101 Lần Trùng Sinh

Chương 34



Editor: Lam

“Tiểu Duyệt, con mau dậy ăn chút gì đi.” Một giọng nói khàn khàn truyền tới, màn cửa đen thùi lùi bị người vén lên, một người phụ nữ đen gầy bưng một bát tráng men nhanh chân bước vào.

Tiếp theo lại là cơm rượu trứng quen thuộc, cô chia trứng cho hai đứa em trai em gái. Đường Tâm Duyệt mặt đơ ra lặp lại hành động của hai đời trước, cô nhìn hai đứa bé quyến luyến không thôi ăn trứng ốp la, đầu giật giật đau đớn.

Dù cho trở lại năm sau 16 tuổi cũng tốt thôi, sao mỗi lần đều là lúc này chứ. 12 tuổi – độ tuổi lúng túng, là thời điểm trong nhà khó khăn nhất.

Cô lại phải đi lại con đường đời trước, sau đó ở thời điểm huy hoàng nhất bị đánh trở về như cũ sao?

“Chị ơi, chị uống chút nước đường đi.” Đường Điềm ăn xong trứng ốp la, cô nhóc đưa bát tráng men qua cho cô.

“Không cần đâu, các em uống đi. Chị muốn nghỉ ngơi một chút, hai đứa ra ngoài chơi đi.” Đường Tâm Duyệt uể oải khoát tay, hai đứa bé nghe lời đi ra ngoài. Cô nhìn xà nhà trong phòng giăng đầy mạng nhện, chóp mũi đau xót.

Hiện tại cô sâu sắc cảm nhận được cái năng lực sống lại này căn bản không phải là chúc phúc của thượng đế, mà là nguyền rủa!

Đường Tâm Duyệt chán nản nằm trên giường hồi lâu, cô nghiêm túc suy tính lối thoát cho tương lai của mình, chậm chầm nhưng dần dần cô lại nghĩ thông suốt. Bây giờ không phải cô tương đương với không già không chết sao. Hơn nữa, cuộc sống của người khác chỉ có một, còn cô lại có thể có đến vô hạn, có thể vào độ tuổi rực rỡ nhất thử nghiệm những nghề nghiệp khác nhau, những cuộc sống bất đồng!

“Vé số thể thao!” Đường Tâm Duyệt bỗng chốc ngồi dậy, trong mắt tràn đầy mừng rỡ.

Đúng rồi, đời trước vì lo trước khỏi họa, cô đã học thuộc mấy dãy vé số trúng thưởng. Hiện tại lúc này không phải có tác dụng rồi sao.

Không chỉ có thế, còn có sự tăng giảm giá cổ phiếu, xu hướng biến đổi, cô đều nhớ rõ trong lòng. Có nghĩa là…

“Hóa ra cái năng lực sống lại này còn có thể dùng như vậy ha.” Tựa như được mở ra cánh cửa của thế giới mới, trên mặt cô lần nữa xuất hiện nụ cười nhanh nhẹn thoải mái, nội tâm rục rịch.

Cô vốn là người theo khuôn phép cũ, cả đời cẩn thận dè dặt, từ trước đến nay cô chưa từng làm chuyện gì khác người.

Thế nhưng người quen tuân thủ nề nếp cũng có lúc không nhịn được muốn thử bất chấp mọi thứ.

Trước mắt không phải đang bày ra một cơ hội tuyệt vời sao?

Cô nhìn bàn tay mình đầy những vết thương do cắt lúa mì mà thành, cười, “Thật giống như là đang chơi trò chơi, chết hoặc cứ 26 tuổi kết cục đều là quay về thời điểm tân thủ bắt đầu lại từ đầu.”

“Nếu đã là một ván trò chơi, vậy thì mình cứ mặc sức mà chơi trò chơi nhân sinh này đi.” Cô siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên ánh sáng rực rỡ.

(nhân sinh: cuộc sống)

Cô phải suy nghĩ thật kĩ về cuộc đời lần này, phải sống làm sao cho xuất sắc, sống theo ý mình.

Đường Tâm Duyệt quyết định vẫn đi lên con đường đi học. Cùng lắm là khó khăn chịu đựng qua bốn năm thôi, đến năm 16 tuổi, năm 1996, một khi nhà nước bắt đầu phát hành vé số thể thao, dựa vào mấy dãy số cô ghi nhớ lo trước khỏi họa, một đêm phất lên chẳng còn là viển vông nữa!

Kì thi chuyển cấp 2 ở năm đầu tiên, Đường Tâm Duyệt vẫn như cũ thuận lợi thi đỗ vào trường cấp 2 trên trấn. Do thái độ của cô đối đãi với Lục Thành Vũ cũng không khác trước kia là mấy, cậu muốn hỏi cô vấn đề nào, cô đều sẽ giải đáp. Sau đó đối phương cũng thi đậu vào cấp 2 giống cô.

Cô đến chỗ giáo viên nhận thư thông báo trúng tuyển, đúng lúc gặp Lục Thành Vũ cũng ở đó.

“Đường Tâm Duyệt, Lục Thành Vũ.”  Thầy nhìn hai học sinh duy nhất đậu cấp 2 trước mặt, cảm khái nói, “Đường Tâm Duyệt, thành tích của em vẫn luôn rất tốt, em vừa chăm chỉ lại cố gắng. Sau này lên cấp 2 cũng không được lười biếng đâu nhé.”

Đường Tâm Duyệt gật đầu, “Em sẽ không ạ.”

Ánh mắt của thầy lại rơi vào trên người Lục Thành Vũ, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, sắc mặt không hề có chút nào vui mừng vì thi đậu cấp 2.

Thầy than thở, “Lục Thành Vũ, bình thường em cũng không chăm chỉ lắm, nhưng nửa năm nay lại rất chịu khó. Thầy thấy em là một đứa trẻ thông minh, thế nhưng em phải đi lên con đường đúng đắn, chớ đi lầm đường đấy.” Lời nói mang theo ý khuyên nhủ và nhắc nhở.

Đường Tâm Duyệt liếc mắt thấy chân Lục Thành Vũ đang nghiền ngọn cỏ dưới mặt đất, cậu mím môi không nói lời nào.

Đường Tâm Duyệt cảm thấy thầy nhìn người vẫn rất chính xác, không phải Lục Thành Vũ cũng như thầy nói hay sao. Đời đầu tiên cậu ta lỡ sa vào con đường sai lầm, rơi vào kết cục xấu đấy thôi.

Chỉ là lần này, cậu ta trái lại không xé bỏ thư thông báo trúng tuyển giống như trước nữa.

Đường Tâm Duyệt bỗng nhớ đến chuyện lúc trước Lâm Hồng nhắc tới trong điện thoại với cô, Lục Thành Vũ theo đuổi cô…

Cô không thể không thừa nhận, rất có thể Lục Thành Vũ có chút suy nghĩ với cô. Nếu không thì sao giải thích rõ chuyện cô có đi học hay không lại ảnh hưởng trực tiếp đến lựa chọn của cậu ta chứ.

Mùa hè này, Đường Tâm Duyệt vô cùng bận rộn. Ngày mùa cô phải giúp người nhà xuống ruộng làm việc, thời gian rãnh rỗi tranh thủ lúc dâu chín tới, cô đến sau núi hái dâu. Cây dâu cao đến thế, cô phải trèo cẩn thận từng li từng tí, đến khi hái được một giỏ thì nhân lúc đi chợ ở trấn trên mang dâu xuống núi bán. Một chuyến nhiều lắm chỉ có thể kiếm được mười đồng tiền, thế nhưng hơn ở chỗ sau núi có rất nhiều cây dâu, trái cây cũng rất nhiều.

Vài bản thảo tạp chí cô gửi đi cũng đã được đáp lại, có một bài được xuất bản, được hai mươi đồng tiền nhuận bút. Cô cũng không nản chí, tiếp tục tìm tòi viết lách.

Chậm rãi tích tiểu thành đại, đến lúc khai giảng nhập học, Đường Tâm Duyệt đã tích góp được hai trăm đồng. Cô để lại cho mẹ một nửa để chi tiêu trong gia đình, phần còn dư thì cẩn thận gói kỹ nhét trong quần áo. Cô vác túi chứa bột gạo và ra trải giường trên lưng, nhắm tới trấn trên một lần nữa bắt đầu cuộc sống sinh hoạt ở cấp 2.

Tại chỗ ghi danh học sinh mới, Đường Tâm Duyệt thấy Lục Thành Vũ đang đóng tiền. Trường cấp 2 này là trường cho con em công nhân viên chức của trấn trên, phần lớn học sinh đi học trong trường đều là con cái của công nhân viên chức, ít có mấy người lại là học sinh thi đậu của sơn thôn lân cận.

Cùng so sánh với con cái công nhân viên chức ăn mặc đẹp đẽ, trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhận ra trẻ con tới từ trong thôn. Bọn họ mặc đồ giản dị, quần áo hoặc là quá rộng không vừa người, không thì cũng là giặt đến trắng bệch, trên bàn tay gầy nhom có những vết chai mà những đứa trẻ trấn trên không thể nào có được. Mặc dù trên mặt những đứa trẻ ấy mang theo nét hưng phấn nhưng mỗi khi có người dùng ánh mắt tò mò nhìn qua, chúng đều lập tức mất tự nhiên rụt vai cúi đầu, trong mắt hiện lên sự thẹn thùng xấu hổ và tự ti.

Đường Tâm Duyệt than nhẹ. Cô cũng đã từng là một thành viên trong đó. Bọn họ bị nghèo khó trói buộc, vừa nhạy cảm lại tự ti, cùng với những học sinh xung quanh luôn hoàn toàn xa lạ.

Đường Tâm Duyệt nhớ, trong nhóm bốn người học sinh thi đậu cấp 2 từ mấy thôn lận cận này chỉ có hai người thi đậu cấp 3, mà thi lên đại học, chỉ có một mình cô.

Đường Tâm Duyệt nhìn dáng người nhỏ gầy của Lục Thành Vũ, đối phương đang móc từ trong túi quần ra một cái bọc gói kín bằng khăn tay, mở ra từng lớp một, lộ ra một chồng tiền lẻ năm hào một đồng.

Tập đoàn Hoàn Vũ tài trợ bọn họ đi học chẳng qua chỉ là gánh vác tiền học phí mà thôi, tiền sinh hoạt và tiền kí túc xá họ đều phải tự giải quyết.

Con em công nhân viên chức tan học tất nhiên liền có thể về nhà, nhưng đối với mấy học sinh từ trên núi xuống như bọn họ thì mỗi ngày đi đến đi lui chặng đường hơn hai tiếng đồng hồ là tuyệt đối không thể nào. Thế nên họ chỉ có thể ở nội trú.

Nhà trường cũng đặc biệt dặn giáo viên kí túc xá thu xếp cho bọn họ hai phòng, chỉ thu mỗi người ba mươi đồng tiền điện nước là có thể ở một năm học, việc này tương đương với miễn cho bọn họ tiền kí túc xá.

Thế nhưng, cho dù chỉ là ba mươi đồng nhưng đối với bọn họ thì cũng không dễ dàng chút nào.

Thấy Lục Thành Vũ dè dặt lấy tiền lẻ ra, mắt thầy giáo lộ ra vẻ đồng tình, có học sinh xung quanh lại nhịn không được lộ ra vẻ mặt khinh thị.

Công nhân viên chức ở trấn trên mỗi tháng đều có tiền lương, trong nhà tuy không quá giàu có nhưng ít nhất ăn mặc không lo, con cái họ thường thường cũng có thể có được năm hào một đồng làm tiền tiêu vặt, mua một ít quà ăn vặt. Giữa những đứa trẻ từ nhỏ cùng nhau lớn lên quen biết lẫn nhau cũng thỉnh thoảng so sánh bản thân với người kia, huống chi trước mặt đột nhiên xuất hiện một người cùng lứa nhìn qua cái gì cũng kém hơn chúng, trong lòng những đứa trẻ này khó tránh khỏi sinh ra cảm giác ưu việt.

Bỗng nhiên, Đường Tâm Duyệt thấy tay Lục Thành Vũ run lên – dường như học sinh sau lưng có ý xấu cố ý đụng cậu, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, tiền và khăn tay trong tay Lục Thành Vũ bỗng chốc rơi xuống đất. Cậu vội vàng ngồi xuống, tay chân luống cuống nhặt tiền giấy rơi đầy đất.

Mà đứa bé trai khỏe mạnh đó lại nhân cơ hội đẩy cậu ra, xếp hàng trước mặt thầy giáo đóng tiền học phí. Thầy bận rộn đếm tiền, cũng không dành thời gian quan tâm Lục Thành Vũ.

“Hừ”

“Tiền lẻ như thế cũng không ngại mất mặt à!” Có đứa trẻ phát ra tiếng giễu cợt và chế giễu. Dưới ánh mắt của mọi người, đứa bé trai nhỏ gầy chật vật nhặt lên tiền giấy tán loạn trên mặt đất, gương mặt lúng túng đỏ lên.

Đường Tâm Duyệt cau mày, cột sống Lục Thành Vũ cong lại phảng phất như khung dù căng lên dưới lớp áo mỏng manh, xương bả vai nhô lên thật cao gầy còm vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cắn chặt hàm răng, cậu quật cường cúi đầu không chịu ngẩng lên.

Trong lòng cô chua xót, cậu giống như cô năm đó đứng trong nhà họ Từ, bị người nhà họ Từ cao cao tại thường làm nhục châm chọc, Lục Thành Vũ hiện tại nhất định cũng có cảm thụ giống cô lúc ấy.

Cô bước nhanh tới, dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, ngồi xổm xuống giúp Lục Thành Vũ nhặt những tờ tiền lẻ năm hào một đồng kia.

Lục Thành Vũ kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn cô, cậu thấy cô vẻ mặt bình thản nhặt tiền, cầm tiền giấy từ lớn đến nhỏ ngay ngắn từng tờ một, cô không để ý chút nào đến tiếng chỉ chỏ xì xào bàn tán xung quanh.

“Này, cầm cho chặt vào.” Đường Tâm Duyệt nhét tiền vào trong tay Lục Thành Vũ, cô nhìn quanh một vòng những người xung quanh, lớn tiếng nói, “Tiền học phí dựa vào chính công sức của mình kiếm được, không có gì là mất mặt cả.”

Thời điểm cô bận bịu hái dâu bán lấy tiền, cô cũng thấy Lục Thành Vũ giữa thời tiết ngày hè nóng bức, cả ngày ngâm mình dưới sông bắt cá, cá bắt được mang lên chợ bán, cả người cậu đều đen hẳn đi.

Số tiền lẻ một hào hai hào kia, mỗi một tờ đều mang mồ hôi công sức của Lục Thành Vũ.

Đoàn người thoáng yên tĩnh, phụ huynh dẫn trẻ con tới đóng học phí đều im lặng không lên tiếng, ánh mắt họ nhìn về phía Lục Thành Vũ trở thành vừa thương hại vừa tán thưởng. Có đứa bé không hiểu chuyện lẩm bẩm đôi câu “Có gì mà đắc ý chứ”, bị cha mẹ không nặng không nhẹ vỗ đầu, liền không dám lên tiếng nữa.

Cậu trai dĩ nhiên cũng nhận ra được biến hóa trong ánh mắt của những người đó, cậu siết chặt tiền giấy trong tay, ra sức chớp mắt, lông mi run rẩy, gắng gượng ép cảm xúc ồ ạt dâng lên trở về. Cậu hướng về phía Đường Tâm Duyệt gật đầu, lần nữa nộp tiền lên.

Đường Tâm Duyệt trở về xếp hàng phía sau cùng đội ngũ. Sau khi thấy Lục Thành Vũ nộp tiền xong, cậu đeo cặp sách cũ màu xanh sẫm trên vai dường như muốn đi về phía kí túc xá lại bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Đường Tâm Duyệt, bày ra tư thế đứng chờ.

Đường Tâm Duyệt lắc đầu với cậu, tỏ ý không cần chờ cô.

Lục Thành Vũ thấy cô kiên quyết, cậu chần chừ một hồi rồi từ từ đi tới kí túc xá.

Đường Tâm Duyệt xếp hàng tới nửa giờ, rốt cuộc cũng nộp tiền và nhận sách vở xong, cô đi trở về kí túc xá.

Giống như trong trí nhớ, cô được thu xếp vào một căn phòng ở lầu 2, ở cùng với một nữ sinh thi đậu đến tới một thôn khác. Lục Thành Vũ bên kia cũng ở cùng với một nam sinh khác.

Sống lại một lần, có sẵn nền tảng tốt, áp lực học tập ở cấp 2 đối với cô mà nói hoàn toàn không là gì. Thừa dịp buổi chiều tan lớp sớm, cô quen cửa quen nẻo xuôi theo hướng đường sắt đi tới bệnh viện công chức, tìm cơ hội để có thể quen biết với Lý Văn Tĩnh.

Thời điểm kiếp trước làm người giúp việc ở nhà Lý Văn Tĩnh, vợ chồng đối phương xem cô như em gái trong nhà mà chiếu cố, thậm chí sau đó còn đề xuất kết nghĩa, nói rõ nếu cô ở bên ngoài sống không tốt, trở về tới chỗ bọn họ cũng sẽ không thiếu cô một bữa cơm. Đối với điều này cô mãi mãi không quên, luôn cảm kích trong lòng.

Thế nên bất luận vào nam hay ra bắc, cô vẫn luôn duy trì liên lạc với vợ chồng Lý Văn Tĩnh.

“Làm thế nào mới có thể khiến chị Văn Tĩnh mua vé số đây…” Đường Tâm Duyệt khổ não nghĩ. Cô đặc biệt nhớ rõ, trong dãy số trúng thưởng có một dãy chính là số điện thoại nhà của vợ chồng Lý Văn Tĩnh. Lúc ấy Lý Văn Tĩnh không mua, sau đó hối hận không kịp nữa rồi. Lần này cô muốn giúp nhà bọn họ cũng một đêm phất lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.