìm được cách để có được số điện thoại nhà đó.” Cô ta cười tươi như hoa, nhưng ẩn sau trong đôi mắt là một âm mưu.