Vú Hà đã làm ở gia tộc Bắc Minh mấy chục năm, có thể nói là tâm phúc của nhà Bắc Minh.
Đáng lẽ trước khi Lương Nặc được gả vào nhà Bắc Minh là phải được kiểm tra
cẩn thận nhưng vì Lương phu nhân cứ một mặc khẳng định Lương Nặc vẫn còn trong trắng và đòi thách cưới 1 tỷ, hơn nữa nhà Bắc Minh nghĩ nhà họ
Lương không có gan lớn vậy mà lừa họ nên mới bỏ qua khâu kiểm tra trước
khi cưới về.
Nhưng ai ngờ....
“Vâng, thưa phu nhân.”
Vú Hà dùng thái độ cứng rắn ra lệnh cho người giúp việc đưa cô vào nội
đường, lột bỏ chiếc váy cô đang mặc và bắt đầu kiểm tra, Lương Nặc không hề có bất kỳ phản ứng nào, vì cô cũng muốn biết, rốt cục thì cô có còn
trinh tiết hay không, giấc mơ quái lạ vài ngày trước rốt cục chỉ là một
giấc mơ hay là thật.
*
Mười năm phút sau, vú Hà với gương mặt lạnh sắc như gươm đem cô ra ngoài, tiếp tục bắt cô quỳ dưới sàn nhà.
“Tình hình thế nào? Cô ta có còn trong trắng không?” Giọng chất vấn lạnh lùng của phu nhân Bắc Minh.
Vú Hà im lặng một giây sau đó trả lời ngập ngừng: “Thưa phu nhân, thiếu phu nhân...cô ấy không còn là con gái nữa.”
“Mang ga giường rải ra cho ta xem xem....”
Vú Hà để hai người giúp việc đem tấm ga trải giường trắng tinh kéo căng
trước mặt phu nhân Bắc Minh, lưu lại trên tấm ga gường chỉ là những nếp
nhăn nhúm được tạo do tâm trạng bất an mà lăn đi lăn lại chứ không hề có một chút màu đỏ nào.
Lương Nặc không còn trong trắng, thiếu gia chưa hề động vào cô ấy, điều này dường như cho thấy tội chết của cô đã được định sẵn.
“Quả đúng là không còn trinh tiết”
Phu nhân Bắc Minh không nén được cơn giận, bà ta dùng tay hất chiếc chén
chà để bên cạnh văng xuống đất, làm cho bã chè cũng như nước văng tung
tóe vào người Lương Nặc, cô chỉ biết cúi mặt, răng cắn lấy môi mà không
biết nói gì.
“Nói, tên gian phu đó là ai?”
Cô cố gắng nhớ lại những hình ảnh trong giấc mơ, nhưng từng phút từng giấy trôi qua, cô không thể nhớ lại điều gì, ngay cả trong đêm đó người đàn
ông nói gì cô cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ cái giọng điệu đểu cáng của
hắn.
“Tôi không có gian phu nào cả, tôi thật sự vẫn còn trong trắng, chỉ là cái
màng, cái màng trinh đó không còn mà thôi.” Lương Nặc cố gắng trấn an sự tức giận của phu nhân Bắc Minh.
“Tôi thấy cô đúng là chưa nhìn thấy quan tài chưa nhỏ lệ!” Phu nhân Bắc Minh hất hàm tức giận sai khiến, chân mày hiện lên sự phẫn nộ của kẻ bị đánh lừa: “Đem gia pháp ra đây.”
Phu nhân Bắc Minh dứt lời được vài phút, một người phụ nữ hai tay kính cẩn đem một chiếc hộp tiến vào đại sảnh.
“Phu nhân, gia pháp mang tới rồi đây ạ.”
“Tôi hỏi cô lần cuối, tên gian phu đó là ai? Ai đã động vào con dâu của nhà Bắc Minh!”
Bây giờ đừng nói Lương Nặc biết kẻ gian phu là ai, kể cả biết đi chăng nữa
cô cũng không dám nói ra, nhìn tư thế của phu nhân Bắc Minh hoàn toàn có thể thấy bà ta như đang muốn giết người vậy, cô cắn môi, dứt khoát cố
gắng chống đỡ sự việc đến cùng thì thôi.
“Không có gian phu, Phu nhân, khi còn nhỏ, có khả năng do khi chơi đùa không
cẩn thận để màng trinh bị rách rồi, ngược lại, nếu tôi có là gian phu
dâm phụ thì chắc chắn khi gả cho thiếu gia, để đề phòng sự việc bại lộ
thì tôi đã đi bệnh viện làm phẫu thuật vá màng trinh.”
Cô im lặng, cố gắng làm cho những lời nói của mình trở nên đáng tin hơn,
nhưng dưới con mắt của phu nhân Bắc Minh thì nó hoàn toàn trở thành sự
khiêu khích, gây hấn, cô đang khiêu khích quyền uy của phu nhân Bắc
Minh,
“Thực hành gia pháp”
Bà ta nhẹ nhàng nói nhưng giọng điệu vô cùng cứng rắn, vú Hà mở cái hộp
được chạm khắc hình rồng vàng rất công phu, rút ra một sợi roi mây,
Lương Nặc chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cơ thể đau nhức như bị đánh, toàn
thân cô run lẩy bẩy.
Vú Hà nắm lấy sợ roi mây, lấy hết sức vung sợi roi lên cao rồi dùng hết
lực quất mạnh xuống, một tiếng “bốp” vang lên, sợi roi mây chạm vào da
thịt tạo ra thứ âm thanh nghe thật xót xa, Lương Nặc bị sức mạnh của cú
đánh làm cho cô ngã sấp xuống sàn nhà, có thể khẳng định, cú đánh vừa
rồi đã nhuộm lên tấm lưng nõn nà của cô một vết hằn màu đỏ.
“Nói, tên gian phu đó là ai?”
Phu nhân Bắc Minh vẫn hỏi lại câu hỏi đó, Lương Nặc chỉ biết lắc đầu.
Vú Hà tiếp tục đánh vài đòn như vậy nữa, Lương Nặc bị đánh tới nỗi cô cứ
lăn đi lăn lại dưới sàn nhà, quằn quại, dường như lục phủ ngũ tạng đều
không còn ở đúng vị trí của chúng nữa. Tiếng khóc của cô nấc lên như
không còn sức lực gì nữa: “Tôi thật sự không biết....không có ai là gian phu cả, tôi được gả cho Bắc Minh Dục thì chính là người của anh
ấy.....”
Lương Nặc còn phải chịu đừng thêm khoảng 5, 6 lần chiếc roi mây “bốp” vào
người như vậy nữa thì có một người đàn ông mặc chiếc áo màu đen tiến vào đại sảnh, nhìn Lương Nặc rồi bước đến cạnh phu nhân, ghé tai nói với bà ta điều gì đó làm sắc mặt bà ta có chút biến sắc, sau đó ra lệnh cho vú Hà dừng tay rồi vung tay áo tỏ vẻ giận dữ bước đi.
Vú Hà cẩn thận đặt chiếc roi mây vào chiếc hộp rồi cũng đi theo phu nhân
rời khỏi đại sảnh.Lương Nặc nước mắt giàn giụa, lờ mờ nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, khoảng chừng hơn 40 tuổi, khuôn mặt có vẻ hiền lành, người đàn ông đỡ cô đang nằm dưới sàn nhà đứng lên, lễ phép nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi đưa cô về.”
“Về đâu?” Lương Nặc hỏi với giọng nghẹn ngào.
Chú Trương nheo nhéo mắt trả lời: “Đương nhiên là về nhà thiếu phu nhân
rồi.” Lương Nặc khẽ ngật đầu, cô ngây người ra một giây, như không thể
tin được liền tròn xoe mắt hỏi: “Nhưng hôm nay không phải ngày lại mặt?
Hôm nay mới là ngày thứ nhất, tại sao lại đưa tôi về?”
“Thiếu gia dặn dò sao tôi chỉ biết làm vậy.” Chú Trương trả lời.
Trong lòng Lương Nặc láng máng đoán được phần nào, chắc là do Bắc Minh Dục
chê cô không còn trinh tiết, như vậy sẽ làm mất mặt hắn ta, hôm nay lại
còn bị mẹ hắn ta đối xử như thế, chắc chắn là không cần cô nữa, muốn trả cô về nhà mẹ đẻ.
Nếu thật sự như cô nghĩ thì tốt quá.
Nơi này đúng là địa ngục trần gian, cô không muốn ở đây thêm một giây một
phút nào nữa.Nhanh thu xếp vài thứ đồ cô liền đi theo chú Trương đi ra
ngoài, mãi đến khi đi ra khỏi cánh cổng sắt của ngôi biệt thự cổ cô mới ý thức được rằng hôm qua lúc tổ chức hôn lễ, Bắc Minh Dục về cơ bản chưa
đưa cho cô giấy đăng ký kết hôn.
Như vậy thì, cô có được coi là đã kết hôn rồi không?