1001 Đêm Tân Hôn

Chương 86: Để chồng cô từ từ chút



“Chú Hai, những hàng mục loại hình lớn như vậy thường thì sẽ công bố đấu thầu công khai.” Sắc mặt Lương Vân vẫn còn tái nhưng giọng điều đanh thép thì không hề giảm: “Chú để Nặc Nặc đi tìm chồng em ấy, như thế chẳng phải là muốn em ấy vì tình riêng và làm việc bất hợp pháp à?”

“Đúng vậy chú Hai, từ trước tới nay cháu chưa bao giờ hỏi chồng cháu về chuyện công việc, những hạng mục như thế này nếu muốn hợp tác thì đành nhờ đến chú Hai rồi.”

Lương Nặc nhanh chóng tiếp lời Lương Vân không cho ông ta có cơ hội phản bác, nói xong liền cùng với Lương phu nhân và Lương Vân rời đi.

Lương Bác Sinh dõi ánh mắt sắc lạnh của ông ta theo bóng của ba người phụ nữ, tức giận nói những lời thô tục: “Mẹ kiếp, mày muốn chơi tao hả? Giả bộ thanh cao gì chứ? Nếu không phải tao liệu mày có bò đượng vào nhà Bắc Minh quyền thế đó không?”

*

Từ khi giá cổ phiếu của Ngô gia rơi vào tình trạng chao đảo, rồi tới sự lên xuống không yên của cổ phiếu Bắc Minh, rõ ràng như đang có một bàn tay vô hình nào đó đang cố tình tạo nên sự sóng gió này.

Lương Nặc nhìn thấy đống tài liệu trên bàn làm việc của Bắc Minh Dục như bị thiếu đi một tập, cô liền hiểu rằng công việc lại làm anh đau đầu hơn.Buổi trưa, Lương Nặc mang cơm tới công ty cho anh nhưng nhìn Bắc Minh DỤc lúc nào cũng nheo mày làm việc căng thẳng, cũng không thèm ăn cơm, cô nhẹ nhàng tới gần xoa bóp đầu cho anh.

“Có phải việc của tập đoàn nhiều quá không?”

“Một chút.” Bắc Minh Dục chau mày vào với nhau cho thấy rõ sự mệt mói.Lương Nặc suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng hôn trộm vào môi anh một cái, cười nói: “Dù sao thì tôi cái gì cũng không biết, hay là anh cứ nói ra đi, coi như trút bầu tâm sự.”

“Không cần đâu, đều là những việc đau đầu chẳng đâu vào đâu.” Bắc Minh Dục ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn vào cổ cô, xoay hết bên này tới bên kia: “Anh thấy giờ việc nên làm là những việc quan trọng như thế này?”

“Hả...” Lương Nặc bị anh vần qua vần lại, mặt đỏ lên nhìn anh, ánh mắt lờ mờ như muốn khiếu nại: “Thế này mà được gọi quan trọng, quan trọng chỗ nào thế?”

“Hóa giải những mệt nhọc phiền muộn của chồng, đó chẳng phải là việc quan trọng của một người vợ à?”

Lương Nặc lấy tay đập nhẹ vài cái vào ngực anh rồi thoát ra khỏi vòng tay anh, cười ngọt ngào nắm tay anh nói: “Em đột nhiên nhớ ra một nơi, nơi đó nhất định có thể xóa tan những áp lực của anh.”

“Là đâu thế?” Bắc Minh Dục thơ thẩn ngước nhìn cô từ ghế sô pha, hai chân thì gác lên chiếc bàn trước mặt, nhìn bộ dạng như không muốn cử động.

Lương Nặc không chịu bỏ cuộc, cô nắm tay anh lôi anh đứng lên: “Không được, đi cùng em sẽ biết đó là nơi nào.”

Hai mươi phút sau.

Chú Trương lái xe đưa hai người tới một con phố đi bộ mà người đông như chảy hội.

Cô đưa tay chỉ lên một con hẻm ở phía đối diện nói: “Đi quan con hẻm này là có thể nhìn thấy rất nhiều các quán ăn nhỏ! Hehe...mỗi lần em không vui đều tới đây, ăn một bừa no nê, vậy là mọi phiền muộn đều ta biến.”

Bắc Minh Dục đưa ánh mắt nhìn dòng người một vòng, rồi quay ra nhìn cô với vẻ trêu chọc: “Đúng là đồ trẻ con, ăn một bữa mà có thể quên hết mọi phiền muộn, thế chắc là chẳng phải việc to tát gì mà phải buồn phiền.”

“Chỉ cần làm cho bản thân vui vẻ, như thế mọi buồn phiền sẽ tự nhiên tan biến....” Lương Nặc nhướn người háo hức nhìn con hẻm, kéo tay Bắc Minh Dục đi vào trong: “Đi thôi, em đảm bảo là rất ngon.”

“Tôi không có hứng thú với ăn uống.”

Bắc Minh Dục nói rồi quay người muốn bước đi, Lương Nặc vội vàng chạy lên trước mặt anh dang hai tay chặn lại, khuôn mặt nhìn anh đầy hi vọng: “Thế thì coi như đi ăn cùng em một bữa được không? Phu nhân quản em sát sao quá, lâu lắm rồi chưa được ăn ở đây.”

Bắc Minh Dục tỏ ra không mấy vui vẻ nhưng cũng cố nhìn rồi kiêu ngaok cảnh cáo cô: “Chỉ duy nhất lần này thôi nhé, không có lần thứ hai đâu đấy.”

“Tuân mệnh, thiếu gia, anh thật tốt...”

Lương Nặc cười hạnh phúc khoác tay anh đi hòa vào dòng người đông đúc, len bên trái rồi lại len bên phải, vượt qua con hẻm chật hẹp với dòng người đông đúc, trước mặt hiện ra từng hàng từng dãy các quán ăn nhỏ, lấy tay vuốt cằm gật gù đắn đo suy nghĩ hồi lâu cô nói: “Thiếu gia, anh nói xem nên ăn gì bây giờ?”

“Gì cũng được!”

“Thịt nướng?” Lương Nặc hỏi

“Thịt nướng ở đây chắc chắn không vệ sinh.” Bắc Minh Dục nói với giọng chê bôi.“Thế thì cũng có nhiều loại lắm....ví dụ như các món chiên này, rồi món tự phục vụ, trên chảo đã có dầu đun nóng, anh muốn ăn gì thì tự lấy cho lên chảo, mà mới chỉ có mấy chục tệ”

“Cũng không thích.” Bắc Minh Dục nói luôn: “Hôm nay thời tiết không nóng lắm, đi ăn lẩu đi.”

“Có thể đổi món khác được không?” Lương Nặc chớp chớp mắt, cô không muốn ăn lẩu lắm, Bắc Minh Dục thì cười như không cười: “Là tôi mời hay là em mời đây? Là tôi muốn giảm áp lực, buồn phiền hay là em thế?”

Lương Nặc mếu máo nhưng chẳng thấy nước mắt đâu: “Rõ ràng anh nói ăn gì cũng được mà!”

Đáp ứng yêu cầu của Bắc Minh Dục, hai người đi tới một cửa hàng chuyên làm đồ lẩu, vì không thích hợp để ăn cay nên hai người gọi một nồi lẩu vịt không cay, nhưng nhìn vệ sinh cửa nhà hàng này thì quá bình thường, Bắc Minh Dục kén chọn nói: “Nhà hàng thế này mà cũng có người tới ăn?”

“Anh đừng có nhìn thấy bây giờ người chưa đông, đợi lát nữa trời tối, ở đây có mà chen chúc nhau, toàn là học sinh sinh viên, đến một chỗ trống cũng không có, muốn ăn còn phải xếp hàng đợi ấy.”

“Đó là vì kiếm tiền từ học sinh sinh viên dễ!”

Lương Nặc bĩu môi: “Tuy là anh nói cũng có lý nhưng nếu ở đây họ làm không ngon thì cũng sẽ không có nhiều người đến ăn như thế, không tin tí họ mang đồ ăn lên anh ăn thử mà xem! Nếu thực sự anh cảm thấy không ngon, chúng ta sẽ đi nhà khác.”

“Ừm!” Bắc Minh Dục miễn cưỡng trả lời cô.

Đồ ăn được bê lên, Bắc Minh Dục ngồi nhìn nồi lẩu vịt đang sôi ùng ục, không muốn cầm đũa lên gắp, Lương Nặc trộm nhìn anh xem phản ứng thế nào, rồi liền lấy chiếc muôi vớt vài miếng thịt từ trong nồi đổ vào bát anh, tưới một ít xì dầu, đưa ra trước mặt Bắc Minh Dục.

“Thiếu gia, anh thử xem nào! Nhà này nổi tiếng trong giới học sinh sinh viên lắm đấy.”

“Vấn đề vệ sinh làm tôi thật sự không dám.... ”

Lương Nặc khẽ cười khoái chí trước cái sự lo xa của anh nhưng rồi quay ra nhìn anh với vẻ mong đợi, hai tay bê cái bát nhất định không đặt xuống, Bắc Minh Dục vốn dĩ không muốn ăn nhưng bị Lương Nặc ép như thế anh chỉ có thể khẽ mở miệng ra.

Lương Nặc thấy vậy vội cầm lấy đũa đưa vào miệng anh một miếng nhỏ.“Sao sao?”

Bắc Minh Dục ăn thử liền phát hiện mùi vị cũng không tới nỗi khủng khiếp như trong tưởng tượng của anh: “Cũng được...”

“Vậy thì anh hãy ăn nhiều một chút, gần đây nhìn gầy đi trong thấy, phu nhân nhất định lại nói tình cảm của chúng ta không tốt.” Lương Nặc cầm lấy muôi liên tục gắp thức ăn vào bát anh, Bắc Minh Dục thì vừa cúi đầu ăn vừa nghe cô lảm nhảm than vãn.

Sau bữa ăn, hai người cùng nhau về nhà.

Lúc trên xe, sắc mặt Bắc Minh Dục luôn tỏ ra không được tốt, thậm chí có lúc còn tái hết cả đi, Lương Nặc lo lắng hay là anh lại chuẩn bị phát bệnh, liền nhanh chóng tìm thuốc lấy ra đưa cho anh, Bắc Minh Dục xua tay.

“Không cần, tôi không phải phát bệnh đâu.”

“Sắc mặt anh...có chút khó coi, nhìn không ổn chút nào.”

“Ừm.”

Anh khẽ trả lời cô một tiếng, sau khi đỗ xe vào nhà xe liền đi thẳng lên phòng trong căn gác, Lương Nặc vốn dĩ muốn cùng anh đi lên nhưng Bắc Minh Dục xua tay nói cô đừng đi theo anh mà hãy về phòng mình, Lương Nặc chỉ biết nhìn anh đi khuất rồi trở về phòng.

Về tới phòng, cô vừa mở wechat ra thì nhận được thư của công ty mà cô đang làm thêm, trong thư nói rằng có một khách hàng mời cô thiết kế một bộ trang sức bằng trân châu, mục đích của khác hàng là muốn nhớ tới người vợ của mình.

Bên cạnh thư mới còn có một người bạn muốn kết bạn với cô, sau khi đối chiếu thông tin với thông tin khách hàng trong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.