Cuộc đời quá khắc nghiệt, tình yêu tuổi học trò quá mong manh, tớ lại quá nhút nhát... thì sao có đủ dũng khí để nói rằng "Tớ thích cậu!" đây...?
#2
Lý do không nên tỏ tình với crush.
Nếu thất bại, chúng ta sẽ chẳng còn là bạn nữa- dù bình thường tớ với cậu cũng chẳng thân quen gì cho cam.
Nếu thất bại, tớ sợ sẽ không đủ can đảm để theo dõi cậu nữa- dù chỉ là một cái liếc mắt nhìn trộm chăng nữa...
Nếu thất bại, tớ càng sợ mất đi kiêu ngạo đứng trước cậu, sợ cậu thấy dáng vẻ vô dụng của tớ. Cậu đừng tưởng nhé, tự tôn của con gái chúng tớ cao lắm đấy!
Nếu thất bại, phải chăng cậu sẽ cười vào mặt tớ chứ? Họa chăng mặt không đổi sắc lướt qua tớ? Hay là cười nhạt, "Xin lỗi, tôi không có tình cảm gì với cậu. Mong cậu đừng làm phiền tôi nữa!"
Giả sử, giả sử thôi nhé! Nếu tớ có may mắn lọt vào "mắt xanh" của cậu thì sao nhỉ....?
Chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò vào một ngày xuân nắng vàng.
Sẽ cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường đầy gió sớm.
Sẽ cùng ngồi ôn bài dưới gốc cây bàng mà chồi non đang cựa mình vươn dậy.
Và tớ sẽ nhìn cậu cười nói rằng: Ah, thì ra tình yêu có mùi vị như thế...
Trở về với thực tại, tớ là người suy nghĩ rất tiêu cực, tớ tuyệt không tin vào bốn chữ "tình yêu bất diệt"...
Chúng ta còn quá trẻ, liệu có thể nắm chặt tay nhau tới tận cùng con đường hay không vẫn là một ẩn số, tớ không thích đánh cược, càng không thích mạo hiểm....
Thế nên đoạn tình cảm này, tớ sẽ chôn vùi thật sâu trong đáy lòng. Để mai kia có vô tình gặp lại, có phải tớ có thể ngẩng cao đầu đối diện với cậu không....