101 Mẩu Chuyện Của Đôi Ta

Chương 7



CHUYỆN THỨ 19

Tui có một đứa bạn thân tên là tiểu E. Tiểu E là một mỹ nữ đúng chuẩn, da trắng, xinh đẹp, chân dài, mũi cao, mắt to, môi anh đào, dáng người chữ S, từ lúc tiểu học đã bắt đầu nhận được thư tình và đủ loại tỏ tình. Ngày nọ giữa các tiết (tiểu E không học chung trường cấp 3 với tui), tiểu E gọi điện thoại cho tui, nói rằng nó phá kỷ lục của bản thân, trong vòng một ngày nhận được ba bức thư tình và một lời tỏ tình trực tiếp. Tui tức giận đến ngứa răng! Khi tui đang nói chuyện điện thoại thì Y tiên sinh cũng có mặt ở đó nên nghe hết toàn bộ, cúp điện thoại xong tui nằm lên bàn thở dài, sao có một khoảng cách lớn như vậy giữa người với người. Y tiên sinh vỗ vai tui, “Yên tâm, tương lai bạn không ế đâu.” Lúc ấy tui cho rằng ảnh an ủi tui, không ngờ khi đó ảnh đã quy hoạch tui vào tương lai của ảnh.

CHUYỆN THỨ 20

Vừa nãy đột nhiên nhớ tới một chuyện, quên mất là kỳ sinh lý năm lớp 11 hay là lớp 12, tui không chỉ bị đau bụng mà quần còn dơ, đồng phục bọn tui có màu xanh lam nên nhìn thấy rất rõ. Buổi chiều tan học, tui không lập tức thu dọn đồ đạc lo chạy mà uể oải nằm lên bàn, chờ đám bạn đi hết mới đi về. Y tiên sinh làm xong bài tập mới đi, thấy tui còn ở đó nên hỏi sao tui chưa đi về. Dự đoán của tui bị ngăn lại, Y tiên sinh hiểu ngay lập tức, quăng cho tui một cái áo khoác mỏng, “Che lại, tôi đưa bạn về, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bạn như vậy.” Tui xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào. Buổi tối tui tới lớp tự học, Y đưa cho tui một đống táo đỏ và một bình nước đường đỏ còn ấm. Kể từ đó ảnh nhớ kỹ thời gian này, đúng giờ đem nước đường đỏ cho tui (mỗi lần tui nhận mấy thứ này đều đỏ mặt và tim đập nhanh).

CHUYỆN THỨ 21

Năm lớp 12, trường tổ chức xét nghiệm máu. Lấy máu xong tui tung tăng chạy mua hai gói mứt táo, coi như ăn cho bổ máu, định phát huy “tình thương mến thương giữa bạn bè” chia 1 gói cho Y tiên sinh, quay lại chỗ lấy máu thì thấy Y tiên sinh đang nôn, trong tay cầm khăn giấy, nhân viên y tế lấy máu đứng bên cạnh cầm nước, tui vội vàng đi đến, Y tiên sinh nôn xong thì lấy nước súc miệng. Tui ngồi bên cạnh ảnh, xé gói mứt táo đưa cho ảnh, ảnh xua tay ý bảo không cần, tui hỏi ảnh có chuyện gì.

“Thấy máu nên chóng mặt.” Ảnh yếu ớt trả lời.

“Chóng mặt vì thấy máu! Má ơi!” Tui như phát hiện đại lục mới, sau đó mở giọng chế giễu: “Ông chóng mặt vì thấy máu! Ha ha ha ha ha…” Ảnh nhìn tui cười điên cuồng nhưng không thể làm được gì, chỉ đành giải thích, “Tôi không phải thấy máu là chóng mặt, tôi chỉ chóng mặt khi thấy máu của mình thôi.”

Kết quả là, tui càng cười điên cuồng hơn, “Chỉ đối với máu của mình thôi, nói thẳng ra là ông đau lòng khi thấy người ta lấy máu của ông chứ gì.” Đột nhiên tui không cười được nữa, bắt đầu ho khan – vì bị hóc táo. Ho một hồi lâu tui mới dừng lại, Y giúp tui vỗ lưng thông khí, đưa ly nước cho tui, tui cầm uống, uống xong mới phát hiện đó là ly ảnh vừa mới uống, tui lập tức đỏ mặt.

Ảnh thấy tui không sao mới từ tốn hỏi: “Có chuyện gì?” Tui nói là tui bị mắc nghẹn. Ảnh nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Đáng đời.” Thấy chưa, mặt không hề đỏ, tui chỉ muốn đập ảnh một trận (tui phát hiện khi đó Y luôn có cách bóp chết sự xấu hổ của tui từ trong trứng nước)!

Sau này ở bên nhau, lúc đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ phải lấy máu, vẻ mặt tui như đang xem kịch vui, chờ ảnh chóng mặt để cười ảnh, kết quả là – bữa sáng, bữa trưa, bữa tối của gia đình bọn tui đều có gan heo và huyết heo liên tục trong vòng một tuần, tui phản đối! Y nói: “Hai ngày trước anh bị lấy máu nên đau lòng, cần tẩm bổ.”

Người đàn ông mang hận thù thật đáng sợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.