1001 Đêm Tân Hôn

Chương 97: Đừng làm vậy, đây là công ty



“Ư...ư....ư” Lương Nặc cố gắng mở to hai mắt, lấy tay đập đạp vào ngực anh: “Đây là...là...công...ty.”

Lời của cô như bị anh nuốt ực vào trong mất rồi, mãi tới lúc thấy cô thở có vẻ khó nhọc, Bắc Minh Dục mới thả cô ra, cười khẩy, nói: “Đây là công ty của tôi, tôi thích làm gì ở đây thì làm, bọn họ xem ai dám nói gì chứ?”

Lương Nặc mặt đỏ ửng hết cả lên, đẩy anh ra, khẽ quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy không có ai đang nhìn họ với ánh mắt tò mò hay cười cợt cô mới cảm thấy yên tâm hơn.

“Anh...Anh đúng là không biết xấu hổ.”

Bắc Minh Dục khẽ cười như vẻ chẳng quan tâm tới lời nói của cô, lại một lần nữa cầm lấy tay cô lôi cô vào lòng, nói: “Cô chủ động tới tìm tôi, xem ra là nghĩ thông rồi, có điều cũng đúng lúc lắm, tôi cũng có thể để cô nhìn rõ bộ mặt thật của một số người.”

Nói xong, Bắc Minh DỤc liền đưa Lương Nặc tới một công ty thám tử tư nhân. Nhìn thấy người thám tử đó Lương Nặc cảm thấy rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu, suy nghĩ hồi lâu cô mới nhớ ra, có mấy lần cô và Đổng Hàn Thanh gặp nhau, cô đều gặp người đàn ông này, chỉ là những lần đó đều không thật chú ý, cô như sực hiểu ra hỏi: “Anh ta chính là người chụp trộm những bức ảnh đó.”

“Đúng vậy.” mắt Bắc Minh Dục bỗng sáng lên: “Xem ra cũng có lúc đầu cô không phải chỉ dành để trang trí nhỉ?”

“Có mà đầu anh mới dành để...trang trí ấy.” Lương Nặc phản bác.

Cái tên thám tử tư nhân đó mới đầu không chịu nói gì, về sau Bắc Minh Dục phải chi cho hắn ta một khoản tiền hắn ta mới chịu nói ra toàn bộ sự thật, từ việc theo dõi chụp trộm cho tới khi có người đưa anh ta đi Hà Lan rồi tới việc bị bắt trở lại, đều khai hết.

Lương Nặc không hề biết anh ta còn đã từng chạy trốn ra nước ngoài, cô vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó, Bắc Minh Dục lại đưa cho Lương Nặc xem một bức ảnh, những người trong bức ảnh đó chính là bọn lưu manh côn đồ đã đánh Đổng Hàn Thanh, nhìn cảnh trong bức ảnh thì hình như được chụp trong đồn cảnh sát.

“Đổng Hàn Thanh rất thông minh, những sự việc này đều không phải tự tay anh ta dàn xếp nhưng đáng tiếc cho anh ta rằng dù kế hoạch có chu toàn thế nào, dù hành động có kín đáo bao nhiêu nhưng dấu vết để lại không phải không có. Chính những đồng tiền trên người anh ta đã vạch trần anh ta, tôi đã cho người bí mật kiểm tra tài khoản ngân hàng của anh ta, số tiền anh ta chuyển đi vừa khớp với số tiền mà những người này nhận được, cô có muốn xem không? ”

Lương Nặc lắc lắc đầu: “Sự việc này dừng lại ở đây đi, vị hôn thê của Đổng Hàn Thanh cũng đã tới tìm tôi rồi, sau này bọn họ có cuộc sống của bọn họ, chúng ta có cuộc sống của chúng ta, đúng vậy không?”

Bắc Minh Dục khẽ lấy tay xoa xoa đầu cô: “Cô muốn thế nào thì là thế ấy.” Lúc hai người cầm tay nhau đi ra ngoài, trời cũng đã bắt đầu xâm xẩm tối, hai người đi thẳng về căn biệt thự.

Lương Nặc ngồi trong xe hỏi Bắc Minh Dục: “Sao anh phải đối tốt như vậy với Nhất Nặc Bảo Ngọc? Mấy hôm trước tôi đi xem rồi, những thiết bị của công ty đều là những thiết bị mới và hiện đại nhất, cũng có rất nhiều khách hàng nữa, tất cả đều là dựa vào các mối quan hệ của anh nên họ mới tới, lại còn bao nhiêu là hoa trong phòng tôi nữa....thiếu gia, có phải anh....đối với tôi....có một tí tẹo tèo teo khác trước rồi không?”

“Cô đang muốn nói tới phương diện nào?” Bắc Minh Dục giơ bàn tay ra lấy bàn tay vuốt nhẹ lên cằm cô, cười lạc đạo.

Nhịp tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn: “Thì là...có phải....anh có một chút chút thích tôi?” cô cố gắng nín thở, ngực căng phồng lên để nói ra câu hỏi đó, nói xong rồi cô nhắm nghiền hai mắt lại.

Bắc Minh Dục tự cảm thấy điệu bộ của cô bây giờ rất buồn cười nhưng anh không dám cười lớn để cô biết.

Đợi một lúc mà không thấy người ngồi bên cạnh mình nói gì, Lương Nặc khẽ ti hí mở mắt nhìn Bắc Minh Dục nhưng lúc đó cô lại nhìn thấy anh đang ngả người dựa đầu vào ghế hai mắt nhắm lại giả vờ ngủ, cô mới lấy tay nhứ đấm vào nhanh, giọng lí nhí: “Nói một câu thật lòng thì có bị hao mất lạng thịt nào đâu cơ chứ!”

*

Sau sự việc li hôn của Lương Vân, mối quan hệ của Lương phu nhân và Lương Bác Sinh cũng lạnh nhạt đi nhiều, vậy nên khi nghe thấy Lương Bác Sinh đề nghị mọi người trong gia đình bố trí một buổi gặp mặt nhau, Lương Nặc cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Mẹ, sao chú Hai đột nhiên lại muốn mời chúng ta ăn cơm?”

“Mẹ cũng không biết.” Thái độ của Lương phu nhân rất lạnh nhạt, coi như không quan tâm, nhìn bà cũng không có chút tinh thần nào: “Cũng không biết Vân nhi bao giờ mới về nhà đây....”

Tới khi cô và Lương phu nhân đi tới phòng đã được đặt trong nhà hàng, Lương Nặc nhìn thấy đứng bên cạnh Lương Bác Sinh là một cô gái trẻ, cô rất bất ngờ, Lương Bác Sinh là con trai được ông nội sinh ra khi cũng không còn trẻ nữa nên so với cha cô, Lương Bác Sinh cũng kém nhiều tuổi, không được coi là rất già, có điều bao nhiêu năm nay cũng không cưới vợ sinh con, nhưng người con gái đứng cạnh ông rõ ràng còn quá trẻm chắc chắn là chưa tới 20 tuổi.

“Nặc Nặc đến rồi.” Lương Bác Sinh ra hiệu cho người phụ nữ đó, cô ta rất ngoan ngoãn giúp hai người họ kép ghế ra mời ngồi: “Hai người chính là Nặc Nặc và chị dâu đúng không? Mời ngồi, em vẫn luôn nghe thấy Bác Sinh nhắc tới hai người, nhưng vẫn chưa có cơ hội để gặp mặt mãi cho tới hôm nay.”

Lương phu nhân và Lương Nặc ngồi xuống mà chưa hết bất ngờ.

“Đây là Hứa Thư Á, vợ em.” Lương Bác Sinh cầm lấy tay Hứa Thư Á, cười nói: “Chị dâu, Nặc Nặc, em nghĩ hôn lễ chắc thôi không tổ chứ nữa, mấy người nhà gặp nhau ăn bữa cơm là được rồi.”

Lương Nặc nhìn trộm Hứa Thư Á, xem xem phản ứng của cô ta thế nào khi nghe thấy không tổ chức hôn lễ nhưng cô ta không hề có phản ứng gì.

“Vâng vâng, những việc như thế này chú Hai quyết định là được rồi.”

Lương phu nhân cũng nói lạnh nhạt: “Vân nhi của tôi giờ này không biết đang ở đâu, cho dù chú có muốn tổ chức hôn lễ tôi cũng chẳng có tâm trí đâu mà thu xếp, chú muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”

Lương Bác Sinh thỉnh thoảng lại quay ra ngoài ho vài tiếng rồi lại nhìn sang Lương Nặc khen hết lời, nói cô có bản lĩnh, có tài, chứ Hứa Thư Á cũng chạc tuổi cô mà chả làm được việc gì, suốt ngày ở nhà chơi bài, chơi mạt chược.

“Nặc Nặc à, hôm nay ngoài việc để hai mẹ con cháu gặp Thư Á ra, còn có một việc nữa mà chú Hai chỉ có thể dựa vào cháu thôi....”

“Cháu thì cái gì cũng không hiểu, có thể giúp được gì chú?”

Lương Bác Sinh thở dài một tiếng, nhìn Lương Nặc nói rất nghiêm túc: “Nặc Nặc, tính tới thời điểm hiện nay, số cố phần cháu đang nắm giữ là nhiều nhất, là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bác Thụy, nhưng cháu có phát hiện ra gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn lên xuống liên tục, đó là một hiện tượng rất bất thường.”

Lương Nặc đơ người ra vài giây: “Cháu cũng không chú ý lắm tới thị trường chứng khoán, giá cổ phiếu của Bác Thụy sao lại vậy ạ?”

“Chú nghi ngờ có người cố ý muốn ép Bác Thụy, đem số cổ phiếu Bác Thụy trong tay hắn bán ra với giá thấp, giá cổ phiếu hiện này tụt giá liên tục, có một số người không có nhiều niềm tin vào cổ phiếu Bác Thụy nữa, cũng dần dần đem bán hết ra.”

“Nếu thế thì chúng ta phải làm gì?”

“Cho nên, Nặc Nặc à, Bác Thụy bây giờ cần truyền một tin tức tốt lành, có lợi ra ngoài để lấy lại lòng tin của mọi người.... hạng mục thành phố Hải Trung của tập đoàn Bắc Minh đang trong thời kỳ chuẩn bị tiến hành đấu thầu rồi, Nặc Nặc à, chú hai thực sự là cầu xin cháu đấy. Bác Thụy phát triển bao nhiêu năm như vậy trải qua bao nhiêu khó khăn sóng gió, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được hạng mục lớn như hạng mục thành phố Hải Trung, nếu chúng ta nắm được hạng mục này trong tay, thì đó chính là dấu mốc quan trọng đối với Bác Thụy.”

Lương Nặc không ngời rằng da mặt ông ta lại dày đến thế, lần trước cô đã từ chối thẳng thừng rồi, vậy mà ông ta vẫn còn cố tình nhắc lại.

“Chú Hai, cháu không phải không mong muốn Bác Thụy lớn mạnh nhưng điều thực sự cháu mong muốn đó là Bác Thụy có thể phát triển ổn định dài lâu, hạng mục này thực sự là cháu không thể can thiệp được gì cả.”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Hứa Thư Á đột nhiên khóc lóc, vừa mới cất tiếng thút thít mà nước mắt có thể rơi ngay ra được, cô ta nắm lấy tay Lương Nặc: “Nặc Nặc, cầu xin cô hãy giúp Bác Sinh, bệnh viện vừa mới thông báo rằng ông ấy bị cao huyết áp, tim cũng có một số vấn đề, không thể chịu thêm sự kích động nào nữa, gần đây vì vấn đề giá cổ phiếu của Bác Thụy, ông ấy không ngủ ngon được ngày nào, đêm nào cũng ba bốn giờ đã tỉnh rồi tâm sự nỗi lòng với tôi, cô xem, Bác Sinh cũng đã có tuổi, tóc cũng đã có sợi bạc rồi....tôi biết, mọi người trách ông ấy tranh thủ hoạn nạn của Châu gia đục nước béo cò, nhưng mọi người đâu có biết, lúc đó Bác Thụy bị thua lỗ trong một dự án đầu tư, tiền quay vòng không đủ, nếu không phải trên thị trường chứng khoán có thể nắm lấy một khoản tiền của Châu gia thì Bác Thụy sớm đã không còn rồi.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.