101 Lần Trùng Sinh

Chương 15: Bán thức ăn



Editor: Lam

Vụ việc này làm Đường Tâm Duyệt sợ bóng sợ gió một hồi. Tuần này trong nhà vừa khéo đã gom góp đủ số trứng gà trứng vịt cần phải bán ra ngoài nên Đường Tâm Duyệt đi theo một gia đình trong thôn vào thành phố bán thức ăn.

Nói là vào trong thành phố chứ thật ra cũng chỉ là trấn nhỏ sát bên vùng núi mà thôi. Dân số khoảng ba bốn chục ngàn người, là một nhà tù và là địa phương có mỏ than đá phát triển. Các đơn vị đều có khu nhà tập thể và câu lạc bộ cho nhân viên của riêng mình, hơn nữa còn dự tính xây thêm bệnh viện cho nhân viên, trường học cho con em các loại, nghiễm nhiên đã tự hình thành một hệ thống xã hội nhỏ.

Ống khói cao lớn đang cuồn cuộn tỏa ra đám khói dày đặc xông thẳng lên trời mây. Đường dây cao thế ở khu nhà máy và đường ray trống không đan xen nhau, thỉnh thoảng có một chiếc tàu lửa màu đen chở than đá bóp kèn ầm ĩ gào thét chạy qua.

Từng dãy nhà lầu cao thấp không đồng đều. Mỗi khi đến phiên chợ, nông dân trong núi đều dồn dập khiêng lúa gạo rau cải nhà mình trồng và trứng tới bán. Dĩ nhiên, mỗi ngày tại chợ bán thức ăn đều có con buôn đồ ăn từ thành phố tới buôn bán rau quả trái cây, người trấn trên có tiền lương khá tốt đều trực tiếp tới đây mua đồ.

Tay trái tay phải Đường Tâm Duyệt chia nhau xách hai túi lưới đựng đầy rau cải, trên lưng cõng một cái thúng bên trong chứa trứng gà trứng vịt, trọng lượng nặng vô cùng. Trời còn chưa sáng cô đã lên đường, nay đã đi hơn 2 tiếng đồng hồ, lưng cô sắp bị đè đến cong luôn rồi, bả vai bị sợi dây siết đau, mặt đầy mồ hôi cô cũng không dám dùng tay để lau.

“Tâm Duyệt, đi nhanh chút đi.” Dì Trương đi ở phía trước lớn tiếng thúc giục, trên tay bà cũng xách không ít đồ, chồng bà đang cõng cái thúng đi bên cạnh, “Đi trễ sẽ không có vị trí tốt đâu đấy.”

Đường Tâm Duyệt khẽ cắn răng, tăng nhanh bước chân.

Dì Trương là hàng xóm của nhà bọn họ, mỗi lần họp chợ bà đều phải xuống núi đi bán thức ăn. Nhà Đường Tâm Duyệt đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, cô nhi quả mẫu, trong ngày thường dì Trương cũng xem như chiếu cố nhà bọn họ rất nhiều.

Lục Tú Vân phải chăm lo cho ba đứa bé trong nhà không thể đi được, thường ngày trứng do gà vịt trong nhà mình đẻ ra đều nhờ dì Trương mang vào trong trấn bán nên lần này Đường Tâm Duyệt đi theo dì Trương để làm quen đường xá, sau này là do cô đi bán thức ăn.

Dì Trương và chồng bà đi nhanh hơn Đường Tâm Duyệt một chút, chồng bà thấy cô mồ hôi nhễ nhại, cười cười nói, “Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.”

“Ừ.” Dì Trương nhỏ giọng tiếp lời, “Con bé nói không học liền không học nữa, dù mẹ con bé có cầm chổi đánh nó thì con bé cũng không khóc tiếng nào. Aizz…” Bà thở dài, “Tú Vân cũng thật là, không nên ép đứa nhỏ phải làm sinh viên đại học giống cha nó. Thế nhưng cũng thật đáng tiếc, từ nhỏ thành tích của Tâm Duyệt đã rất tốt, lại hiểu chuyện, trong mười dặm tám xã, ai biết con bé mà không khen ngợi chứ?”

Quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng thở hồng hộc của cô bé, dì Trương nói, “Rất chín chắn, ông nhìn con bé đi, lần đầu xuống núi vào thành phố mà con bé chỉ một lòng một dạ đi bộ, không hề hiếu kì với đồ ở trên trấn.”

Nếu Đường Tâm Duyệt biết đánh giá của bọn họ đối với cô, có lẽ cô chỉ có thể cười gượng mà thôi.

Không phải cô không hiếu kì, mà là do trấn nhỏ thập niên 90 bần cùng lạc hậu. Dẫu sao cô cũng từng đi học, đi làm ở thủ đô thành phố lớn được quốc tế hóa nên cô tự nhiên sẽ không vì sự phát triển của trấn nhỏ mà cảm thấy ngạc nhiên.

Cõng cái thúng nặng trĩu đến vùng ngoại thành, bả vai Đường Tâm Duyệt đã đau rát vô cùng.

Trước kia, khi học trung học ở trấn trên, cô vừa học vừa làm dưới sự giúp đỡ của giáo viên, rửa chén chà mâm ở nhà ăn để kiếm miếng cơm.

Mùa đông ở Tây Nam âm u ẩm thấp, cô gần như phải rửa chén trong làn nước có nhiệt độ lạnh như băng, hai tay cô nứt nẻ, lúc vết thương nứt ra làm lộ một mảng thịt đỏ tươi.

Khi đấy cũng khó chịu đựng giống hiện tại.

“Phù” thở ra một hơi, Đường Tâm Duyệt cắn răng kiên trì.

Lúc đến chợ, trời đã sáng choang. Ven đường bày đầy những sạp nhỏ, cũng không còn lại bao nhiêu vị trí. Dì Trương vội vàng tìm một chỗ không người, bà gọi Đường Tâm Duyệt, “Tâm Duyệt lại đây, bên này nè.”

Đường Tâm Duyệt dỡ hàng hóa xuống, cô còn chưa kịp thở ra đã phải nhanh chóng bày đồ vật ra mặt đất.

Một giỏ trứng gà và một giỏ trứng vịt, tổng cộng có 40 trứng ; chừng 10kg khoai tây và còn những thứ lẻ tẻ khác như miếng lót giày, bóp tiền nhỏ, trái cầu bằng lông gà cho con nít chơi đùa.

Mấy món hàng cùa dì Trương cũng không khác cô là mấy, hai người vợ chồng bọn họ là người trưởng thành nên số lượng hàng hóa mang theo để bán nhiều hơn cô rất nhiều.

“Khoai tây của con đây.” Dọc đường đi, chú Trương giúp Đường Tâm Duyệt xách một túi khoai tây, ông đưa túi khoai tây đến trước mặt Đường Tâm Duyệt, cô vội vàng cười cảm kích, ” Cám ơn chú Trương.”

Trong lòng cô biết nếu không phải giúp cô xách đồ thì chú Trương còn có thể mang thêm nhiều đồ hơn nữa để bán lấy tiền.

Trước kia, đồ trong nhà đều nhờ hai người vợ chồng bọn họ mang ra ngoài bán giúp, cũng không phải là giúp không công, khoản tiền bán được sẽ chia năm phần xem như đền đáp. Vợ chồng hai người họ vốn không chịu nhận, là do Đường Tâm Duyệt cứ luôn miệng nói không thể không công phiền toái hai người, sau này cũng phải nhờ bọn họ trợ giúp, cô cứ nhõng nhẽo mài mòn sự cứng rắn của họ suốt một thời gian dài mới khiến họ chịu nhận tiền đền đáp.

Trong lòng cô hiểu rõ ân huệ là thứ không thể nợ nhất, bằng không sẽ không được rõ ràng. Còn không bằng cứ tính toán rõ rang, lúc ấy mới có thể duy trì quan hệ hợp tác lâu dài hơn.

Hiện tại cô đưa ra ý định sau này muốn tự mình bán thức ăn, mặc dù ngoài mặt đối phương không nói gì nhưng mất đi một phần thu nhập phỏng chừng trong lòng họ cũng không thể nào thoải mái.

Đường Tâm Duyệt sờ bóp tiền trống không, cô đang nghĩ bán đồ xong rồi phải mời bọn họ ăn vài cái bánh bao mới được.

Ở chợ người đến người đi phần lớn đều là nông dân ở xung quanh núi mang đồ của nhà mình tới bán. Bọn họ hiền lành chất phác, giá cả thấp hơn chút so với giá thị trường nên người trong trấn thường tới mua đồ ăn của bọn họ, sau này quen thân rồi thì càng ngầm thừa nhận tới mua hàng ở sạp của bọn họ.

Trong chốc lát, trước gian hàng của vợ chồng nhà họ Trương đã có đầy ắp người vây tới mua đồ ăn, nườm nượp không dứt. Đường Tâm Duyệt cũng không gấp gáp bán đồ, cô đến trước các gian hàng vòng vo một hồi để tìm hiểu giá cả hiện tại.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn một cái cô đã bị dọa cho giật mình.

Đầu thập niên 90, giá cả rất rẻ.

Gạo 1 đồng 3 một cân, bánh bao thì hai hào một cái, 1 cân thịt heo chưa tới 3 đồng, 1 tô mì thịt bò chỉ có 1 đồng mà thôi.

(1 cân = 0,5kg)

Dĩ nhiên, giá cả này so với tiền lương phổ biến của mọi người thì tương đối thấp hơn rất nhiều.

Lương một tháng của nhân viên công chức ở trấn trên cũng chỉ khoảng 200 chưa tới 300, nhưng nhiêu đấy cũng đã khiến rất nhiều người ở nông thôn hâm mộ không thôi.

Trong lòng Đường Tâm Duyệt đã có thống kê về giá cả, cô trở lại trước gian hàng của mình. Thấy đống khoai tây trước gian hàng vợ chồng nhà họ Trương dần dần ít đi mà đống khoai trước mặt mình thì không vơi đi chút nào, trong bụng cô nảy ra một ý, hai tay để bên miệng, dùng sức hét to, “Mại dô mại dô, ai đi ngang đừng có bỏ qua nha~”

Tiếng hô thanh thúy lanh lảnh phá vỡ sự náo nhiệt ồn ào của chợ, người đi đường không khỏi tò mò tới nhìn, thấy một cô bé đứng trước gian hàng hét to, “Trứng gà bản địa trứng vịt bản địa đây, phụ nữ có thai ăn vào bồi bổ sức khỏe~”

“Khoai tây mới đây, khoai tây mới thu hoạch đây~”

Cô bé thắt tóc đuôi sam nhỏ đứng trong đám người thoải mái gào thét không chút nhăn nhó ngượng ngùng, mỗi khi có người nhìn sang đều được cô bé đáp trả bằng một nụ cười ngọt ngào.

Làn da cô trắng nõn, mặt mày lanh lợi, quần áo tuy có chút cũ nhưng được cái sạch sẽ, khiến người khác sinh lòng thiện cảm.

“Trứng gà này giá cả thế nào?” Có một người phụ nữ trung niên xách giỏ thức ăn tới hỏi cô. Bà thấy cô bé chỉ có một mình, trẻ con nông thôn sớm lo liệu việc nhà, trong lòng bà không khỏi có phần đồng tình bèn đi tới hỏi một câu.

Đường Tâm Duyệt nhẩm tính giá cả, “Như giá thị trường, hai đồng năm cặp ạ.”

Khi đó trứng gà đều bán theo số chẵn, một cặp hai trứng, hai đồng mười trứng, tính đi tính lại cũng chỉ mới hai hào một trứng. Người phụ nữ trung niên ấy vốn chưa mua đồ của cô lần nào nên cố ý hỏi thêm một câu, “Không bị hư đấy chứ?”

“Dì à, trứng gà này của cháu là do gà mái trong nhà đẻ ra, là trứng gà bản địa chất lượng tuyệt đối, ăn vào là bổ nhất…” Đường Tâm Duyệt cười híp mắt cầm trứng gà cho bà ta nhìn, trước khi ra ngoài cô đã lấy khăn lông lau chùi sạch sẽ bề ngoài của trứng gà. Hiện tại trên trứng gà sạch sẽ không một vết bẩn, nhìn vào thấy thoải mái vô cùng. Cô còn chủ động đưa đèn pin, vỗ ngực đảm bảo, “Dì nhìn xem, tuyệt đối không có chấm trứng gà trống. Hơn nữa trứng gà mái nhà cháu thường sinh ra hai lòng đỏ đấy.”

Nơi này cũng có không ít lái buôn bị đồng tiền che mờ lương tâm để trứng hỏng lẫn trong trứng tốt bán đi. Nhóm trứng này của cô đều được kiểm tra từng cái mới lấy ra bán.

“Có hai lòng đỏ thật à? Cháu đừng có gạt dì.” Người phụ nữ trung niên cầm đèn pin kiểm tra từng cái một, mỗi một trứng đều xinh xắn sạch sẽ, trên trứng không dính đầy phân gà lông gà như những nhà khác, sờ vào liền thấy chán ghét.

Xem xong tâm tình không tệ, bà gật đầu, “Vậy lấy cho dì mười cặp đi.”

Mười cặp chính là 20 quả, thoáng cái đã mua hết một giỏ trứng gà.

Khai trương như vậy có thể coi như một mối buôn bán lớn, Đường Tâm Duyệt mừng rỡ không thôi, cô trực tiếp nâng giỏ lên đưa cho đối phương, miệng lưỡi ngon ngọt nói, “Dì à dì đếm thử xem, một giỏ vừa đủ mười đôi. Cám ơn dì đã mua đồ của cháu, cái giỏ này tặng cho dì, chúc dì về nhà thuận lợi.”

Đại thẩm vốn đang lấy tiền, nghe thế vui vẻ hớn hở cười, “Con bé này miệng ngọt thật đấy! Lần sau dì sẽ tới chỗ con mua trứng!”

Một giỏ trúc cũng bán được năm hào đấy, hơn nữa người miền núi khéo tay, bện giỏ trúc vừa đẹp mắt lại rất bền.

Đường Tâm Duyệt cười cười, hai bên gò má hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, nụ cười vừa chân thành vừa ngọt ngào, “Cám ơn dì ạ!”

Ở sạp này, đại thẩm mua trứng bỗng dưng được thêm giỏ, bà hài lòng trả tiền, xách một giỏ trứng bản địa đi.

Người xung quanh nhìn dáng vẻ buôn bán thành thục của cô bé, cũng cười cười, có cụ già đến hỏi, “Trứng vịt này giá cả thế nào? Nếu ông mua hết có phải cũng tặng ông cái giỏ không?”

Đường Tâm Duyệt cười híp mắt, “Trứng vịt hai đồng năm 5 cặp, so với trứng gà thì đắt hơn chút nhưng cũng là giá thị trường, cháu cũng không nói thách đâu ạ. Ở đây cũng có hai mươi trứng, ông muốn lấy hết tổng cộng 5 đồng tiền, giỏ cũng sẽ tặng cho ông ạ!”

Ông lão vuốt râu, “Những nhà khác bán trứng vịt bản địa mỗi lần mua mười đôi sẽ được giảm giá đấy.”

“Những nhà khác cũng không rẻ hơn bao nhiêu đâu ạ.” Cùng lắm cũng chỉ một hào thôi. Đường Tâm Duyệt thầm nghĩ, bên ngoài lại lộ ra dáng vẻ vô cùng bối rối, “Ông à, cháu từ trên thôn Đại Dược xuống, đường núi không dễ đi, mẹ và em trai em gái cháu vẫn còn đang ở nhà chờ cháu bán trứng về mua gạo đấy ạ.”

Cô giả vờ ra vẻ đáng thương, đôi mắt to long lanh nhìn ông lão.

Ông lão bỗng chốc do dự, thôn Đại Dược là thôn nghèo khó nổi tiếng gần đây, tình cảnh gia đình cô bé này chắc chắn không tốt; nhưng tiết kiệm một hào có thể dùng để mua một viên kẹo thỏ trắng cho cháu trai ăn đó.

Đường Tâm Duyệt thấy dáng vẻ ông cụ có vẻ muốn đi, ánh mắt đen nhánh liếc vào trong gian hàng, cô cầm hai củ khoai tây lớn nhét vào trong tay đối phương, ra vẻ tráng sĩ bóp cổ tay, “Hai củ khoai tây thêm một cái giỏ, khoai tây cháu bán hai hào một cân đấy.”

Ông cụ áng chừng khoai tây trên tay, khoai tây trong núi nấu nhừ sẽ không dính răng, vô cùng thích hợp với khẩu vị của ông, hai củ khoai tây này khoảng chừng một đến hai cân, cộng thêm năm hào tiền giỏ, tiết kiệm được bảy hào, không tệ.

“Vậy ông mua.” Cuối cùng ông lão mở miệng nói.

“Tốt quá.” Đường Tâm Duyệt cười rạng rỡ như hoa mùa xuân, tay chân nhanh nhẹn thu tiền, vẫy tay tiễn khách, “Ông đi thong thả, lần sau nhớ tìm cháu đấy.”

Đường Tâm Duyệt cười tủm tỉm nhìn người mua đi xa dần, cô thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đón chào khách mới, vừa quay đầu liền thấy vợ chồng nhà họ Trương trợn mặt hốc mồm nhìn cô.

Dì Trương kinh ngạc nói, “Tâm Duyệt, con biết bán đồ khi nào vậy?”

Bà và chồng ăn nói vụng về, cũng không biết mời chào buôn bán, xấu hổ vô cùng. Mỗi lần bán đồ đều ấp úng, từ trước đến nay chưa từng gào to.

Đường Tâm Duyệt đáp, “Con mới vừa đi dạo trong chợ vài phút, xem xét giá cả thị trường, con cũng xem xem những người khác buôn bán thế nào.”

Chú Trương giơ ngón cái lên, “Tâm Duyệt, hôm nay chú mới biết con không chỉ giỏi việc học mà đầu óc cũng rất nhạy bén đấy!”

“Không có gì ạ.” Dưới ánh mắt tán thưởng của hai người, Đường Tâm Duyệt cười thoải mái tự nhiên.

Trước kia lúc đi làm để kiếm tiền học phí, tiền sinh hoạt, còn phải gom góp kiếm tiền gửi về nhà, có công việc gì mà cô chưa từng làm qua chứ. Chỉ cần chịu được khổ, nhất định có thể thay đổi được tình hình.

Từ trước đến giờ cô đều tin tưởng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.