Bắc Minh Dục đưa Tăng Du tới văn phòng luật sư, đem 10% số tài sản của mình chuyển sang tên cô ta, nhưng thủ thục có phần phức tạp, phải một tháng sau mới hoàn thành được.
Trong khoảng thời gian một tháng này Tăng Du ở nhà chế thuốc, đột nhiên có một hôm cô ta ngất đi.
“Bác sĩ, tình hình tôi thế nào?”
Tăng Du nằm trên giường bệnh, có chút ốm yếu, Tăng Tử Hào đứng bên cạnh động viên: “Em gái yên tâm, nhất định sẽ không sao.”
Bác sĩ cười rất tươi nói: “Chúc mừng thái thái, cô mang thai rồi!”
“Cái gì?” Tăng Du lập tức đang nằm trên giường ngồi bật dậy, Tăng Tử Hào hai mắt cũng tròn xoe, nhìn phản ứng của em gái rồi nói: “Em gái, mau nằm xuống, thực ra có thai sớm cũng không.....”
“Em mang thai rồi?” Tăng Du kích động cắt ngang lời anh ta, cô ta nắm lấy tay Tăng Tử Hào, trong ánh mắt là sự vui mừng hạnh phúc: “Anh, em có con với Bắc Minh Dục rồi.”
Tăng Du lại nói ra lệnh cho bác sĩ: “Còn ngồi đấy làm cái gì? Còn không mau gọi Bắc Minh Dục về!”
Bác sĩ vừa đi, Tăng Tử Hào nói đắc ý: “Lần này thì em nhờ con mà một bước lên mây rồi, anh nghe nói con trái Bắc Minh Dục là một thằng bé kém thông minh, chỉ cần em sinh ra một đứa con trai mập mạp đáng yêu thì chủ nhân thực sự của cái nhà này em ngồi chắc rồi!”
“Hức, em vốn dĩ đã là nữ chủ nhân của cái nhà này rồi!” Tăng Du nói kiêu ngạo.
Rất nhanh sau đó bác sĩ gọi điện xong, có chút lúng túng nhìn Tăng Du: “Thiếu gia anh ấy...thư ký Tôn nói thiếu gia bây giờ đang ở tập đoàn tham gia một cuộc họp quan trọng, tạm thời chưa về ngay được!”
“Đồ vô dụng!” Tăng Du tức giận đập gối xuống giường, sau đó đưa tay đặt lên bụng: “Anh ta không tới thì tôi đi, anh, chuẩn bị xe cho em, em phải đi tìm gặp anh ta, anh ta liên tiếp ngủ lại công ty lâu như thế rồi, muốn em sống cuộc sống của quả phụ chắc! Còn lâu nhé!”
Tăng Tử Hào bảo Tăng Du nghỉ ngơi một tiếng, sau đó đi chuẩn bị xe để đưa cô ta tới tập đoàn.
Thư ký Tôn đứng ở cửa đón tiếp: “Thái thái sao lại tới đây vậy ạ? Chẳng phải mang thai rồi à?”
Tăng Du chống tay sau lưng ưỡn ngực ra nói ra lệnh: “Gọi Bắc Minh Dục ra đây gặp tôi.”
“Thiếu gia đang họp qua video với các lãnh đạo khác còn chưa xong.”
“Khi nào thì xong?”
“Chắc...tầm khoảng một tiếng nữa.”
Tăng Du nghiến răng: “Tôi tới phòng làm việc của anh ấy đợi.”
Cô ta ngồi trong phòng làm việc của Bắc Minh Dục ngồi nói chuyện vu vơ với Tăng Tử Hào, hai tiếng đồng hồ sau Bắc Minh Dục mới xuất hiện: “Có tin tốt lành gì muốn nói với tôi à? tôi rất bận.”
Tăng Tử Hào đột nhiên nói: “Em gái tôi mang thai rồi, là cô ấy và đứa trẻ quan trọng hay công việc quan trọng?”
Bắc Minh Dục tỏ vẻ ngạc nhiên, liếc mắt nhìn vào bụng cô ta, đột nhiên bật cười, đi tới bên cạnh Tăng Du: “Mấy tháng rồi?”
“Đương nhiên là một tháng, chính là vào cái đêm tân hôn của chúng ta....” Tăng Du bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh mà khuôn mặt nóng lên, cô ta khẽ cúi đầu xuống, Tăng Tử Hào biết ý nói: “Anh đi đây, em gái và em rể cứ từ từ nói chuyện nhé!”
Anh ta vừa huýt sáo vừa rời đi, thư ký Tôn từ một góc khuất đi ra, nhìn theo bóng anh ta rời đi.
Tăng Du định ngả mình vào lòng Bắc Minh Dục: “Chồng ơi, anh nói xem con của chúng ta là con trai hay con gái?”
“Tôi đều thích!”
“Em thích con trai hơn, sau này có thể thừa kế gia nghiệp của anh, anh sẽ không phải vất vả thế này nữa!” Tăng Du nghĩ mơ mộng rồi lại nói: “Con gái thì có gì tốt chứ, lấy chồng xong là mất!”
Bắc Minh Dục nheo mày, anh ngồi dịch ra giữ khoảng cách với Tăng Du, anh hỏi: “Thuốc của Lương Nặc cô chế tình hình thế nào rồi?”
“Còn thiếu một viên nữa là đủ cho nửa năm sau.”
Tít tít.
Chiếc điện thoại trong túi Bắc Minh Dục đổ chuông, anh liếc mắt nhìn số máy gọi tới rồi đi ra ngoài bắt máy, Tăng Du vội nắm lấy cổ tay anh kéo lại: “Người ta mang bầu rồi anh còn không ở đây với em được à?”
“Chính vì cô mang bầu nên tôi mới phải cố gắng làm việc, không thì lấy đâu ra tiền mua sữa!”
Ra khỏi cửa, điên thoại liền truyền tới giọng nói hào hứng của thư ký Tôn: “Thiếu gia, xong rồi! quá trình chế thuốc của Tăng Du đều bị camera mini ghi lại rồi, còn có nguyên liệu, hơn nữa trong lúc cô ta đang chế thì bị hôn mê, lượng dùng thế nào chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra ngay.”
“Tìn bác sĩ học chế đi, còn nữa....đi xem Lương Nặc thế nào, nói với cô ấy Tăng Du mang thai không hề liên quan tới tôi!”
..........
Tăng Du gần đây đều không nghe thấy Bắc Minh Dục nói gì về việc chế thuốc, trong lòng còn nghĩ chắc đứa trẻ trong bụng mình đã giữ được hoàn toàn trái tim anh.
Cái bụng cô ta ngày càng to hơn, cô ta cũng không chế thuốc nữa, Lương Nặc không có thuốc giải nên cũng cứ ở lại Âu Thành.
Bắc Minh Dục cũng thường xuyên ở bên cạnh Tăng Du, đưa cô ta tới những nơi nổi tiếng của Âu Thành chơi, mặc kệ các phương tiện truyền thông theo dõi, chụp trộm rồi đăng bài lên các báo và tạp chí, trang nào cũng thấy đăng bài về việc hai người tình cảm ngọt ngào.
Bởi vì bọn họ thu hút sự chú ý của mọi người nên đi tới đâu cũng thành đối tượng theo dõi của bọn chó săn.
Bốn tháng sau.
Tăng Du đã mang thai năm tháng rồi, cân nặng cũng tăng lên không ít. Bắc Minh Dục dậy sớm đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra, nhìn cái bộ dạng cô ta cười càng càng thấy ghê tởm.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra một lượt, dựa theo những lời đã học thuộc nói: “Cái thai rất khỏe mạnh, là một bé trai, thái thái thật có phúc!”
Tăng Du vừa vui vừa kích động.
Bắc Minh Dục thì không vui mà cũng chẳng buồn: “Ừm, một bé trai khỏe mạnh, xem ra tôi có người kế nghiệp rồi.”
Buổi chiều Lý Tranh Diễn tới tìm anh tụ tập.
Trong căn phòng tối lờ mờ, Lý Tranh Diễn nhướn mày nói: “Tôi nghe thư ký Tôn nói cậu đã nắm được cách chế thuốc rồi à. trải qua vài tháng thử nghiệm, thuốc cũng đã được chế ra rồi, tại sao còn giữ lại người phụ nữ đó?”
“Cô ta mang thai rồi.”
Bắc Minh Dục nâng ly wisky lên, một ngụm uống hết.
“Không phải cậu thực sự đã lên giường với cô ta rồi đấy chứ?” Lý Tranh Diễn tròn mắt hỏi vẻ nghi ngờ.
“Mõm chó đúng là không nói được tiếng người.” Bắc Minh Dục đặt ly rượu xuống, đột nhiên đứng lên, ánh đèn chiếu vào mặt anh, dường như không thể hiện rõ được nét mặt anh: “Cô ta kỳ vọng rất nhiều về đứa trẻ mà cô ta đang mang, lại còn nghĩ tới việc để nó thừa kế tất cả tài sản của tôi!”
“Woa!” Lý Tranh Diễn bật cười: “Nói thật lòng là tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào không thực tế như cô ta đấy!”
Trên trang đầu của các báo đều đưa tin Bắc Minh Dục đưa vợ mang thai đi kiểm tra, ca ngợi anh là người đàn ông tốt nhất thế giới.
Kỷ Sênh nhìn thấy tờ báo liền tức giận, hận không thể xé nát nó đi, Lương Nặc vội vàng kéo cô ngồi xuống: “Cậu đừng có mà kích động quá, trong bụng cậu là một cặp song sinh đấy, ngộ nhớ kích động quá mà ảnh hưởng tới chúng thì sao, Lý thiếu gia nhất định sẽ ăn thịt tớ!”
Kỷ Sênh cố kìm nén.
“Ngày nào cũng là tin tức về bọn họ, chẳng lẽ cậu không có một chút khó chịu hay thất vọng à?”
“Thiếu gia vẫn đều đặn đưa thuốc cho tớ, điều này chứng tỏ anh ấy vẫn nhớ tới tớ, nếu đã như vậy, tại sao tớ phải thất vọng, phải buồn chứa? Thư ký Tôn đã nói, đứa trẻ không phải của anh ấy, vậy anh ấy đưa cô ta đi khám thai cũng chỉ là hình thức thế thôi....”
Kỷ Sênh bĩu môi, sau đó kéo tay cô đi nói chuyện video với hai đứa trẻ đang ở Hải Thành.
Vốn dĩ Lý Tranh Diễn cũng muốn hai người họ trở về Hải Thành, nhưng Kỷ Sênh khi đi khám thai bác sĩ nói là sinh đôi nên sẽ rất vất vả, Lý Tranh Diễn cũng biết sức phá hoại của Khả Khả, sau một hồi suy nghĩ anh đã quyết định tạm thời cứ ở lại đã.
Có điều cứ vài ngày lại nói chuyện video một lần, anh cũng thỉnh thoảng bay về Hải Thành để thăm hai đứa trẻ.
Lương Nặc không thể rời xa thuốc giải, cũng không dám hành động bừa bãi, chỉ có thể cùng với Kỷ Sênh nói chuyện video với Tiểu Bắc, Tiểu Bắc thì lúc nào cũng gọi Lương Nặc là cô nhưng Khả Khả ngồi bên cạnh cứ kêu lên: “Mẹ, mẹ...”