101 Lần Trùng Sinh

Chương 23



Editor: Lam

“Đường Tâm Duyệt, dưới lầu có người tìm cậu kìa.” Đường Tâm Duyệt đang ngồi trước bàn đọc sách, bạn cùng phòng vừa trở về gõ cửa kêu to.

Đường Tâm Duyệt “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách không rời.

Bạn cùng phòng – Lâm Hồng đẩy cửa vào, thấy cô lại đang đọc sách, chậc lưỡi nói, “Tớ thật không hiểu nổi cậu. Cậu lớn lên đẹp thế này, người theo đuổi cậu lại nhiều như thế, tìm một người có tiền gả cho họ ở nhà sinh con đẻ cái, thoải mái biết bao. Cậu lại cứ khăng khăng…” Lâm Hồng lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,”… ở lại phân xưởng khổ cực làm công chưa nói, vừa có thời gian cậu liền đọc sách, cần gì khổ thế chứ.”

Lúc này Đường Tâm Duyệt mới dời sự chú ý ra khỏi cuốn sách, cô buồn ngủ dụi mắt, “Cậu về rồi à. Vừa rồi cậu gọi tớ có chuyện gì không?”

Lâm Hồng bó tay, “Hóa ra nãy giờ tớ nói gì cậu đều không nghe cả à!” Đây không phải là lần đầu Lâm Hồng chứng kiến độ tập trung của Đường Tâm Duyệt, đối phương mà cố chấp thật thì tới mười con trâu cũng không kéo lại được. “Thôi đi, tớ vừa nói là dưới lầu có người nói là đồng hương của cậu, muốn tìm cậu đấy.”

Hôm nay là cuối tuần, Lâm Hồng cùng đồng nghiệp đi xem phim và ăn cơm, vừa trở về liền thấy có một cậu con trai đứng bên ngoài phòng ngủ, cậu ta thấy cô muốn đi vào liền hỏi Đường Tâm Duyệt có phải ở đây hay không, nhờ cô chuyển lời.

Từ sau khi Đường Tâm Duyệt dọn đến nơi này, các nữ đồng nghiệp cũng đã có thói quen thường thường sẽ có người đến tìm Đường Tâm Duyệt rồi.

“Đồng hương?” Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một hồi, “Anh ta có nói tên là gì không? Có thể lại là lừa gạt cũng nên.” Trước kia cũng có không ít người lấy danh nghĩa đồng hương muốn hẹn gặp cô, cô phát hiện không quen biết liền quay đầu rời đi.

Lâm Hồng thấy thái độ lạnh nhạt của cô, cười tươi nói, “Lần này có khả năng thật sự là đồng hương của cậu đó, anh ta có nói tên, gọi là Lục cái gì đó Vũ, hay là Lục Trầm nhỉ? Ôi chao, cậu xem trí nhớ của tớ này.”

Lâm Hồng vẫn còn đang cố gắng nhớ lại tên đối phương, Đường Tâm Duyệt đã buộc miệng thốt lên, “Lục Thành Vũ?”. Lâm Hồng vỗ tay cái bốp, ngạc nhiên nói, “Đúng, đúng. Chính là cái tên này! Cậu biết à? Thực sự là đồng hương của cậu sao?” Lâm Hồng sáp tới, dáng vẻ hoàn toàn là nhiều chuyện.

“Sao có thể là anh ta…” Đường Tâm Duyệt sợ run một hồi. Lần cuối cùng cô nhìn thấy đối phương là khi anh ta học nghề ở trấn trên, cách hiện đã 6 năm rồi. Sao anh ta có thể đột nhiên đến Quảng Châu chứ?

Đường Tâm Duyệt cau mày suy nghĩ, cô quả thực không nhớ ra được đời đầu tiên Lục Thành Vũ có từng đến Quảng Châu hay không.

Đường Tâm Duyệt nghĩ một hồi rồi đứng dậy xuống lầu.

Hiện tại đã hơn 8 giờ, đêm mùa hè tối chậm, ở phía chân trời vẫn còn tờ mờ sáng, có điều đèn ven đường đã sáng rồi.

Dưới lầu không có ai khác, Đường Tâm Duyệt đi ra vừa nhìn liền thấy một bóng người cao gầy dưới ánh đèn đường.

“Lục Thành Vũ.” Cô đi tới, khẽ gọi.

Đối phương bất chợt xoay người, trên người là áo sơ mi trắng và quần tây đen, là lối ăn mặc thịnh hành nhất lúc này. Tóc cắt rất ngắn rất gọn gàng, một tay anh cắm trong túi quần, một tay xách một cái túi.

Anh đứng ngược sáng, ánh sáng của đèn đường chiếu từ bả vai anh xuống mặt đất. Lục Thành Vũ bước lên phía trước một bước, gương mặt từ trong bóng tối hoàn toàn hiện ra. Khuôn mặt càng kiên quyết tuấn tú hơn so với thời niên thiếu xuất hiện trong tầm mắt của Đường Tâm Duyệt.

“Đã lâu không gặp, Đường Tâm Duyệt.” Anh khẽ mỉm cười, dường như do không thường cười, bắp thịt ở gò má kéo lên rất căng, cứ như thế, nụ cười lóe lên rồi rất nhanh yên lặng hạ xuống.

Đường Tâm Duyệt gật đầu một cái, “Đã lâu không gặp.”

Nói xong một câu, cô nhất thời không biết nói gì.

Hai người vốn ngay cả là bạn cũng không phải, nhưng lại không phải là người qua đường, có lẽ khá hơn một chút xem như là đồng hương.

Cô khách khí mỉm cười nói, “Cậu có khỏe không? Mấy năm này đang làm gì đó?”

“Khi đó cám ơn cậu đã nói giúp tôi.” Lục Thành Vũ không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, giọng nói tùy ý, “Không ở lại trấn trên được, tôi liền vào trong thành phố đi theo người ta làm công lăn lộn kiếm miếng ăn. Sau đó tôi thấy rất nhiều người đến Quảng Châu bên này đi làm, tôi bèn muốn tới xem sao. Có người từng trải giới thiệu tôi vào nhà máy may này, đã làm công được hai ngày rồi. Nghe đồng nghiệp nói có người tên Đường Tâm Duyệt nên tôi tới xem thử có phải là cậu hay không.”

Đường Tâm Duyệt suy nghĩ, chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Ban đầu cô chính là do chị Lưu giới thiệu vào làm, trong nhà máy này phần lớn đều là thợ từ nơi khác đến, chia thành nhiều nhóm nhỏ khác nhau. Số người từ nơi khác dần dần đông lên, cũng bắt đầu hình thành một đoàn thể nhỏ.

Cô mím môi cười cười, “Vậy đúng là thật khéo.”

Ánh mắt Lục Thành Vũ chần chừ liếc một vòng trên lúm đồng tiền xinh xắn của cô, anh tỉnh bơ thu hồi tầm mắt đưa cho cô một túi đồ, “Hạt dẻ rang từ quê nhà mang tới.”

Đường Tâm Duyệt nhìn chằm chằm túi đồ kia, cô có chút do dự.

Lục Thành Vũ nói thêm, “Chia cho đồng nghiệp còn rất nhiều, tôi nghĩ cậu ở chỗ này nên thuận tiện mang tới đưa cho cậu, cứ xem như là quà cám ơn khi đó cậu đã lên tiếng nói giúp tôi.”

Nghe thấy lời nói này nếu Đường Tâm Duyệt còn tiếp tục từ chối nữa chính là không nể mặt, cô nhận lấy, “Vậy cám ơn cậu nhé. Chuyện của mấy năm trước không ngờ cậu vẫn còn nhớ đấy.” Cô thuận miệng cảm khái nói.

Lục Thành Vũ tiếp lời, “Nhớ chứ. Cậu là người đầu tiên đứng ra nói giúp tôi mà.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Tâm Duyệt luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô chuyên chú khác thường.

Đường Tâm Duyệt rủ mắt, “Thế à, tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Lục Thành Vũ thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói, “Vậy tôi không làm phiền cậu nữa. Cậu lên đi.”

Đường Tâm Duyệt nói lời tạm biệt với anh, xách một túi hạt dẻ đi lên lầu. Lúc đi tới ngã rẽ ở lầu hai, cô vô thức nhìn xuống phía dưới.

Lục Thành Vũ vẫn chưa đi, anh dựa vào dưới đèn đường lấy điếu thuốc ra châm.

Một đốm lửa nhỏ chớp chớp tắt tắt giữa những ngón tay của anh, làn khói mỏng màu xám theo lúc thở ra từ từ bay lên cao, bao phủ gương mặt anh, cậu con trai mặc áo sơ mi trắng tản ra hơi thở lạnh lùng trang nghiêm.

Đường Tâm Duyệt thu hồi ánh mắt, tầm mắt cô dời đi nhìn thẳng vào phòng ngủ.

Cô vốn nghĩ rằng gặp lại Lục Thành Vũ cùng lắm là gật đầu một cái mà thôi, ai ngờ ngày hôm sau trong xưởng liền truyền ra tin đồn nói bóng nói gió, nói bông hoa của nhà mày cuối cùng cũng bị người bắt được rồi.

“Cô ấy không phải là từ chối không nhận đồ của người khác sao, sao lại nhận đồ của đồng hương chứ.”

“Nghe nói trước kia hai người đó cùng đi học với nhau, người thanh niên đó hỏi thăm được Đường Tâm Duyệt ở đây còn đặc biệt chạy đến cái xưởng này làm công, chậc chậc, đúng là si tình mà.”

Ngay cả đồng nghiệp quen biết cũng tò mò tới hỏi Đường Tâm Duyệt xem có phải là thật hay không. Đường Tâm Duyệt giải thích rồi lại giải thích, các cô ấy cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, “Lời đồn đãi lần này nói có lý có chứng à nha.”

“Anh ta đã nói là lúc trước tới nhà máy nghe thấy cái tên quen biết nên mới tới xem thử có phải là tôi hay không, kết quả chỉ trùng hợp mà thôi.” Đường Tâm Duyệt thật sự bội phục trí tưởng tượng của những người này.

Buổi tối ngày thứ ba sau khi tan việc, Đường Tâm Duyệt cùng đồng nghiệp đang chuẩn bị cùng nhau trở về, không ngờ vừa ra cửa liền bắt gặp Lục Thành Vũ đang dựa vào tường.

“Á à ~~” Các đồng nghiệp lập tức không ngừng ồn ào lên, cười hì hì quan sát hai người.

Bạn cùng phòng Lâm Hồng còn dùng cùi chỏ đẩy Đường Tâm Duyệt một cái, còn không mau đi đi.

Đường Tâm Duyệt cảm thấy lúng túng khó hiểu, từ từ di chuyển bước tới.

“Chúng tôi đi trước nhé.” Các nữ công nhân tụm năm tụm ba cười nói đi trước, thỉnh thoảng lại quay đầu tò mò nhìn hai người.

Đường Tâm Duyệt hỏi anh, “Anh có chuyện gì không?”

Lục Thành Vũ nhìn cô chằm chằm, vẻ lạnh nhạt và cự tuyệt người ngàn dặm trên mặt cô biểu hiện rất rõ ràng nhưng khi cô đối mặt với người khác luôn cười rất vui vẻ.

“Những tin đồn nhảm trong xưởng gần đây tôi cũng nghe thấy rồi…” Lục Thành Vũ khẽ cười, “Xin lỗi cậu, hôm đó khi tôi đến tìm cậu tôi không nghĩ tới cậu lại được hoan nghênh như vậy… Mang tới phiền phức cho cậu rồi, thật xin lỗi.”

Đường Tâm Duyệt lắc đầu, khách khí cười một cái, “Việc thế này tôi cũng trải qua nhiều rồi, không có gì. Cũng không tính là phiền phức mấy đâu, qua mấy ngày thì im ắng xuống thôi.”

Dáng vẻ vân đạm phong khinh của cô dường như một chút cũng không để ý những lời đồn đại ấy.

(vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)

Trong mắt Lục Thành Vũ thoáng qua một chút u ám cực nhanh, ấn đường anh hơi nhăn lại, một giây sau lại thả lỏng, anh cười một tiếng, “Cậu không để ý là tốt rồi.”

Đường Tâm Duyệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”

Cô dứt lời đang chuẩn bị cúi đầu rời đi thì Lục Thành Vũ sải chân bước tới một bước theo sát, “Tôi đưa cậu về.”

Đường Tâm Duyệt lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút, tránh anh, “Không cần, cũng đi mấy bước thôi.”

Nếu như bị người trong nhà máy thấy cô cùng Lục Thành Vũ buổi tối đơn độc đi chung với nhau, không biết lại sắp có tin đồn gì nữa đây.

Lục Thành Vũ không nhanh không chậm cách một bước đi theo sau lưng cô, giọng nói dửng dưng, “Thuận đường mà, tôi cũng phải quay về kí túc xá.”

Lúc này Đường Tâm Duyệt mới nhớ tới đích thực kí túc xá nam ở vị trí ngay phía sau xa hơn kí túc xá nữ một chút.

Cô mím môi dưới, người ta trở về cũng đi đường này, dù sao cũng không đến mức đuổi người đi chứ.

Hai người yên lặng sóng vai nhau mà đi, Đường Tâm Duyệt có thể nhận ra đối phương thỉnh thoảng liếc mắt quan sát mình. Cô bị nhìn khiến cả người không được tự nhiên, giống như cảm giác một lần cuối sau khi gặp ở trại giam, cô xoay người rời khỏi phòng giam, Lục Thành Vũ nhoài người về phía cửa sổ gắt gao nhìn cô chằm chằm.

Trong bầu không khí căng thẳng, Đường Tâm Duyệt lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, bắp thịt trên lưng kéo căng, giống như một con thỏ nhát gan, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay liền sẽ lập tức nhảy lên.

Lục Thành Vũ nhìn thấy cử chỉ cứng nhắc của cô, anh bỗng nhiên mở miệng nói, “Xem ra cậu vẫn ghét tôi giống như khi còn bé, có phải cậu nhớ tới trước kia tôi ức hiếp cậu không?”

Âm thanh ung dung truyền tới, giọng điệu nói hai chữ ức hiếp chẳng biết sao rất nhẹ, âm cuối mang theo mấy phần ý cười, có thâm ý khác.

Đường Tâm Duyệt căng thẳng, trong lòng run rẩy, trên mặt cô vẫn như không có chuyện gì xảy ra nói, “Cậu nghĩ nhiều rồi, chuyện khi còn bé đã nhiều năm như thế, còn có ai sẽ để ý chứ.”

Lúc Lục Thành Vũ còn tấm bé cô sẽ còn có mấy phần đồng tình cảm thông. Hiện tại đối phương đã trưởng thành… cũng không biết những năm qua Lục Thành Vũ ở bên ngoài rốt cuộc đã làm ‘công việc’ gì, trên người anh ta mang theo vẻ tàn ác làm người khác cảm thấy sợ hãi muốn trốn tránh theo bản năng.

Chặng đường từ phân xưởng đến kí túc xá do nhà máy cấp cho công nhân cũng không xa, đi hơn mười phút đã đến rồi.

Đường Tâm Duyệt nhìn kí túc xá nữ cách đó không xa, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Dọc đường đi cùng với Lục Thành Vũ, cả người cô đều không được tự nhiên.

Lục Thành Vũ trầm mặc một hồi, anh giống như tự lẩm bẩm một mình thấp giọng nói, “…Nhưng tôi lại hy vọng cậu sẽ nhớ.”

Giọng nói của anh đè xuống rất thấp, Đường Tâm Duyệt chỉ nghe được ba từ đầu tiên ‘Nhưng tôi lại’, vế sau thì không nghe rõ nữa.

Thật ra thì kết hợp ngữ cảnh phía trên cũng không khó suy đoán.

Đối mặt với Lục Thành Vũ, cô luôn dùng cách qua loa lấy lệ và né tránh. Cô bất ngờ nhớ đến lời nhắc nhở năm đó của mẹ, “… Tâm Duyệt, con có phát hiện không, con đối với người khác đều nhiệt tình hợp lòng người, nhưng chỉ có thái độ đối với thằng Vũ lại không giống.”

Trong lòng Đường Tâm Duyệt căng thẳng, cô tăng nhanh bước chân. Lục Thành Vũ dường như hiểu rõ ý nghĩ của cô, anh cũng tăng nhanh bước chân đuổi theo, buồn cười nói, “Trước đây lúc đi học cũng thế này, cậu luôn một mình xông về phía trước, cũng không sợ té sao.” Giọng nói có mấy phần hoài niệm.

“…” Đường Tâm Duyệt đi ở phía trước không nhịn được liếc mắt, trong lòng thầm nói còn không phải do anh làm hại sao. Bất luận cô ra cửa vào lúc nào, chưa đi được bao xa cô liền phát hiện anh đi theo. Vì để kéo xa khoảng cách với anh, cô chỉ có thể đẩy nhanh bước đi. Mỗi lần đến phòng học đều thở hổn hển ra mồ hôi khắp người.

Lục Thành Vũ lại nói, ” Lúc trước khi tôi đi tôi có về thôn một chuyến, tình cờ gặp phải mẹ cậu.” Anh cố ý dừng lại ở đoạn này.

Đường Tâm Duyệt vừa nghe thấy lỗ tai liền dựng lên, thế nhưng Lục Thành Vũ lại vẫn không có ý tiếp tục nói, cô không nhịn được hỏi, “Mẹ tôi có khỏe không?”

Lục Thành Vũ cười nói, “Vẫn khỏe, bà lôi kéo tôi khen cậu ở ngoài chịu nhiều cực khổ, kiếm được tiền đều mua rất nhiều đồ tốt gửi về cho bà, không thể hiếu thuận hơn.”

Đường Tâm Duyệt hiểu tính tình của Lục Tú Vân, nghĩ ngợi một chút cô liền kéo cánh tay Lục Thành Vũ đang không ngừng lải nhải tán dương hình tượng gì đó của cô… tức giận quở mắng, “Mẹ tôi thiệt là, mấy chuyện này cũng nói với người khác.”

Nụ cười trên mặt Lục Thành Vũ dần nhạt đi, từ góc độ gò má của anh có thể thấy thiếu nữ đang cúi thấp đầu, mái tóc dài phủ sau ót được cột lên thành búi, vừa lộ vẻ thời thượng lại lão luyện. Mặt cô xấu hổ ngượng ngùng, da thịt ở một phần cổ thon dài lộ ra bên ngoài áo sơ mi được đèn đường lờ mờ chiếu qua như gốm sứ trắng, xúc cảm nhất định nhẵn nhụi như ngọc.

Ánh mắt anh tối lại, ngón tay Lục Thành Vũ xuôi ở bên người khẽ nhúc nhích, muốn giơ lên giơ lên—

“Đường Tâm Duyệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.