1001 Đêm Tân Hôn

Chương 475: Không được vận động mạnh



Điện thoại của Tăng Du vẫn không ngừng gọi tới, cuối cùng Bắc Minh Dục vẫn phải rời đi.

Lương Nặc sau khi đi ra từ nhà vệ sinh nam, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nữ chỉnh lại quần áo, nhìn bản thân mình trong gương đầu tóc bối bù, quần áo xộc xệch, cô đột nhiên đưa tay đặt lên hai bên má còn nóng ra và đỏ bừng, rồi lại đặt tay lên đôi môi vẫn còn đỏ hồng và ươn ướt kia.

Trên môi nở một nụ cười đau khổ.

Anh ấy tốt như thế, nhưng Đặng Vũ.....

Vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại trong túi cô lại rung lên, cô cúi đầu xuống nhìn, đó là điện thoại của quản gia nhà họ Đặng, kể từ sau khi Đặng Vũ nhập viện, quản gia thường xuyên gọi điện cho cô, bảo cô đến bệnh viện thăm Đặng Vũ.

Lương Nặc chẳng thèm quan tâm, chỉnh lí lại quần áo sau đó về nhà.

Tối đên, Lương Nặc vừa tới bệnh viện, liền nhìn thấy Lý Tranh Diễn vội vội vàng vàng gọi bác sĩ, còn Kỷ Sênh trán đổ mồ hôi ướt đẫm, toàn thân co rúm lại.

Cô chỉ nhìn mà thấy hồn bay phách lạc.

“Kỷ Sênh!” cô vội vàng chạy lại gần, nhìn Kỷ Sênh hỏi quan tâm: “Có phải sắp sinh rồi không?”

Kỷ Sênh bám chặt lấy cánh tay của Lương Nặc, miệng há hốc ra như đang cố hít lấy không khí, đứa trẻ trong bụng cô dường như đang giẫy đạp, cái cảm giác lúc này hoàn toàn khác so với khi trước lúc sinh Khả Khả.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến đẩy Kỷ Sênh tới một phòng bệnh khác để kiểm tra.

Mười mấy phút sau, bác sĩ cầm một tờ giấy đi ra, nói: “Lý thiếu gia không cần lo lắng, Lý thái thái không sao.”

“Đau thành ra như thế rồi mà còn không sao?”

Bác sĩ đưa Lý Tranh Diễn tới phòng siêu âm B, chỉ tay lên màn hình nói: “Anh xem, ở đây tim thai đập vẫn bình thường, nước ối còn chưa vỡ, tử cung cũng chưa mở....chưa có dấu hiệu gì của việc muốn sinh cả.”

Kỷ Sênh cũng đã qua cơn đau, ánh mắt lờ mờ nhìn thấy Lý Tranh Diễn, cô gọi giọng yếu ớt: “Lý Tranh Diễn....”

“Anh đây!”

Lý Tranh Diễn nhanh chân bước tới bên cạnh giường của Kỷ Sênh, anh nắm lấy tay cô, áp má mình vào má cô: “Em sao rồi? còn đau nữa không? Đều là anh không tốt!”

Lương Nặc ở bên cạnh an ủi: “Lý thiếu gia anh cũng đừng tự trách mình nữa, mang thai vốn dĩ là đã có nguy hiểm.”

Mặt Kỷ Sênh hơi đỏ lên, cũng nói theo: “Thực ra em cũng không đau lắm, chỉ là....sau này anh đừng có mà cứ làm theo ý mình như thế, lẽ ra lúc đó em nên kiên quyết đẩy anh ra mới phải....”

Lý Tranh Diễn gật đầu, nói: “Sau này anh sẽ kiêng, đảm bảo tuyệt đối không chạm vào em nữa! Đợi sau khi hai thằng nhóc này lòi ra, anh sẽ bù đắp cho em!”

Hai tai Kỷ Sênh đột nhiên đỏ lên.

Anh đừng có mà nói lớn tiếng như thế, hơn nữa ý cô cũng không phải như vậy!

Lương Nặc và bác sĩ lập tức bốn mắt nhìn nhau, có vẻ như họ hơi ngại ngùng thay cho cặp vợ chồng.

Sắp sinh rồi mà Lý Tranh Diễn anh ta còn.....

Bác sĩ có chút lúng túng nghe bọn họ thảo luận chuyện phòng the sau này, hắng giọng hai tiếng, rồi nói vẻ rất nghiêm túc: “Lý tiên sinh, bây giờ Lý thái thái đang ở những bước quan trọng cuối cùng, hai người hãy kiêng một chút, tốt nhất là....đừng làm bất kì hoạt động mạnh nào.”

“Được!”

Nói xong, Lý Tranh Diễn lại cúi đầu xuống hôn lên trán Kỷ Sênh: “Em có buồn ngủ không? Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi nhé!”

“Em không!” Kỷ Sênh nằm trên giường, đưa tay ra ôm lấy đầu anh kéo xuống chạm vào trước trán mình nói thì thầm: “Nói thật nhé, thực ra anh làm cũng tốt lắm, chỉ có điều hai đứa bé này yếu quá thôi....”

..........

Cơn đau bất ngờ lại dữ dội của Kỷ Sênh dọa cho Lý Tranh Diễn một trận hết hồn, anh bỏ lại hết mọi việc bên ngoài, lúc nào cũng ở bên cạnh Kỷ Sênh, Lương Nặc cũng vậy, cuối cùng, buổi chiều một hôm cô cũng được đưa vào phòng sinh.

Bác sĩ nói sắp sinh rồi.

Tăng Du chưa bao giờ sinh con nhìn thấy tình thế ở phòng đối diện nên có chút tò mò, vì vậy đã đi theo.

Lương Nặc đứng cách cô ta ba mét, coi như hoàn toàn không nhìn thấy.

Kỷ Sênh kiên quyết muốn sinh thường, cũng không thể tiêm thuốc mê, một là cô sợ trên bụng sẽ để lại vết sẹo, hai là cảm thấy như vậy sẽ tốt cho con hơn, vậy là đứng ở ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng kêu đau của cô.

Lý Tranh Diễn sốt ruột đi đi lại lại, hai tay đấm vào nhau, mày nheo lại, không có lời thừa thãi nào để nói.

Lương Nặc tiến lại gần, nói: “Anh muốn đưa Khả Khả tới đây hay là cho Kỷ Sênh về Hải Thành? Sau khi cô ấy sinh em bé xong nhất định sẽ rất nhớ Khả Khả đấy.”

“Về Hải Thành, đó mới là nhà.”

Trong phòng sinh tiếng gào vẫn vang lên, Lý Tranh Diễn cổ họng như khô hết cả đi.

Kỷ Sênh sinh cũng được coi là thuận lợi, tuy có đau một chút nhưng rất nhanh đứa bé đã thò đầu ra.

Y tá bế hai đứa trẻ sơ sinh đi làm kiểm tra thông thường, khi Kỷ Sênh được đẩy ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn khá tỉnh táo.

“Lý Tranh Diễn.....anh là cái đồ khốn nạn, sau này sẽ không sinh cho anh nữa đâu....đau chết mất....”

Trong lúc mơ màng cô vẫn còn nhìn thấy Lý Tranh Diễn chạy lại chỗ mình, Kỷ Sênh không chịu được mà oán trách, Lý Tranh Diễn nhìn cô cười hạnh phúc, anh nói: “Ba đứa con, em mà sinh nữa là thành con lợn lái rồi đấy!”

Lương Nặc bịt miệng cười.

Tăng Du nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn, cô ta lại tưởng tượng ra cảnh lúc mình sinh, vội vàng bàn bạc với Tăng Tử Hào: “Anh à, sau này em sinh con nhất định sẽ mổ, chứ sinh thường đau chết em mất?”

“Đương nhiên, mổ đẻ tốt cho sản phụ, chỉ có đồ ngốc mới đi sinh thường.”

.............

Thời gian cứ dần dần qua đi, Bắc Minh Dục cũng trở thành vị khách thường xuyên của bệnh viện, thời gian sinh dự kiến của Tăng Du cũng đã tới, Bắc Minh Dục cũng ở lại luôn trong bệnh viện.

Một đám phóng viên nhà báo giống như những kẻ điên cũng bám gót theo tới và canh chừng ở cổng.

Bắc Minh Dục đưa Tăng Du ra ngoài đi dạo cũng bị chụp ảnh, anh đỡ Tăng Du đi lên cầu thang cũng bị chụp, hay kể cả vén tóc ra phía sau cho Tăng Du cũng bị chụp, thậm chí còn được đưa lên trang nhất.

Phóng viên viết về tình cảm của bọn họ vô cùng ân ái, từ những góc chụp có thể nhìn thấy đúng là một đôi trai tài gái sắc được trời se duyên.

Tăng Du cứ sung sướng mà không biết rằng, Tăng Tử Hào lấy danh nghĩa là anh vợ của Bắc Minh Dục, mượn danh nghĩa Bắc Minh Dục để làm nhiều chuyện xấu, nên có không ít kẻ thù.

Mãi cho tới ngày mà Tăng Du sinh em bé, cô ta sớm đã tiêm thuốc mê để chuẩn bị mổ đẻ.

Lương Nặc nhìn trộm sang phía bên đó, thấy Bắc Minh Dục với bộ dạng bình thản cô biết chắc mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh, cô khẽ cười, sau đó đi tới bệnh viện mà Đặng Vũ nằm.

Quản gia của Đặng Vũ nhìn thấy Lương Nặc đến thì vô cùng ngạc nhiên.

“Nhị tiểu thư?”

“Đừng có gọi tôi như thế!” Lương Nặc chẳng thèm suy nghĩ liền phản bác lại, nói lạnh lùng: “Ông ấy không phải ba tôi, tôi sẽ mãi mãi không thừa nhận rằng ông ấy là ba tôi!”

“Thế nhưng Đặng tiên sinh.....”

“Im mồm!” Lương Nặc cứng rắn cắt ngang lời ông ta, bước vào trong phòng bệnh, trạng thái tinh thần của Đặng Vũ cũng đã khá hơn nhiều, Lương Nặc nói thẳng vào vấn đề: “Đem tro cốt của mẹ tôi trả lại cho tôi, bằng không tôi sẽ cầm máy ghi âm tới cục cảnh sát để báo án!”

Ánh mắt Đặng Vũ nheo lại, nói lời lạnh lùng: “Ta tưởng con sẽ nói cho Bắc Minh Dục biết ta là kẻ thù giết cha của cậu ta.”

Lương Nặc nắm hai tay thành nắm đấm, nếu để anh biết được, chắc chắn anh sẽ còn buồn đau hơn cả bản thân mình....

“Ông đừng tưởng tôi không dám!”

“Quản gia!” Đặng Vũ đột nhiên khẽ cười, gọi quản gia đến ra lệnh: “Báo cảnh sát!”

Quản gia đơ người ra: “Đặng tiên sinh?”

“Tôi nói báo cảnh sát!” Đặng Vũ nhìn Lương Nặc, nói: “Chỉ cần con chịu gọi ta một tiếng cha, kể cả có phải ngồi tù ta cũng không do dự, chuộc được tội rồi, ta mới còn mặt mũi để đi gặp Noãn Noãn!”

“Ông đừng có mơ!” hai mắt Lương Nặc đỏ lên: “Ông bán rẻ anh em, làm ra biết bao việc phạm pháp như thế, nếu không phải ông hại chết Thẩm tiên sinh, thiếu gia khi còn nhỏ cũng không phải chịu nhiều giày vò như thế....tôi sẽ không nhận ông là ba đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.