101 Lần Trùng Sinh

Chương 28



Editor: Lam

Sau khi thăng chức làm trưởng phòng thiết kế, lượng công việc của cô lớn hơn rất nhiều. Cô xin được năm ngày nghỉ để về nhà đã vô cùng khó khăn, bên công ty mỗi ngày đều gọi điện thúc giục liên tục. Hiện tại mọi chuyện đã xử lí xong nên cô phải nhanh chóng trở về.

Buổi tối trước khi đi, cả nhà Đường Tâm Duyệt cùng nhau gói sủi cảo. Lục Tú Vân cán bột, ba đứa con gói sủi cảo. Động tác của Lục Tú Vân nhanh nhẹn, chày cán bột lăn qua lăn lại liền cán bột thành hai miếng bánh mỏng, ba chị em Đường Tâm Duyệt tay chân luống cuống, gói sủi cảo còn không nhanh bằng bà cán bột.

“Trước kia đến Tết mới được ăn chút sủi cảo dầu mỡ…” Lục Tú Vân vừa nói chuyện vừa làm nhưng không hề ảnh hưởng đến công việc trong tay, “Hiện tại muốn ăn là có thể ăn, ngày ngày đều có thể ăn thịt. Trước kia nghĩ mẹ cũng không dám nghĩ đến.”

“Điều kiện cuộc sống tốt hơn mà.” Đường Tâm Duyệt gói sủi cảo. Tuy mấy năm không làm việc nhà nhưng cô cũng không có ngượng tay, nhưng hai đứa bé từ sau khi cuộc sống có điều kiện tốt hơn thì chúng không làm việc nhà nữa, lại rất nhiều năm không gói sủi cáo, nặn bột không phải bể nhân thì chính là làm bẹp lớp bột, hai đứa còn chế giễu cười nhau toe toét, vô cùng náo nhiệt.

“Của em làm thật xấu!”

“Nhân rau hẹ của anh cũng lòi ra hết rồi, gói gì mà nhiều thế.”

“Nhân nhiều ăn mới ngon! Ê, sao em trét lên mặt anh!” Đường Nham vẻ mặt vô tội, trên mặt cậu là một vết bột trắng trông vô cùng buồn cười.

“Em cứ trét đấy! Quỷ tham ăn!” Đường Điềm le lưỡi.

“Xem sự lợi hại của anh đây!” Hai tay Đường Nham vốc lấy bột mì, nhào về phía Đường Điềm.

“Hai đứa các con ra ngoài chơi đi! Ở đây giúp chỉ tăng thêm phiền thôi!” Lục Tú Vân đuổi hai đứa nhỏ ra ngoài, phòng bếp cuối cùng cũng yên tĩnh. Nếu trong quá khứ bà nhất định sẽ mắng hai đứa lãng phí thức ăn. Thế nhưng hiện tại không giống. Mấy năm nay tình trạng trong nhà cải thiện rất lớn, Đường Tâm Duyệt lại yêu thương gửi quần áo và đồ cho bọn họ, ăn mặc cũng không thiếu. Bà cũng cảm nhận được hai đứa nhỏ thấy chị mình rất vui vẻ, bà cũng sẽ không muốn làm cụt hứng mà trách mắng bọn họ.

Bà nhìn Đường Tâm Duyệt một cái thật sâu, cô vẫn không nhanh không chậm gói sủi cảo, trên mặt mang theo nụ cười.

Bà cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một chút áy náy.

Cuộc sống hiện tại có biến hóa long trời lỡ đất so với trước kia, người trong nhà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới có thể sống cuộc sống của người thành phố. Hai đứa bé cũng có thể tiếp tục đi học, ở trường học cũng không bởi vì nghèo khó mà bị bạn học cười nhạo. Sau khi bọn nhỏ thi lên đại học sẽ có một tương lai sáng lạn.

Mà tất cả những điều này đều là do Đường Tâm Duyệt buông tha việc học, từ bỏ giấc mơ đại học để đổi lấy.

“Tâm Duyệt…” Lục Tú Vân do dự một chút, “Con ở bên đó có gặp người thích hợp không?”

Đường Tâm Duyệt ngẩn ra, sau đó cô mới hiểu ra là mẹ đang lo lắng cho chung thân đại sự của mình, đôi môi cô lộ ra lúm đồng tiền, “Không có ạ, công việc quá bận rộn.”

Lục Tú Vân khuyên nhủ, “Trong thôn cô gái lớn cỡ con cũng có mấy đứa. Mẹ biết Bắc Kinh và chỗ chúng ta khác nhau, thế nhưng quá trễ sẽ không tìm được người tốt.”

“Dạ, con sẽ chú ý.” Đường Tâm Duyệt an ủi mẹ, trong lòng cô cũng tự suy xét, hôn nhân đại sự đúng là nên đặt lên hàng đầu.

Cô không phải là một người phụ nữ quá quan trọng sự nghiệp, cuộc sống trôi qua tốt là được. Chỉ cần người một nhà sum vầy cùng nhau, bình an vui vẻ, cô không còn cầu gì.

Trên máy bay trở về Bắc Kinh, Đường Tâm Duyệt nhàm chán lục báo ra xem. Cô tình cờ lấy được một tờ báo Hồng Kông, báo ‘khối đậu hủ’ có một mục tin tức nói là trong một ngày nào đó ở trên đường Vượng Giác có hai bang phái bắn nhau kịch liệt, mấy chục người chết tại chỗ.

(khối đậu hủ: tên một loại báo ở Hồng Kông, dùng để chỉ một loại bài báo ngắn.)

Lúc này Hồng Kông đã trở về được ba năm, nhưng xã hội vẫn còn hỗn loạn rối ren. Vẫn là đại lục tốt hơn, Đường Tâm Duyệt thầm nghĩ. Cô buồn chán gấp báo lại đặt về chỗ cũ.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Trong chớp mắt, đã hai năm trôi qua.

Hai năm này, chức vị của Đường Tâm Duyệt lại thăng một cấp. Hiện nay cô đã là Phó chủ nhiệm bộ phận thiết kế. Mặc dù công việc bận rộn nhưng cũng phong phú, rất được Từ Úy Nhiên thưởng thức. Do lúc nhỏ có thư từ qua lại nên quan hệ cá nhân của hai người cũng không tệ lắm.

Tiền lương của Đường Tâm Duyệt trừ trả tiền vay mua nhà ra, vẫn đủ tiền cấp dưỡng cho sinh hoạt của cả nhà ở Quảng Vinh. Bản thân cô còn để dành một ít tiền.

Cô vẫn luôn chú ý sự phát triển của thị trường chứng khoán, nhà trong thành phố và giá vàng. Lúc rảnh rỗi còn tự mình ghi chép lại sự tăng giảm giá thành, để sau này lo trước khỏi họa.


Đầu năm 2003, một trận bệnh dịch truyền nhiễm bùng nổ dần dần lan rộng toàn quốc.

Bệnh SARS, ở đại lục thường gọi là “Viêm phổi cấp tính”, gọi tắt là “Viêm phổi”. Trong một thời gian tương đối dài, bệnh dịch lây nhiễm này được cho là không có thuốc chữa.

Đối với rất nhiều người chưa từng trải qua trận tai họa này thì họ sẽ không cảm nhận được sự sợ hãi bất an của con người lúc này.

Đời trước Đường Tâm Duyệt đã từng trải qua sự kiện đẫm máu này. Khi đó cô đang là kế toán trong công ty dưới danh nghĩa của tập đoàn Hoàn Vũ. Do bệnh SARS bùng nổ, bên trong bên ngoài công ty đều được khử trùng, có một đoạn thời gian rất dài trong không khí đều tràn ngập mùi nước khử trùng. Có tin đồn rằng uống rễ Bản Lam và xông giấm trắng có thể phòng ngừa bệnh SARS, vì thế, đoạn thời gian đó mọi người đều tranh nhau cướp đoạt hai món đồ này đến khi thương nhân hết hàng mới thôi.

(rễ Bản Lam: một vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)

Rất nhiều trường học, nhà ở đều bị niêm phong. Mọi người bị cô lập, không thể không đợi ở trong nhà, chỉ có thể dựa vào thức ăn đưa đến từ bên ngoài mà sống. Một khi bị kiểm tra thấy sốt sẽ lập tức bị đưa tới khu vực bệnh truyền nhiễm của bệnh viện đặc biệt thành lập, rất nhiều người tiến vào đó rồi thì không thể ra nữa. Rất nhiều nhân viên trong bệnh viện cũng bị nhiễm và hi sinh trong trận dịch bệnh này.

Mà lúc này Đường Nham đã qua đời, Đường Điềm dẫn theo mẹ vừa xuất viện không lâu đi lấy chồng, dời đến một sơn thôn khác. Đường Tâm Duyệt và bọn họ tạm thời không liên lạc được, mà cô lại không có cách nào rời khỏi Bắc Kinh trở về nhà. Cô lo lắng đến nỗi không ngủ được.

Nay sống lại một lần, sợ hãi mà dịch bệnh này mang tới cũng không có ít hơn là bao.

Mọi người sợ hãi bất an, hết sức chú ý số lượng người bị nhiễm ở thành phố trên cả nước mỗi ngày được công bố trên ti vi. Họ lo lắng, đề phòng, sợ một ngày nọ mình sẽ xuất hiện triệu chứng bị sốt.

Trong trường học của Đường Điềm, Đường Nham có một nữ sinh nghi ngờ là bị nhiễm, nửa đêm được đưa vào bệnh viện. Sau đó trường học liền bị niêm phong, tất cả học sinh đều không được ra ngoài.

Mặc dù giáo viên nói tạm thời không có phát hiện những học sinh bị nhiễm khác nhưng Lục Tú Vân không thấy con mình, bà rất sốt ruột. Đường Tâm Duyệt bên này đang ở thời kì mấu chốt của hạng mục, cô muốn xin nghỉ trở về cũng không thể phân thân ra được. Trong lúc vô tình nhắc chuyện này với Từ Úy Nhiên, anh thế nhưng lại giúp đỡ cô. Anh nhờ người quen ở Quảng Vinh chăm sóc chiếu cố người nhà họ Đường, lúc này mới giúp cảm xúc trong lòng Đường Tâm Duyệt ổn định lại.

Đến nửa năm sau, bệnh dịch mới dần dần bị dập tắt, vắc-xin phòng bệnh miễn phí đã xuất hiện. Cuối cùng thì nhóm bệnh nhân bị lây nhiễm cũng được xuất viện.

Mà người nhà của Đường Tâm Duyệt cũng bình an vượt qua cuộc nguy hiểm này. Lúc này, Đường Tâm Duyệt mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Cô sâu sắc cảm nhận được cho dù cô có sống lại một đời thì đối với những thiên tai bệnh dịch, sức lực của một người là quá nhỏ bé.

Mà cô cũng ý thức được, có tiền tuy có thể giải quyết một vài vấn đề nhưng quan trọng hơn vẫn phải nên có mạng lưới giao thiệp của riêng mình.


Mùa hè năm 2004, hai ngày thi cử vào trường cấp 3 làm trái tim người nhà họ Đường treo lơ lửng trong bụng rốt cuộc cũng trôi qua.

Đường Tâm Duyệt đặc biệt xin nghỉ trở về nhà, đón em trai em gái đã thi vào trường cấp 3 xong và Lục Tú Vân đến Bắc Kinh.

“Oa~~ Đẹp quá!” Đường Nham vừa vào nhà đã kêu la om sòm, cậu cởi giày đi dạo lung tung khắp nhà.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Điềm tràn đầy hưng phấn và vui sướng, cô nhóc vội vàng đổi giày đi vào nhà.

Đường Tâm Duyệt đỡ Lục Tú Vân, giúp bà đổi dép.

Ánh mắt Lục Tú Vân nhìn chằm chằm vào trong nhà, “Ngôi nhà này thật sự là chỗ ở của chúng ta sau này ư?”

Căn phòng rộng rãi sáng ngời, bày đủ các loại đồ điện, đồ dùng trong nhà tân tiến nhất. Dưới sàn lót gỗ, hiện lên màu nâu đậm bóng loáng.

Căn nhà ở quê Đường Tâm Duyệt mướn cho bọn họ ở điều kiện cũng không tệ, cô còn cố ý chọn nơi có điều kiện tốt, thế nhưng ở đó cũng chỉ lót gạch sứ trắng mà thôi, không thể so với sàn gỗ rộng rãi sang trọng hoa lệ này được. Huống chi còn có những thứ trang trí tinh xảo khác nữa.

“Chị!” Đường Điềm hào hứng ôm một con gấu bông lớn đột nhiên lao ra, “Đây là phòng của em ạ?”

Đường Tâm Duyệt cười nói, “Ừ, chị không biết em có thích hay không. Nếu em không thích, lát nữa chúng ta tân trang đồ trang trí lại là được.”

“Thích chứ ạ!” Đường Điềm ôm gấu bông gật đầu liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Phòng của cô nhóc tràn đầy nữ tính, rèm cửa sổ màu hồng cộng thêm màn che kiểu công chúa, thật sự thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô nhóc.

Đường Nham cũng lao ra từ phòng mình, đẩy Đường Tâm Duyệt ngã nhào xuống ghế sofa, cậu kích động liên tục dâng tặng mấy nụ hôn, “Chị ~~ Chị đúng là nữ thần của em~~ Em yêu chị chết mất ~!!!”

Đường Tâm Duyệt biết cậu thích Cristiano Ronaldo nên trên vách tường của cậu dán một tấm áp phích Cristiano Ronaldo. Cô còn nhờ Từ Úy Nhiên từ chỗ bạn anh mua một trái bóng có chữ kí của Ronaldo.

“Mau nhấc cái miệng thúi của em ra!” Đường Tâm Duyệt cười đẩy em trai đang bĩu môi ra, Đường Điềm cũng không chịu lép vế chạy tới đòi ôm, “Chị à ~~ Nữ Thần à~~ Chị đối với chúng em tốt quá, em cũng yêu chị chết đi được ~!!!”

Đường Tâm Duyệt mỉm cười, trang trí ngôi nhà này làm cô hao tốn rất nhiều tâm sức, cô vẫn luôn lo lắng không biết em trai em gái có thích hay không, may mà sự dụng tâm của cô có thể được hai đứa thấu hiểu. Cô một trái một phải ôm hai đứa, cười nhạo nói, “Hai đứa nhỏ không có lương tâm, một căn phòng đã có thể mua được các em rồi.”

“Chị à ~~ hehe.” Đã trưởng thành thành thiếu nam thiếu nữ rồi mà hai đứa vẫn nũng nịu với cô giống như ngày trước. Mặc dù mấy năm không gặp nhưng cũng không hề xa cách chút nào.

Sau một hồi, Đường Tâm Duyệt thấy hai đứa không có động tĩnh gì, bỗng trong ngực truyền tới tiếng khóc nức nở nhỏ. Cô cúi đầu nhìn, Đường Điềm nằm sấp trên người cô khóc hu hu.

“Đường Điềm, em sao vậy…” Đường Tâm Duyệt khó hiểu nhấc đầu Đường Điềm lên, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô nhóc tràn đầy nước mắt, Đường Điềm nức nở nói, “Chị… chị thật không dễ dàng gì. Em… sau này em nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt!”

Đường Tâm Duyệt phì cười, lau đi nước mắt cho cô nhóc, “Nói báo đáp gì đấy, chúng ta là người một nhà mà, đây là chuyện nên làm. Nhìn các em có tương lai sáng lạn, chị cũng tự hào.”

Đường Nham chôn mặt trên vai cô, khàn giọng thô lỗ nói, “Chị, ai mà dám khi dễ chị, chị cứ nói với em. Em nhất định sẽ đánh hắn thật thảm! Em sẽ bảo vệ chị!”

Cậu quyến luyến cọ vào bả vai gầy gò, yếu ớt của chị mình. Vì kiếm tiền cho cậu và Đường Điềm đi học, đến trung học chị đã bỏ học để chèo chống cả cái nhà này. Sao có thể không làm cậu đau lòng chứ.

Trong mắt Đường Tâm Duyệt phiếm nước mắt, cô nhanh chóng nhịn xuống, xoa đầu bọn họ, “Ừ ừ, em trai út nhà chúng ta là ngoan nhất.” Những công sức bỏ ra được người nhà đón nhận và cảm kích, nghĩ lại khổ cực nhiều năm qua cũng thật đáng giá.

Đường Tâm Duyệt liếc nhìn thời gian, “Không còn sớm nữa, chị dẫn các em đi ăn cơm. Đến Bắc Kinh thì nhất định phải ăn vịt quay rồi.”

“Vịt quay!” Đường Nham Đường Điềm vừa nghe thấy ánh mắt liền phát sáng, hai đứa vội vàng mang vớ mang giầy vào, “Đi đi đi!”

Lục Tú Vân lại không chịu, “Đi ăn bên ngoài làm gì, rất phí tiền! Làm ở nhà ăn thôi!” Bà vừa nói vừa đi vào phòng bếp.

“Mẹ! Hôm nay làm tiệc đón gió cho mẹ với mấy em, nhất định phải ăn ngon một chút.”Đường Tâm Duyệt liên tục dỗ dành khuyên nhủ. Ba chị em hợp lực lại cuối cùng cũng lôi được Lục Tú Vân ra khỏi cửa.

Vào thang máy, Đường Nham thừa dịp Lục Tú Vân không chú ý, qua mặt qua chỗ khác lặng lẽ nói với Đường Tâm Duyệt, “Chị, chị nhất định phải nói với mẹ một chút, tiền lần này ra ngoài ăn cũng không thể quá tiết kiệm.” Cậu cố ý làm ra vẻ mặt đưa đám, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt.

Đường Tâm Duyệt biết đó là thói quen của Lục Tú Vân, cô cũng không có cách nào khác. Nông dân nghèo khó hơn nửa đời đều có thói quen tiết kiệm. Thế nhưng cô cũng không muốn cưng chiều Đường Nham mãi.

“Việc này à….” Đường Tâm Duyệt đưa một tay đến nhéo phần thịt ở sau lưng Đường Nham, cô vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt bình tĩnh nghiêm túc nói, “Chị cảm thấy gần đầy em ăn uống quá tốt, có thịt thừa rồi này. Phải giảm cân, ăn kiêng nhiều hơn.”

“Á ~” Đường Nham hít một hơi lạnh.

“Sao vậy?” Mẹ Lục quay đầu.

“Không có gì ạ, có thể là do bị muỗi cắn.” Đường Tâm Duyệt mỉm cười.

Đường Điềm thấy vẻ mặt tươi cười của chị hai, cô nhóc lặng lẽ rụt tới một góc xó. Quả nhiên người đáng sợ nhất trong nhà vẫn là chị hai!

Cô nhóc cũng nháy mắt về phía Đường Nham, cười trên nỗi đau của người khác, làm một khẩu hình nói: Đồ ngốc!

Đường Nham bỉu môi: Phản đồ! Anh đây còn không phải là vì cải thiện điều kiện cuộc sống khi ra ngoài à!

Hai người phùng mang trợn má với nhau, dùng ánh mắt chém giết nhau rất ư là vui vẻ.

Gương mặt Đường Tâm Duyệt hiện lên nụ cười, thấy dáng vẻ không buồn không lo của em trai em gái mình, thật tốt.

Chạy xe chở cả nhà tới Quanjude*, với tư cách là cửa tiệm vịt quay lâu đời nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, nơi này không tiếp nhận đặt trước, phải tới tận nơi xếp hàng. Nhưng cô đã sớm nhờ Từ Úy Nhiên giúp đặt phòng riêng trước rồi.

(Quanjude: một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng)

“Nhiều người thật!” Đường Nham chắt lưỡi, nhìn đám người đang ngồi chờ lấy số đông nghìn nghịt ngoài cửa.

Đường Tâm Duyệt nói, “Thật ra thì chị thấy đây không được tính là cửa tiệm ăn ngon nhất, chẳng qua là vì khá nổi tiếng mà thôi. Nói tới vịt quay, phản ứng đầu tiên của người dân từ khắp nơi trên cả nước đều nghĩ tới Quanjude. Lần sau chị sẽ dẫn bọn em đi ăn thử tiệm chị thường tới.”

Lần này Đường Nham Đường Điềm chỉ ở lại chơi được nửa tháng, đợi đến khi được báo điểm hai đứa sẽ phải về điền nguyện vọng, sau đó chờ thư thông báo trúng tuyển gửi về nhà. Đường Tâm Duyệt nghĩ sau khi hai đứa quay về gặp mặt bạn bè sẽ có nhiều chuyện để nói hơn, nên cô liền dẫn bọn họ đến cửa tiệm này.

“Cảm ơn chị ~” Hai đứa bé đều thông minh, hiểu được tấm lòng của chị mình. Đều là người trẻ tuổi khó tránh khỏi sẽ thích khoe khoang, trước kia bọn họ ăn mặc quê mùa thường xuyên bị bạn học chê cười, sau này Đường Tâm Duyệt ra ngoài đi làm kiếm tiền, điều kiện trong nhà mới dần dần bắt đầu được cải thiện. Thế nhưng, Lục Tú Vân có thói quen tiết kiệm, trừ phi cần thiết thì còn lại bà đều không cho hai đứa mua quần áo hay quà vặt. Hai đứa bé khó tránh khỏi có chút bực bội. Bây giờ thì tốt rồi, trở về có thể nở mày nở mặt.

Hai đứa bé hai mắt nhìn nhau cười, cười toe toét.

Cả gia đình được người phục vụ dẫn vào phòng riêng đã đặt trước. Đường Tâm Duyệt cầm thực đơn đưa cho hai đứa, hào phòng khoát tay, “Muốn ăn cái gì cứ tùy ý gọi. Chị không thiếu tiền.”

“Wow~” Đường Điềm Đường Nham đồng thời vỗ tay, trong mắt lóe lên ánh sáng ngưỡng mộ, “Chị thật giỏi!”

“Nữ thần ~”

Đường Tâm Duyệt hưởng thụ ánh mắt sùng bái của em trai em gái, sau đó vừa chạm phải ánh mắt chắc chắn phải chết của mẹ, dáng vẻ kiêu ngạo khoe khoang giàu có lập tức biến mất, cô lấy lòng cười cười, “Mẹ….”

Lục Tú Vân than thở, cằn nhằn, “Tâm Duyệt, mẹ biết hiện tại con có tiền rồi. Nhưng con cũng không thể nuôi thành thói quen ăn xài phung phí như vậy. Tiền cần phải bắt đầu tích góp, con cũng đến tuổi kết hôn rồi, nên tính toán vì mình một chút.”

Vừa nghe đến hai chữ kết hôn, ngực Đường Tâm Duyệt thắt lại, cô vội vàng đổi chủ đề, kêu hai đứa nhỏ, “Nhanh gọi thức ăn đi, chị đói quá rồi.”

“Vịt quay~”

“Bánh bao xá xíu ~”

Nghe hai đứa bé anh một câu em một câu gọi thức ăn, Lục Tú Vân hỏi Đường Tâm Duyệt, “Con gái, thành thật nói với mẹ đi, hiện tại con có đối tượng chưa? Con cũng không còn nhỏ nữa, người cùng lứa với con…” Mẹ lại bắt đầu trịnh trọng, nghiêm túc thúc giục cô rồi.

Đường Tâm Duyệt rất không được tự nhiên, “Chưa có ạ, ai da, hôm nay mẹ đừng nói những thứ này. Thức ăn tới rồi kìa, mau mau ăn thôi.”

Cô nhanh tay lẹ mắt gắp vịt quay và mì sợi cho Lục Tú Vân, cuối cùng cũng hấp dẫn được sự chú ý của bà, bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.