1001 Đêm Tân Hôn

Chương 494: Đi họp phụ huynh cho khả khả



Khả Khả cười như một tên trộm: “Mẹ có biết không? Thành tích học tập của con ở trường không tốt, mọi người đều bảo con không thi đỗ được đại học thì phải về nhà làm việc chân tay, mẹ nuôi, hay là mẹ cho con mượn anh Tiểu Tiểu Bắc mấy hôm?

Mẹ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ tiếp đãi anh ấy tử tế, sẽ đối xử với anh ấy như đối xử với một ông hoàng, mẹ giúp con đi mà, con là con gái nuôi đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất mà!”

“Cái này, Tiểu Bắc, con...?”

Lương Nặc thì muốn tách hai người ra vì cô không muốn xảy ra việc như ngày còn nhỏ nữa.

Nhưng cảm giác như Khả Khả vẫn khuông buông được Khả Khả?

Bắc Minh Huân liếc mắt lên nhìn cô: “Con còn có việc.”

“Anh vừa mới về nước thì có việc gì chứ?” Khả Khả tròn xoe mắt rồi nói: “Hay là thế này đi, em tan học xong về nhà thì sẽ đi tìm anh, nếu anh có việc thì anh nói trước với em một tiếng, như thế em sẽ không mất công chạy tới đây, mẹ à, mẹ nuôi....hai người đồng ý con đi mà.”

Lương Nặc và Kỷ Sênh bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt là sự bất lực.

Khả Khả “si mê” Tiểu Bắc tới mức này rồi cơ à! trong đầu Lương Nặc thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng cô thở dài một tiếng rồi nói: “Khả Khả buổi tối mới tan học, con có việc gì thì ban ngày làm cho xong đi, dù gì thì Khả Khả cũng là em gái nuôi của con, con giúp em ấy cũng là điều nên làm.”

Bắc Minh Huân nheo mày, Tiểu Bắc cũng chạy lại gần khoác tay vào tay cậu năn nỉ với khuôn mặt đáng thương: “Tiểu Tiểu Bắc, anh Tiểu Tiểu Bắc, Khả Khả....”

“Nếu em muốn anh làm gia sư cho em thì tốt nhất em đừng có nhiều lời.” Bắc Minh Huân đột nhiên cắt ngang lời của Khả Khả, bỗng nhiên đứng lên, đặt bát xuống: “Con ăn xong rồi, con mời cả nhà ăn cơm.”

Nói xong cậu liền đi thẳng lên tầng hai.

“Yes!”

Như thế là cậu đồng ý rồi à?

..............

Ngày hôm sau.

Không biết ba của Mộc Mộc từ đâu có được tin tức là sẽ họp phụ huynh, vì vậy liền cùng với Mộc Mộc cùng đi tới trường.

Mộc Mộc nhìn thấy Khả Khả, hai hàng lông mi dài chớp chớp rồi mặt nhăn nhúm lại: “Xin lỗi, không phải là tớ không giữ lời đâu, thực sự là do cô giáo chủ nhiệm thần thông quản đại có số máy mới của ba tớ....hu hu. Xin lỗi nhé, lần này chắc là cậu phải một mình bị mắng phạt rồi.”

“............”

Khả Khả vốn dĩ còn muốn nổi khùng lên, nhưng nhìn thấy Mộc Mộc với bộ dạng có vẻ biết lỗi thế này, cô lại chẳng thèm để bụng nữa.

“Thôi bỏ đi, bây giờ tớ tới phòng làm việc của cô giáo.”

Trong phòng làm việc, giáo viện chủ nhiệm đột nhiêm đập tay xuống bàn: “Ba mẹ của Mộc Mộc đi công tác ở nước ngoài cũng đã về rồi, Lý thiếu gia khi nào thì tới hả? không phải tôi nói em đây, bây giờ Tống Tử Văn vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa, biết là nhà em có quyền có thế, nhưng Tống gia cũng không đơn giản, nếu mọi chuyện bị làm rùm beng lên thì em bị phạt không phải nhẹ đâu.”

“Chẳng phải chỉ là mời phụ huynh đến à? Cô ơi cô đợi ạ!”

Tiểu Tiểu Bắc giỏi như vậy, cô cũng phải học tập mới được!

Không được để bị phạt.

Cô rút chiếc điện thoại màu hồng ra, kéo xuống danh bạ, Khả Khả kéo kéo một hàng dài, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở ba chữ “Tiểu Tiểu Bắc”, đây là số máy mà cô có được từ tối qua chỗ mẹ nuôi, suy nghĩ vài giây, cô ấn nut gọi.

“A lô?”

Ở đầu dây bên kia giọng nói rõ ràng của cậu vang lên: “Mẹ cho em số điện thoại của anh?”

Giọng nói cậu lạnh lùng, Khả Khả đứng đơ người ra ở đó, đột nhiên lại không muốn cậu tới họp phụ huynh cho mình nữa.

“Có việc gì?”

“Cái này....”

Khả Khả sắp xếp lại từ ngữ định nói, còn chưa kịp mở miệng liền lờ mờ cảm thấy hơi thở ở đầu dây bên kia cứ xa dần, dường như chuẩn bị cúp máy.

“Đợi đã!” Khả Khả tim đập thình thịch, cô nhắm mắt lại rồi nói ngắn gọn: “Buổi chiều họp phụ huynh, anh đến họp giúp em.”

“Chú Lý và cô Kỷ đâu?”

Khả Khả nói vẻ đáng thương: “Lão ba mỗi lần họp phụ huynh đều phải cho tiền nhà trường, mẹ em thì vừa họp xong về nhà là y như rằng nổi khùng lên với em, nếu em tìm ba nuôi mẹ nuôi thì chỉ chớp mắt cái là ba mẹ em đều biết.”

“.............” người ở đầu dây bên kia lặng im vài giây, khi mà Khả Khả đang nghĩ khéo phải tìm một người khác tới họp phụ huynh cho mình thì đầu dây bên kia cất lời: “Mấy giờ?”

“Anh đồng ý rồi?” Khả Khả kích động ôm lấy ngực.

“Mấy giờ?” cậu lại hỏi lại lần nữa.

“Ba giờ rưỡi!”

Tít tít tít.

Khả Khả vừa mới dứt lời đầu dây bên kia đã tắt máy rồi, cô đột nhiên cảm thấy con tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Cúp nhanh thế không biết, cô quên mất còn chưa kịp nói là cô đánh con nhà người ta phải nhập viện mà....

Thực ra trước khi Khả Khả tới học ở ngôi trường này, khi còn học cấp hai cô đã nổi tiếng là cô gái “có vấn đề”, trong thời gian học cấp hai, sự chú ý của Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh đa phần đều dành cho hai đứa trẻ sinh đôi, cô và Mộc Mộc lại đúng trong thời kì nghịch ngợm, tuổi mới lớn khó bảo, vậy là chỉ không để ý một cái cô đã học được ở người ta cái thói hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.

Tóc thì cắt ngắn như đàn ông, nhuộm các màu xanh đỏ, chiếc váy nào cũng ngắn cũn cỡn.

Thời gian đó đúng là đau đầu như muốn nổ ra với cô.

Bởi vì thế lực của Lý gia lớn, vì vậy cô có gây ra chuyện gì cũng không có ai dám động vào.

Khi đó Kỷ Sênh đi du lịch nước ngoài về nghe được tin, tức giận suýt chết, trong cơn phẫn nộ đã chuyển trường cho Tiểu Bắc, cảnh cáo Tiểu Bắc không được dùng thân phận đại tiểu thư của Lý gia đi làm liều, bằng không sẽ đánh gãy chân cô.

Dần dần, khi học cấp ba cô rất ít khi dùng thân phận của mình để làm bừa, các bạn học cũng không biết cô là đại tiểu thư của Lý gia, chỉ đoán rằng cô là con nhà giàu nào đó.

Tống Tử Văn cũng giống như cô, cũng là một công tử con nhà giàu.

Vì vậy giáo viên chủ nhiệm mới nghĩ cách để cho hai bên hòa giải với nhau.

Buổi họp phụ huynh sắp được bắt đầu, các phụ huynh nườm nượp kéo tới.

Khả Khả đứng ở cửa phòng học đợi, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, người nên xuất hiện thì lại không xuất hiện....

Cô trợn trừng mắt lên tức giận, không can tâm, lại gọi điện thoại đi.

Một giọng nữ vang lên thông báo rằng số máy đã tắt máy.

Một giờ đồng hồ, hai giờ đồng hồ....

Khả Khả tức giận giậm chân, đợi mãi tới khi buổi họp phụ huynh kết thúc cũng không không thấy Tiểu Bắc xuất hiện.

Đúng là ngu dốt mà, khi còn nhỏ cậu đã đối xử với cô thế nào chứ, bây giờ sao có thể giúp cô đi họp phụ huynh chứ?

Tại phòng giáo dục đạo đức.

Mẹ của Tống Tử Văn ngồi trên ghế sô pha, hay chân vắt chéo lên nhau, mặt vênh lên với bộ dạng như đi hỏi tội: “Cô chủ nhiệm, nếu không phải tôi tận mắt trông thấy, thật sự không dám tin rằng câp ba rồi mà còn có một học sinh như vậy? cô cũng không sợ nó sẽ làm hư những học sinh khác à?”

Giáo viên chủ nhiệm cười gượng gạo: “Tống thái thái nặng lời rồi, Khả Khả thực ra cũng không phải tới mức đó đâu.”

“Vậy con trai tôi phải làm thế nào?” Tống thái thái vẫn với thái độ nghiêm nghị: “Lẽ nào nó bị đánh nhập viện thế mà vẫn phải mặc kệ à?”

“Cái đó....” giáo viên chủ nhiệm cũng thấy vô cùng khó xử: “Không biết Tống thái thái muốn xử lý thế nào?”

“Đuổi ra khỏi trường! Đây chẳng phải là điều rõ ràng nên làm à?” Tống thái thái trợn mắt lên lườm Khả Khả: “Tôi không bao giờ chấp nhận con trai tôi tiếp tục cùng học một trường với một con bé có vấn đề đã từng đánh nó như thế, tôi tin các phụ huynh khác cũng sẽ cùng quan điểm với tôi, nếu cô không đuổi học nó, tôi sẽ nói cho những phụ huynh khác biết!”

“Cái này....”

Tống thái thái lại nói tiếp: “Còn nữa, con trai tôi bị đánh, những thứ như tiền viện phía, phí tổn hại tinh thần, phí nhỡ học....nói chung là các loại phí, con bé đó cũng phải bồi thương một hai trăm vạn!”

Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên tròn xoe mắt, đúng là sư tử thì tiếng gầm cũng lớn!

Lúc này tính cách đại tiểu thư của Khả Khả lại bộc phát, phẫn nộ vì thấy bất bình: “Đuổi thì đuổi, nhưng cháu sẽ không đèn tiền đâu! Cái loại người lưu manh cặn bã đó, cháu mới đá cho vài phát là còn nhẹ đấy, đúng là hối hận vì đã nương tay với hắn.”

Tống thái thái giơ tay định giáng cho Khả Khả một cái tát: “Con ranh con này mày nói cái gì hả?”

Khả Khả rụt đầu, nhắm mắt lại theo phản xạ nhưng vẫn hiên ngang không thèm né đi, sau đó mấy giây sau mà vẫn không cảm nhận được là mình bị đánh, cô từ từ mở mắt ra, lọt vào mắt cô là hình ảnh bàn tay đó bị giữ lại trên không trung.

Là Bắc Minh Huân!

“Tiểu Tiểu Bắc!” Khả Khả vui mừng, cô tiến lên phía trước khoác tay vào tay cậu, nói vẻ giận dỗi: “Sao bây giờ anh mới tới, em đợi anh lâu lắm rồi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.